Edit: Trạch Mỗ
Vào niên đại tiền gửi ngân hàng trung bình mỗi nhà không đến được một nghìn, tiền lương hàng tháng của công nhân viên chức đã biên chế cũng chỉ có mấy chục này, mười vạn đồng đối với người bình thường mà nói quả thực chính là con số thiên văn. Vay một số tiền lớn như vậy, cũng là hai người Hồ Quốc Đống tâm tính tốt, nếu như là người tâm tính kém, trước tiên không nói bởi vậy mà sinh ra áp lực tâm lý, chỉ sợ chỉ là bởi nghị luận của người khác cũng sẽ luống cuống rồi.
Cũng may hiện tại Hồ Quốc Đống và Triệu Cường hoàn toàn không có thời gian cố kỵ cái nhìn của người khác, tiền vừa đến tay bọn họ đã bắt đầu các loại rối ren. Nhà họ Hồ trừ Lý Quế Lan phải ở nhà trông trẻ con, thật có thể nói là nam nữ già trẻ đồng thời ra trận.
Trong lúc rối ren, Triệu Cường mang theo Hồ Hạnh Nhi lại đi phương nam một chuyến, vốn phải là Hồ Quốc Đống đi, nhưng một đống việc trong nhà việc nào cũng không rời được hắn, hơn nữa Hồ Hạnh Nhi cực lực bày tỏ mình muốn đi, bởi vậy hai người liền cùng đi. Lần này hai người đi cũng là vì công việc, trừ quyết định hoàn tất máy móc và thợ, hai người còn định xem thử có khách hàng tiềm năng gì hay không. Lần ra ngoài này đối với Hồ Hạnh Nhi mà nói là thu hoạch cực lớn, mở ra cho chị một cánh cổng mới, đây cũng là nói sau.
Ngô Hồng Nhi quản lý toàn bộ tài chính trong nhà, bất kể là tiền lương công nhân hay tiền mua máy móc, hết thảy đều đặt ở chỗ Ngô Hồng Nhi, cô cũng có thể nói là trách nhiệm trọng đại. Tuy rằng đã kết hôn được thời gian không ngắn, nhưng Ngô Hồng Nhi thật đúng là chưa học được tính nết của rất nhiều phụ nữ nông thôn đã kết hôn, cũng chính là từ khi tiếp quản trại lợn tới nay cô mới đanh đá hơn vài phần.
Không có cách nào không ghê gớm không được á, rất nhiều dân quê bạn nói nhẹ nhàng với cô ta, cô ta căn bản nghe không vào, chỉ có bạn thét người ta hai tiếng mới được thôi. Ngô Hồng Nhi vất vả lắm mới đuổi đi một bà con đến kết toán tiền lương, thở ra một hơi dài.
Nhà máy của nhà họ Hồ gần như đã làm xong, hiện tại chính là thời điểm kết toán tiền công. Từ lúc nhà họ Hồ bắt đầu xây nhà xưởng quy mô lớn tới nay, lao động khỏe mạnh quanh vùng tới đây tìm việc làm không ít, đầu năm nay ở nông thôn lao động khỏe mạnh nhàn rỗi thật đúng là không ít, tìm được việc ở đây có thể kiếm tiền còn gần nhà, rất nhiều người đều muốn làm, không phải là bỏ ra tí sức thôi sao.
Ngay cả chị dâu nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi cũng đến chỗ Ngô Hồng Nhi đi cửa sau, cũng xin cho anh em nhà mẹ đẻ bọn họ đến làm việc. Loại việc này đều là trả công theo ngày, không chừng sẽ gặp phải một hai kẻ lười biếng dùng mánh lới. Mà nông thôn chính là chỗ này không tốt, giữa rất nhiều người đều là quan hệ dây mơ rễ má, ngay cả từ chối cũng không dễ.
Thấy Ngô Hồng Nhi mày chau mặt ủ, vừa lúc Hồ Quốc Đống đi vào nói: “Đây là thế nào?”
