Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 68: Thái tử phi giá lâm 2




Lê Thải Nhi còn không kịp mặc quần áo thì Mộ Dung Doanh đã xông vào.

Lê Thải Nhi vội vàng túm lấy y phục cạnh thùng nướ c tắm, khoác trên thânthể trần trụi của mình. Mặc dù trong lòng nàng không vui nhưng cũngkhông dám biểu hiện ra. Hoàng thượng Hoàng hậu và Thái tử cũng không dám trêu chọc nữ nhân này, Lê Thải Nhi nàng nên kính nhi viễn chi ( kínhtrọng nhưng không gần gũi) thì hơn.

“ Nô tì Lê Thải Nhi, thamkiến Thái tử phi”. Lê Thải Nhi vừa mặc quần áo, vừa quỳ xuống tham báiôn thần tôn quý không mời mà đến này.

Mộ Dung Doanh nhìn dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Lê Thải Nhi, lại nhìn dấu hôn màu đỏ tím trên da thịt tuyết trắng, trong lòng dâng lên một trận ghen tỵ và oánhận. Nàng vừa nhìn chằm chằm vào thân thể của Lê Thải Nhi vừa âm thầmsuy tư: dấu hôn màu tím này, rốt cuộc là do người nào ban tặng? Chẳnglẽ, là Thái tử đến Ngọc vương phủ “ giải sầu” gây ra? Chẳng lẽ, nữ nhânnày căn bản không phải Ngọc Vương phi gì cả? Chẳng lẽ, nàng là một mồinhử của Ngọc Vương gia? Nếu đúng như vậy, vị Ngọc Vương gia kia khôngphải là có tâm bất chính sao? Chẳng lẽ, hắn cũng mơ ước vị trí Thái tử?Chẳng lẽ, hắn muốn giang sơn xã tắc Long Vũ vương triều?

“ Mỹnhân vừa tắm xong, giống như hoa sen trên mặt nước! Đừng bảo là namnhân, chính là nữ nhân như ta nhìn thấy cũng cảm xúc cuồn cuộn!” Nàng ta dùng giọng điệu đầy ghen tị mở miệng nói.

“ Thái tử, người quáđề cao nô tì rồi. Thải Nhi chỉ là khóm cây xấu xí, sao có thể ở trướcmặt Thái tử phi cành vàng lá ngọc xưng là mỹ nhân” Lê Thải Nhi cẩn thậnđáp lời, chỉ sợ rước lấy tai họa không cần thiết.

“ Lê Thải Nhi,dấu hôn trên người ngươi là do ai ban tặng? Thật sự là Thái tử gây rasao?” Mộ Dung Doanh không để ý tới câu trả lời của Lê Thải Nhi, hỏithẳng vấn đề mà nàng ta muốn biết. Mộ Dung Doanh cũng không ngu, nàng ta cũng biết dung mạo của mình không thể so được với Lê Thải Nhi. Lê ThảiNhi càng tự hạ mình, nàng ta lại càng tức giận hơn.

Lê Thải Nhivừa nghe thấy lời của Mộ Dung Doanh, không nhịn được hít vào một ngụmkhí lạnh. Một màn trong hoàng cung cứ như vẫn còn ngay trước mặt.

Bởi vì nhàm chán, nàng mới thổi tiêu giải buồn. Chưa từng nghĩ tiếng tiêukia lại mang lại tai họa cho mình. Sư tử hà đông này tin rằng nàng quyến rũ Thái tử, tự dưng bị nữ nhân này tát mấy cái, hơn nữa thiếu chút nữathì bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của nàng. Càng nghĩ, nàng lại càng cảm thấyoan uổng và ủy khuất.

Hiện tại Mộ Dung Doanh lại tìm đến đây, hơn nữa hiểu lầm những dấu vết bẩn thỉu mà Long Phụng Ngọc lưu lại trênngười nàng là do Thái tử lưu lại. Chuyện này thật là quái dị và nhàmchán. Từ sau khi xuất cung, nàng không gặp Thái tử, sao có thể xảy rahiểu lầm như vậy?

“ Thái tử phi, người hiểu lầm rồi. Nô tì ở Ngọc vương phủ, Thái tử ở trong cung. Ta cùng Thái tử căn bản không có cơhội chạm mặt, sao có thể xảy ra chuyện như Thái tử phi tưởng tượngđược?” Lê Thải Nhi chỉ muốn giải thích, dấu hôn trên người nàng khôngphải là Thái tử gây nên. Ai biết lại để cho Thái tử phi bắt được lỗitrong lời nói.

“ Không có cơ hội chạm mặt? Ngươi thì vào cung,Thái tử thì theo đuôi tới Ngọc vương phủ. Lui tới thường xuyên như vậymà còn nói là không có cơ hội chạm mặt?” Mộ Dung Doanh vung tay lên,đánh về phía Lê Thải Nhi. Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, nửa bên mặt của Lê Thải Nhi liền sưng đỏ. “ Lê Thải Nhi, nếu như cho ngươi cơ hộiquyến rũ Hoàng thượng, ngươi cũng sẽ bò lên long sàng?”

