Trong một ngày mưa tầm tã đội ngũ chúc thọ khổng lồ xuất phát. Ngồi trong một chiếc xe ngựa xa hoa là Thái tử phi Mộ Dung Doanh của Long Vũ Vương triều. Nàng vén màn xe nhìn ra phía bên ngoài, một bóng dáng màu trắng đi tới, đó là một nam tử phong lưu phóng khoáng. Nam nhân này chính là phu quân của Mộ Dung Doanh, Long Phụng Thần.
Mộ Dung Doanh Nhìn thấy Long Phụng Thần trong lòng nổi lên một trận cười hả hê.Người nam nhân này không phải là không muốn đi Mộ Dung vương quốc sao? Hắn không phải là không muốn chuẩn bị tới chúc thọ Vương huynh của nàng sao? Hừ, cánh tay thủy chung đặt trên đùi. Hắn có thể không để ý tới Mộ Dung Doanh nàng, cũng không thể không nghe thánh chỉ của phụ hoàng nàng. có gan cùng nàng giận dỗi tại sao hắn không có gan kháng chỉ luôn đi?
Mộ Dung Doanh nhớ tới lúc nàng tới thư phòng của hoàng thượng uy hiếp, trong lòng lại càng đắc ý vạn phần.
“ Hoàng thượng, Thái tử vì một nữ nhân khác lại đi giận dỗi với ta. Hắn thân là phò mã của ta lại không định tới chúc thọ Vương huynh của ta, nếu như vậy ta nghĩ có muốn giấu cũng không giấu được. Nếu Thái tử thấy Mộ Dung Doanh ta đây chướng mắt, ta sẽ bẩm báo với Vương huynh của ta, sau đó sẽ ở lại Mộ Dung quốc, đỡ phải ở lại Long Vũ Vương triều chịu cảnh cô đơn vắng vẻ, bị Thái tử vứt bỏ.”
“ Doanh Nhi, Thái tử chỉ là nhất thời hồ đồ. Ngươi ấy, trăm ngàn lần không được cùng hắn chấp nhặt, hắn không muốn đi chúc thọ có thể do hắn quyết sao? Doanh nhi, ngươi yên tâm, Thái tử dám không đi chúc thọ thì ta sẽ hạ lệnh bắt hắn phải đi. Kháng chỉ không tuân, hắn nào có lá gan lớn như vậy.
Mộ Dung Doanh nhớ tới bộ dáng của hoàng thượng đã cảm thấy vô cùng buồn cười. Không thể nể mặt người của Long Vũ Vương triều, nếu không bọn họ sẽ tưởng mình thật sự ghê gớm. nàng chỉ muốn nhẹ nhàng làm hoàng thượng giật mình để đạt được mục đích thôi.
Bên cạnh người của Long Phụng Thần là một ông lão cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm. Không cần hỏi Mộ Dung Doanh cũng biết đó là thừa tướng Vinh Bân. Nữ nhi của Vinh Bân là thiếp của Ngọc Vương Phủ. Nếu đuổi Ngọc Vương phi Lê Thải Nhi đi thì nữ nhi của hắn sẽ có hi vọng trở thành Ngọc Vương phi. Xem ra Vinh Bân này có giá trị lợi dụng. Chỉ cần Vinh Bân về cùng phe với nàng thì cái gai Lê Thải Nhi trong mắt nàng nhất định có thể nhổ bỏ.
Đội ngũ chúc thọ đi xuyên qua cánh đồng, thôn trang, đi qua sông qua núi. Nửa ngày sau thì đoàn người dừng lại ở một sườn núi. Bọn hạ nhân nổi lửa, nấu cơm cho ngựa ăn.
Long Phụng Thần không them để ý tới Mộ Dung Doanh điêu ngoa dẫn theo một thái giám đi vào khu rừng nhỏ cạnh đấy. Mộ Dung Doanh nhìn bóng lưng của Long Phụng Thần đi ngày càng xa lửa giận trong lòng tăng vọt.Dọc đường đi nam nhân này không nói với nàng một câu, lúc nghỉ ngơi thì hắn luôn bỏ lại nàng, một mình đi loạn. Lúc ăn cơm hắn cũng một mình trốn đi nơi khác để ăn. Hăn thà rằng ăn cơm cùng thái giám cũng không ngồi chung một chỗ ăn cơm với nàng. Quá đáng! Thật sự rất quá đáng!
Mộ Dung Doanh nhịn xuống lửa giận trong lòng, dời tầm mắt. “ Long Phụng Thần, để cho ngươi đắc ý vài ngày, đợi sau khi tới Mộ Dung quốc để xem bản công chúa trừng phạt ngươi thế nào?”
Trong lúc Mộ Dung Doanh đang tức giận cực điểm thì Vinh Bân dẫn theo một hạ nhân đến vấn an nàng. Hắn quỳ rạp xuống dưới chân Mộ Dung Doanh, cung kính bái lạy.