“Không thế nào cả, đây không phải là vừa kết toán tiền công cho bọn họ sao, anh em nhà mẹ đẻ chị dâu Ba em cả ngày lười biếng dùng mánh lới, trả tiền cho y trong lòng cũng không thoải mái.” Tay Ngô Hồng Nhi rất chặt, cũng không phải cô tham tiền, mấu chốt là trên loại chuyện này nếu tay không xiết chặt một chút thì mất không phải là một tí một tẹo. Bây giờ tiền của bọn họ rất căng thẳng, hơn nữa lại vay một khoản lớn như vậy, Ngô Hồng Nhi bây giờ là một xu quả thực hận không thể bẻ thành hai nửa tiêu mới được.
“Vi ít chuyện không đến mức như vậy, trả cho anh ta đỡ cho chị dâu em oán trách em.” Hồ Quốc Đống làm việc trong nhà xưởng cả ngày đương nhiên biết người Ngô Hồng Nhi nói kia là ai, có điều đạo trong thân thích, không đáng vì chút tiền này mà xảy ra mâu thuẫn, bởi vậy Hồ Quốc Đống bèn nói. Dù sao tiền công của y tổng cộng cũng chỉ mấy chục đồng mà thôi.
“Cái này không thể được, lần này trả, còn lần tiếp theo. Mấy ngày hôm trước chị dâu Ba em còn tìm em nói đợi nhà máy của chúng ta mở muốn để cho anh em nhà mẹ đẻ chị ấy đến làm việc nữa đấy, như vậy sao được, chờ bớt chút thời gian em phải nói một chút với anh Ba em, nếu không nói một chút với mẹ em cũng được.” Bọn họ bây giờ chính là thời điểm bắt đầu sự nghiệp, sợ nhất chính là các thứ không có nguyên tắc, lại nói anh em nhà mẹ đẻ chị dâu Ba cô thật đúng là không phải hạng tốt lành gì, cả ngày không đứng đắn, làm sao cô có thể giữ con sâu làm rầu nồi canh như vậy ở trong nhà máy. Nếu là tìm những công nhân như vậy, bọn họ không đóng cửa đã coi như không tệ rồi.
Bởi vì là người nhà mẹ đẻ của cô, Hồ Quốc Đống đương nhiên khó mà nói cái gì, bởi vậy Ngô Hồng Nhi đã tính toán, nói một chút với anh Ba cô trước, nếu vẫn không có tác dụng cô sẽ về nhà nói một chút với mẹ cô. Tuy rằng mẹ cô nhìn bình thường rất ôn hòa, nhưng mấy chị con dâu vẫn bắt chẹt được. Chị dâu Ba cô cũng chỉ là miệng lưỡi ghê gớm mà thôi, thật ra không làm được chủ gia đình.
“Chẳng qua lần này chúng ta phải chịu chút thua thiệt, vẫn phải phát tiền công mấy ngày này cho y.” Ngô Hồng Nhi nhìn sổ nhớ trong tay, thầm tính toán một chút, vừa lúc có thể dùng sự việc này giết gà dọa khỉ. Có ví dụ này, có người còn muốn lười biếng dùng mánh lới trong lòng cũng có cái chấn nhiếp.
“Thật nên để cho người khác tới xem thử bộ dáng bà chủ tham tiền này của em.” Hồ Quốc Đống thấy bộ dáng Ngô Hồng Nhi cầm bàn tính tính lách ta lách tách cười nói. Bàn tính của Ngô Hồng Nhi là đặc biệt tìm bố chồng Hồ Đào Nhi học. Ông cụ Vương từng là đội trưởng đội sản xuất trong thôn, một tay bàn tính lách ta lách tách rất lợi hại, tính công điểm, chia tiền, chia lương thực cho người trong thôn một lần cũng chưa từng sai. Đó cũng là một môn tuyệt kỹ. Ngô Hồng Nhi liên tục ở chỗ Hồ Đào Nhi hơn nửa tháng cuối cùng cũng nèo được ông cụ Vương truyền thụ cho cô mấy chiêu.