Mặt củaLê Thải Nhi giống như đôi chim uyên ương, một con trống một con mái. Nửa bên mặt sáng trong như ngọc, nửa bên mặt kia đẫy đà như hoa đào. Nàngnhư vậy càng lộ ra sắc đẹp động lòng người.

Người bị đánh- Lê Thải Nhi, giống như rơi vào sương mù

.

Thái tử theo đuôi đến Ngọc vương phủ?

Chẳng lẽ, Thái tử đến Ngọc vương phủ? Chẳng lẽ, Thái tử đến Ngọc vương phủ vì nàng? Cứ coi như Thái tử đến Ngọc vương phủ, coi như Thái tử vì nàng mà đến thì đó cũng không phải là lỗi của Lê Thải Nhi nàng! Nàng chưa từngquyến rũ Thái tử, cũng chưa từng có ý định bay lên đầu cành làm phượnghoàng.

“ Lê Thải Nhi, nếu như cho ngươi cơ hội quyến rũ Hoàngthượng, ngươi có bò lên long sàng không?” Lê Thải Nhi nhớ tới lời của Mộ Dung Doanh, trong lòng thoáng qua một tia ủy khuất. Nước mặt tụ lạitrong, chảy xuống như mưa. Chỉ có trời mới biết, nàng muốn sống nhữngngày thanh tĩnh an ổn không tranh với đời như thế nào. Nguyện vọng đơngiản như vậy của nàng, sao lại khó thực hiện như vậy?

Vinh Lệ Nhi nhiều lần hãm hại nàng. Long Phụng Ngọc nhiều lần làm nhục nàng. Sư tửhà đông này nhiều lần làm khó nàng. Nàng rốt cuộc đã cản trở gì bọn họ.Sao bọn họ lại không ngừng không nghỉ hành hạ nữ tử số khổ yếu đuối nhưnàng?

Lê Thải Nhi biết, bây giờ nàng nói cái gì cũng chỉ phícông. Chỉ cần Mộ Dung Doanh nhận định nàng quyến rũ Thái tử thì cho dùnàng giải thích như thế nào đều chỉ là uổng công, là sai lầm.

Thay vì tham sông sợ chết thống khổ như vậy, chi bằng chết sớm siêu sinhsớm. Tâm của Lê Thải Nhi đã quyết, dứt khoát phản kháng lại Mộ DungDoanh.

“ Mộ Dung Doanh, ngươi cho rằng mọi người đều thiếu namnhân giống như ngươi sao! Ta cho ngươi biết, Lê Thải Nhi ta không thèmmuốn nam nhân, lại càng không đi quyến rũ nam nhân! Vương gia, Thái tử,Hoàng thượng cái gì, Lê Thải Nhi ta đều không muốn nhìn. Thân phận, điavị Vương phi, Thái tử phi, Hoàng hậu gi đó, trong mắt Lê Thải Nhi takhông đáng một đồng. Ta chỉ muốn một cuộc sống yến tĩnh, ta chỉ muốntĩnh lặng vượt qua những ngày tháng bình thường. Nếu như ngay cả việcnày cũng không thể thực hiện được, ta tình nguyện chết dưới kiếm củangươi. Mộ Dung Doanh, ngươi động thủ đi!” Lê Thải Nhi nhắm mắt lại, mặccho Mộ Dung Doanh xử trí. Có lẽ chỉ có chết mới có thể trốn khỏi thốngkhổ thế tục phàm trần này.

“ Lê Thải Nhi, ngươi đừng tưởng rằngta không dám giết ngươi. Cho dù ngươi không sai, cho dù ngươi vô tội,nhưng nữ nhân như ngươi ở lại trên đời cũng là một mầm họa!” Mộ DungDoanh xòe tay ra, bổ về phía Lê Thải Nhi. Hồng nhan là họa thủy, Mộ Dung Doanh hiểu đạo lý này vô cùng sâu sắc. Cho dù nàng ta xử trí họa thủynày, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không làm gì được nàng ta. Mộ DungDoanh dám không kiêng kỵ chút nào như thế tất cả là do nàng ta có núidựa và hậu thuẫn mạnh mẽ.

Lê Thải Nhi chỉ nói, rốt cuộc nàng cóthể giải thoát rồi. Khi đối mặt với tử thần, nàng lại có một tia mừng rỡ và mong đợi. Nàng rốt cuộc có thể rời khỏi trần thế tràn đầy thống khổnày, nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy phụ mẫu đã mất sớm của nàng.

“ Mộ Dung Doanh, Ngọc vương phủ không phải là Đông cung Thái tử. Nơi nàykhông phải là nơi ngươi có thể làm bừa”. Một giọng nói quen thuộc vanglên bên tai Lê Thải Nhi. Chỉ nghe giọng nói, nàng cũng biết Vương gia ác ma đó đã tới.