Chi Nông Tâm

Chương 2: Chương 1.2




Nghĩ đến đệ đệ, Tử Lan vội vàng xuống giường, đi gặp đệ đệ.

Ra cửa thì đụng phải Tống ma ma, Tử Lan vội chào hỏi, nói đệ đệ Tiểu Lâmđêm qua bị nhiễm phong hàn, xin phép mama cho qua xem. Được Tống mamacho phép, Tử Lan trở lại gian phòng đem tất cả tài sản đồ vật của bảnthân bỏ vào không gian, sau đó chạy đi tìm đệ đệ.

“Phụ thân, hôm nay Tiểu Lâm khá hơn chưa?” Tử Lan mở cửa nhìn phụ thân.

Thạch Hữu Lương liếc nhìn nữ nhi nói: “Đêm qua còn nháo, sau nửa đêm tốt hơnnhiều rồi, mới ngủ không bao lâu, giờ ta đi nấu thuốc cho hắn.”

“Vậy là tốt rồi.” Tử Lan thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, nói: “Phụthân, người hôm nay có ra ngòai mua gì không? Nếu người ra ngòai, muacho con chút châm tuyến, có vài loại chỉ màu đã hết rồi, và con muốn ănđường sao hạt dẻ của nhà lão Vương, phụ thân mua cho con một ít đượckhông?”

“Nha đầu tham ăn, hôm nay ta phải đi phố đông, nhà lãoVương lại ở phố tây, châm tuyến lại ở phố bắc, con nha! Cố tình tạo việc cho phụ thân sao?” Thạch Hữu Lương cười cười nói nữ nhi, nhưng hắnkhông tức giận, bởi vì nữ nhi từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, chonên trong lòng hắn không hề bất mãn.

Thấy phản ứng cửa Thạch HữuLương, Tử Lan thở phào nhẹ nhõm, như vậy khi Thạch Hữu Lương ở bên ngòai có việc, sau khi đóng cửa phủ, không thể chịu vào tù cùng mọi người.Nhưng nàng lại không có thẻ thông hành ra khỏi phủ, làm sao đây, Tử Lannghĩ tới cười nói: “Con vào xem đệ đệ một chút, phụ thân, người giúp con nha. A! Đúng rồi, con làm cho người mấy bộ đồ và đôi giày mới, con cựckhổ mới làm xong, sao không thấy phụ thân mặc vậy, sau này con sẽ khônglàm cho người nữa nha?”

“Biết rồi, biết rồi.” Thạch Hữu Lương cười đáp ứng.

Tử Lan vào nhà liếc nhìn dì (mẹ kế) trong lòng đau đớn, óan hận, chính lànàng ta đã tráo đổi đệ đệ với Chương Vân Kiệt, rõ ràng đệ đệ có vóc dáng và độ tuổi không xấp xỉ Chương Vân Kiệt, nhưng mà… Tại sao không lấyngười khác để tráo đổi? Sao không phải là Nhị Lăng nhà Cố ma ma? Tuynghĩ như vậy, nhưng làm thế cũng không có đức, chỉ là sau đó Nhị Lăngngu ngốc hồ nháo, cuối cùng vẫn bị đánh chết đấy thôi? Huống chi Cố mama còn có tình cảm với phu nhân nhiều hơn Tống thị.

“Trở lại sao?” Tống thị gật đầu nói với Tử Lan.

Tử Lan cũng đáp một tiếng: “Dạ.”