“ Vinh Thừa tướng, ngài hãy đứng lên đi.” Mộ Dung Doanh một bên cho Vinh Bân bình thân, một bên sai người đi lấy ghế cho Vinh Bân ngồi; “ Thừa tướng, ngồi xuống rồi hãy nói chuyện.”
“ Đa tạ Thái tử phi.” Vinh Bân khom người hành lễ rồi ngồi xuống.
“ Ta và Thừa tướng có chuyện quan trọng cần bàn, các ngươi hãy lui ra ngoài đi.” Sau khi nghe Mộ Dung Doanh phân phó đám ma ma thái giám đều lui xuống.
Vinh Bân nhìn vẻ bí hiểm của mộ Dung Doanh trong lòng âm thầm suy đoán, rốt cục nàng ta có chuyện gì?” Thái tử phi, người có gì cần sai bảo? Chỉ cần lão thần có thể làm được nhất định sẽ dốc hết sức.”
“ Thừa tướng, bổn cung lưu lại ngài không có ý gì khác. Trong tay bổn cung có một bức tranh thiếu nữ muốn cho ngài xem qua một chút.’ Mộ Dung Doanh vừa nói vừ đi đến bên một chiếc rương lấy bức tranh nàng ta đã giấu đi.
Trong lòng Vinh Bân càng thêm nghi hoặc. Thái tử phi này giấu cái gì trong hồ lô? Vì sao muốn cho hắn xem tranh? Trong bức tranh kia rốt cuộc vẽ ai?
“ Thừa tướng, ngài thật may mắn mới được thấy bức tranh thiếu nữ xinh đẹp như vậy, người bình thường muốn thấy cũng không dễ dàng gì.” Mộ Dung Doanh một tay cầm cuộn giấy đưa cho Vinh Bân: “ Thừa tướng, ngài đoán xem nữ tử xinh đẹp này là ai?”
Vinh Bân mở bức họa đã được cuộn tròn ra, một tiên nữ phiêu dật đập vào trong mắt hắn. Nữ tử trong bức tranh kia da thịt nõn nà, đôi mắt đẹp như chứa ưu sầu, làn váy bay bay uyển chuyển.
“ Thái tử phi, thứ cho vi thần trí nhớ kém không nhìn ra tiên tử trong bức họa là ai.” Vinh Bân nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đến như vậy đôi mắt cũng sáng ngời, hắn không biết nữ tử này có quan hệ thế nào với Thái tử phi nên cũng không dám nhìn chăm chú quá mức.
“ Thừa tướng, lệnh thiên kim nổi tiếng là mĩ nhân đệ nhất kinh thành, ngài cảm thấy nữ nhân này so với lệnh thiên kim, ai đẹp hơn?” Mộ Dung Doanh cố ý mang đề tài đặt trên người Vinh Lệ Nhi, làm cho Vinh Bân cảm thấy có sự đe dọa.
“ Tiểu nữ mặc dù sinh ra không xấu xí, được mọi người ca ngợi là mĩ nhân đệ nhất kinh thành nhưng so với tiên tử thanh nhã thoát tục trong bức họa kia thì còn thua kém rất nhiều.”
“ Vinh Thừa tướng, nếu như con gái ngài cùng với nữ tử trong tranh chung một chồng thì ngài cảm thấy nàng có thể được sủng ái sao?” Mộ Dung Doanh nhìn dáng vẻ u mê của Vinh Bân liền đưa ra đáp án: “ Nữ tử trong bức họa kia chính là Ngọc Vương Phi Lê Thải Nhi.”
Lê Thải Nhi? Vinh Bân nghe thấy lời nói của Mộ Dung Doanh thì vô cùng chấn động. hắn làm thế nào cũng không thể mang nữ tử trong tranh và một nữ tử xấu xí liên hệ với nhau. Lê Thải Nhi kia không phải là xấu xí đến mức thần kì sao? Bức tranh này sao có thể là Lê Thải nhi được?
“ Ở Khôn Ninh cung ta đã nhìn thấy dung mạo thật sự của Lê Thải Nhi, Thái tử cũng đã gặp qua Lê Thải Nhi, tranh này chính là do Thái tử vẽ.”
“ Thái tử phi, người nói cho vi thần biết chuyện này là muốn vi thần làm gì?” Vinh Bân không biết trong hồ lô của Mộ Dung Doanh chứa gì, cố ý hỏi.
“ Ta chán ghét nữ nhân này, ta không muốn nàng ta xuất hiện trước mặt thái tử. Ta nghĩ lệnh thiên kim cũng không muốn nàng ta xuất hiện ở bên người Ngọc Vương gia đi.” Mộ Dung Doanh cuộn bức họa lại thả vào trong rương: “ Ta nghĩ nên đem bức họa nà tặng cho Vương huynh của ta để chúc thọ. Vương huynh thấy bức họa này nhất định sẽ hỏi danh tính của nữ tử trong tranh. Thừa tướng, nếu ngài muốn cho nữ nhi của mình giữ được sự sủng ái thì ngài nên tự mình làm đi.”
“ Thái tử phi, vi thần đã rõ rồi.” Vinh Bân khom người hành lễ rồi lui xuống.