Lê Thải Nhi vừa hóatrang xong. Ngoài cửa, liền truyền đến thanh âm của Thuận Phong."Khởibẩm Ngọc Vương phi, Vương gia mời người ra gặp."
"Hồi bẩm Vương gia một tiếng, ta đến ngay." Lê Thải Nhi soi gương,thưởng thức dung nhan xấu xí của mình. Da ngăm đen, tựa như khuôn mặtcon khỉ. Đôi môi méo mó, ánh mắt tà tà.
Dung mạo như vậy, tựa hồ mới là dung mạo Lê Thải Nhi nàng nên có.
Nam nhân vô tình vô nghĩa đó, nhìn thấy dung mạo xấu như vậy, khôngbiết sẽ có biểu tình gì đây? Là chán ghét? Là căm hận? Là đồng tình? Làkinh hoảng? Hay là sợ?
Nếu như hắn sợ, trong lòng của nàngsẽ vui thành hoa. Nếu như hắn chán ghét, thì nàng đã đạt được mục đíchtránh xa hắn rồi.
Lê Thải Nhi nàng, không muốn dùng dung mạo chinh phục nam nhân. Muốn chinh phục nam nhân, sẽ phải dùng tâm. Nếunhư, Long Phụng Ngọc có thể yêu con người sau cái dung mạo xấu xí nàycủa nàng. Nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến cho hắn tất cả của mình,bao gồm cả thân và tâm. Nếu như hắn không thể yêu nàng như vậy, nàngcũng vừa đúng có thể thanh tịnh cả đời, trong sạch một đời.
Nghĩ đến cái công trình hùng vĩ này, Lê Thải Nhi lại cười.
Lê Thải Nhi mang theo Yến Nhi và Lê ma ma, xuất hiện ở đại sảnh LongPhượng hiên. Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi đã đang cười cười nói nói,uống trà. Trên mặt Vinh Lệ Nhi, lóng lánh thẹn thùng và hạnh phúc. Trênmặt Long Phụng Ngọc, cũng thấy được nụ cười vui vẻ hiếm có.
Sự xuất hiện của nàng, phá hư không khí hài hòa. Ánh mắt của mọi người,cũng tập trung ở trên người của nàng. Có lẽ, mọi người đã sớm chờ giámđịnh và thưởng thức nàng tuyệt thế xấu xí rồi.
Trong ánh mắt Long Phụng Ngọc, không có bất kỳ biểu tình. Hắn nhìn thấy nàng xấu xí, giống như không có nhìn thấy vậy. Là bởi vì đã có chuẩn bị tâm tư?Trong lòng hắn căn bản cũng không quan tâm sự tồn tại của nàng?
Trong mắt của Vinh Lệ Nhi, thoáng qua một tia kinh ngạc. Tiếp theo, làmột tia cười trộm. Lê Thải Nhi thầm nghĩ, nữ nhân này là cười dung mạocủa nàng xấu xí? cười cái địc thủ là nàng quá tầm thường, không đủ đểchống lại thiên kim tướng phủ kinh thành đệ nhất mỹ nhân?
Lê Thải Nhi đang hết sức suy tư, Vinh Lệ Nhi chạy tới trước mặt nàng. Nàng vừa phiêu phiêu hạ bái, vừa nói."Ngọc vương phi, nô tỳ thỉnh an người."
Ngọc vương phi? Tiếng gọi thật chói tai!
Nàng là vương phi tại đêm động phòng hoa chúc, một mình trông phòng, cô đơn, làm bạn với cây đèn. Người ta tự xưng là nô tỳ, lại hưởng thụ gióxuân mưa móc tình mật ý nồng.
"Vinh tiểu thư, người quákhách khí." Lê Thải Nhi không có đưa tay đỡ dậy Vinh Lệ Nhi quỳ trên mặt đất, mà là xoay người ngồi vào vị trí vương phi của nàng.
Trong mắt của Vinh Lệ Nhi, rõ ràng lộ ra ánh mắt bị thương."Nữ nhân nguxuẩn không biết trời cao đất rộng, lại dám khi dễ ta, làm nhục ta. Nếukhông phải vì vương gia. Ta mới không thèm để ý tới loại người xấu xínhư ngươi! Chờ đến lúc ta tiếp quản Ngọc Vương Phủ, xem ta thu phụccái nữ nhân xấu xí không chịu nổi ngươi như thế nào."
"Lệ Nhi, ngươi đứng lên đi!" Trong mắt Long Phụng Ngọc, rõ ràng lộ ra đau lòng.
Vinh Lệ Nhi nhìn Long Phụng Ngọc, lộ ra ánh mắt bi thương. Thanh âm sợhãi, mang theo vạn phần uất ức."Vương phi không lên tiếng, nô tỳ khôngdám ."