Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 101: Mất trí nhớ Ghen




Đoàn người chậm rãi trở lại thành, đến một ngã tư đường Long Phụng Ngọc ra lệnh cho kiệu dừng lại để cáo biệt Lê Trung và Lê ma ma. Long Phụng Ngọc sợ Lê Trung và Lê ma ma không quen với thân phận mới trong lúc vô tình sẽ để lộ chân tướng sự việc cho nên hắn không muốn Lê ma ma về ngọc Vương Phủ với Lê Thải Nhi. Hơn nữa Lê Trung và Lê ma ma đã xa cách nhiều năm nên để vợ chồng họ đươc đoàn tụ. “ Nhạc phụ, nhạc mẫu! Thải Nhi không sao, hai người nên trở về tướng quân phủ thôi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa Thải Nhi đến Phủ tướng quân vấn an hai người.”

“ Vâng, Vương gia.” Lê Trung cung kính hồi đáp. Lê Thải Nhi rời cỗ kiệu của mình đi tới cáo biệt phụ mẫu. Nàng vừa hạ bái, vừa nói lời cáo từ: “ Cha, nương, tạm biệt hai người, chờ hai ngày nữa nữ nhi sẽ về phủ thăm hai người.”

“ Tốt! Tốt! Tốt!” Lê Trung đỡ lê Thải Nhi đứng lên, liên tục nói ba chữ tốt.

“ Thải Nhi, trở lại Vương Phủ  nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.” Lê ma ma nắm tay Thải Nhi nhịn không được mà rơi lệ nói. Tiểu thư sau khi mất trí nhớ bản thân lại càng không có khả năng phòng vệ, nàng ở trong Vương phủ không biết lại gặp phải nguy hiểm gì không.

“ Nương, người không cần lo lắng cho nữ nhi.Ngọc Nhi đối tốt với con như vậy, hắn sẽ không để con phải chiu ủy khuất.”Trên mặt Lê Thải nhi mang theo nụ cười hạnh phúc, nàng liếc nhìn Long Phụng Ngọc một cái, vẻ mặt tràn đầy yêu thương, tin tưởng. Người nam nhân này vì cứu nàng ngay cả mạng mình cũng không để ý, hắn làm sao để cho nàng chịu ủy khuất chứ?

“ Nhạc mẫu, người cứ yên tâm đi. Tất cả mọi việc đều đã có ta.” Long Phụng Ngọc biết Lê ma ma lo lắng cho sự an nguy của Lê Thải Nhi, lên tiếng đáp lời. Lê Thải Nhi tin tưởng hắn như vậy hắn sao có thể phụ nàng được?

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Trong lòng Vinh Lệ Nhi phiền muộn, đưa Tiểu Phượng đi ra Phượng Nghi Uyển giải sầu.. Nàng ngồi bên cạnh ao sen, nhìn hoa sen ở trong nước đến ngẩn ngơ. Đóa hoa phù dung xinh đẹp khi nở ra vô cùng rực rỡ, một đàn cá vui đùa  ngay phía dưới những lá sen.Trong lòng Vinh Lệ Nhi thậm chí cảm thấy ghen tị với những đóa sen kia. Vinh Lệ Nhi nàng cũng giống như những đóa hoa xinh đẹp kia vì sao Long Phụng Ngọc lại không như  những con cá kia, không thích bơi đến bên cạnh nàng? Hắn tình nguyện ở bên cạnh người đàn bà điên Âu Dương phi, hắn tình nguyện để Lê Thải nhi xấu xí quái dị ở bên người nhưng lại không muốn ở bên cạnh đóa hoa xinh đẹp là nàng.

“ Vương gia, Vương phi hồi phủ.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám kia đánh gãy suy nghĩ của Vinh Lệ Nhi. Nam nhân này không phải cùng Lê Thải Nhi đi viếng mồ mả sao? Hừ, ông trời đúng là có mắt. Ngay tại thời điểm  bọn họ đi viếng lại nổi lên một trận giông bão. Nữ nhân này nếu như trượt chân ngã chết thì thật tốt biết mấy, đáng tiếc là nữ nhân xấu xí đáng ghét này đã trở lại.

Vinh Lệ Nhi đứng lên nghênh đón. Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi trở về nhất định phải đi qua con đường này, nàng rất muốn nhìn thấy bọn họ bị ướt sũng sẽ chật vật cỡ nào.

Một nữ tử gương mặt xinh đẹp như hoa, vẻ mặt tươi cười kéo tay Long Phụng Ngọc xuất hiện trước mắt nàng. Nữ tử xinh đẹp này đúng là rất thảm hại, trên đầu nàng quấn một lớp vải bố, trên lớp vải kia còn loáng thoáng có tia máu, quần áo cũng vô cùng bẩn thỉu đến mức không nhìn ra được màu sắc lúc đầu. Thế nhưng cho dù thảm hại như vậy vẻ đẹp thanh tú dị thường của nữ tử ấy vẫn không bị che lấp.

Nữ nhân xinh đẹp này làm cho Vinh Lệ Nhi vô cùng ghen tị. Nàng được xưng là mỹ nữ đệ nhất kinh thành thế nhưng khi so sánh với nữ tử trước mặt này thì quả thật là một trời một vực. Trong lòng Vinh Lệ nhi dâng lên một trận ghen tị và nghi hoặc. Nữ nhân này rốt cục là ai? Chẳng lẽ đây là Lê Thải Nhi xấu xí? Không thể nào, nếu như có dung mạo như vậy thì tội gì phải tự rước lấy nhục làm một nữ nhân xấu xí? Nếu không phải nàng ta thì có thể là ai? Chẳng lẽ Vương gia nửa đường gặp được nữ tử này? Lê Thải Nhi đâu? Nàng ta ở đâu? Sẽ không bị hại chứ?

Vinh Lệ Nhi còn đang suy tư thì Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi đã đi tới, Vinh Lệ Nhi không thể không khom người thi lễ: “ Nô tì cung nghênh Vương gia hồi phủ.”

Nô tì? Trong mắt Lê Thải Nhi toát ra sự bi thương. Chẳng lẽ nữ tử xinh đẹp này cũng giống nàng, đều là nữ nhân của Ngọc Nhi? Hắn rốt cục có bao nhiêu nữ nhân? Hắn đối xử với nữ nhân khác cũng tốt như đối xử với nàng sao? Đau thương trong mắt Lê Thải nhi không thể tránh khỏi đôi mắt của Long Phụng Ngọc. Nha đầu này rõ ràng là đang ghen tị. Ha ha, khởi đầu này thật là tốt. Hắn gắt gao ôm lấy nàng, thông qua đó truyền cho nàng một chút sức mạnh. Lê Thải Nhi cười một cái, khó hiểu hỏi: “ Ngọc Nhi, nàng ta là ai?”

Trong lòng Vinh Lệ Nhi nổi lên một trận ghen tuông. Nữ nhân này thật to gan, nàng ta không gọi Long Phụng Ngọc là Vương gia mà lại dùng hẳn kỳ danh, dám gọi hắn là Ngọc Nhi. Hơn nữa Long Phụng Ngọc lại còn vô cùng vui vẻ. Hừ, nữ nhân này nếu không biết Vinh Lệ Nhi nàng thì chắc chắn không phải là nha đầu Lê Thải nhi xấu xí kia. Nữ nhân này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Nàng ta học được từ đâu phương pháp dụ dỗ nam nhân cao minh như vậy? Vương gia tuyệt tình là vậy lại một mực sủng ái nàng.

“ Vương gia, hãy giới thiệu một chút đi.” Vinh Lệ Nhi muốn thông qua Long Phụng Ngọc để tìm hiểu đối thủ tương lai. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“ Vinh phu nhân, nàng chính là Vương phi Lê Thải Nhi của bản vương, mỗi ngày đều cùng ở chung một chỗ chẳng lẽ ngươi lại không biết nàng?” Hai nữ nhân ở chung hơn một tháng thế nhưng rõ ràng không ai biết ai. Trong lòng Long Phụng Ngọc âm thầm buồn  cười. Lê Thải Nhi là do mất trí nhớ nên không biết Vinh Lệ Nhi. Vinh Lệ Nhi là do chưa từng nhìn thấy diện mạo thật sự của Lê Thải Nhi nên mới không nhận ra Lê Thải Nhi.

Lê Thải Nhi? Trong mắt Vinh Lệ Nhi toát ra một tia nghi ngờ. Nữ nhân này sao có thể là Lê Thải Nhi được? Lê Thải Nhi xấu xí như vậy, nữ nhân này lại đẹp như thế, nếu nàng ta thật sự là Lê Thải Nhi thì sao có thể không biết Vinh Lệ Nhi?

“ Không có khả năng, ta không tin.” Vinh Lệ Nhi không cách nào tin nữ tử xấu xí nàng vẫn không để vào mắt lại là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nàng mang theo vẻ mặt bi thương trở về Phượng Nghi Uyển.