“Hừ, còn tốt hơn kẻ tiêu tiền vung tay quá trán như anh nhiều.” Ngô Hồng Nhi lườm Hồ Quốc Đống một cái sau đó nói. Con người Hồ Quốc Đống quá mức chủ nghĩa đàn ông, bình thường lại quá sĩ diện, muốn bảo hắn tính toán chi ly với người khác là hoàn toàn không có khả năng, cho nên vấn đề quản lý tiền nong, vẫn phải là cô làm. Thật ra đàn ông trong thôn phần lớn như vậy, không phải hắn không để ý chút tiền đó, chỉ là ngại mặt mũi mà thôi.
“Đúng vậy, nhờ có nương tử đại nhân rồi, bên này tiểu nhân có lễ.” Hồ Quốc Đống hành một lễ quái dị cho Ngô Hồng Nhi, sau đó cười nói.
“Được rồi, mau đi làm việc đi, đừng lề mề ở đây quấy rối em nữa.” Ngô Hồng Nhi thấy hắn không đứng đắn, cũng không muốn để cho hắn quấy rối cô nữa, trong tay mình còn một đống việc đây này.
Trong tay Hồ Quốc Đống thật ra việc càng nhiều hơn, nán lại không đầy một lúc thì đi. Hiện tại mấy ngày này hai người đều bận, có thể trò chuyện được vài câu coi như là khó được rồi.
Ngô Hồng Nhi lại bận rộn một đoạn thời gian, tính toán tiền lương của mọi người tầm tầm rồi, lúc này mới bớt chút thời gian đi tìm Ngô Tân Hội một chuyến. Hiện tại ba anh em nhà họ Ngô cũng đều làm việc ở đây, dĩ nhiên tiền lương cũng phát cho bọn họ như bình thường. Có điều tương đối với người khác chỉ cần làm việc là được, ba anh em nhà họ Ngô còn phải chú ý trông coi, dù sao loại việc xây đắp này chỉ cần một người lười biếng dùng mánh lới không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn. Tuy rằng nơi này chỉ là nhà xưởng, nhưng cũng không thể lơ là.
Thấy Ngô Hồng Nhi tới đây, Ngô Tân Hội vội vàng buông việc trong tay xuống qua đây nói: “Đây là thế nào, em gái?” Khoảng thời gian trước Ngô Tân Hội đi theo Hồ Quốc Đống vào thành phố tìm máy móc, sau khi trở về lại vội vàng lắp đặt, cả ngày xoay quanh, hơn nữa cậu em vợ anh ta cả ngày đi muộn về sớm, anh ta thật đúng là không chú ý đến thằng này thành tai họa ở đây rồi.
“Là như vầy anh Ba, em đây không phải là đang tính tiền công sao, đứa anh em nhà mẹ đẻ chị dâu Ba đó anh cũng biết, lần này thời gian ngắn coi như thôi. Nhưng lần trước chị dâu Ba còn muốn xin em cho y sau này đến nhà máy làm, anh phải nói trước với chị dâu một chút, y cũng không đứng đắn được việc cho lắm. Nếu là toàn làm như vậy, cái nhà máy này nhà chúng em cũng không cần mở nữa.” Ở trong nhà Ngô Hồng Nhi được chiều chuộng từ nhỏ, hơn nữa quan hệ của cô và ba ông anh trai đều vô cùng tốt, bởi vậy cô nói hết sức thẳng thắn, cũng không có quanh co lòng vòng. Không phải cô không nói tình cảm, chuyện lười biếng dùng mánh lới này lây truyền, không chừng một người có thể kéo theo một nhóm lớn.
Ngô Tân Hội vừa nghe, cơn giận dữ nổi lên. Em gái ruột so sánh với cậu em vợ không có bộ dáng đứng đắn đương nhiên là em gái thân thiết hơn, nói thật gần đây anh ta cũng là đi sớm về muộn, mặc dù mới bắt đầu là cùng anh rể nhà họ Vương trông coi giám sát, nhưng sau này anh ta bởi vì miệng lưỡi coi như lưu loát nên vẫn luôn đi theo Hồ Quốc Đống chạy bên ngoài, rất ít khi xuất hiện ở trong nhà máy, tuy rằng anh ta cũng nghe vợ anh ta nhắc tới một câu cậu em vợ là làm việc ở đây, nhưng thật đúng là không để ý y lắm, có điều khi đó anh ta còn đặc biệt dặn dò vợ anh ta bảo cậu em vợ làm việc tử tế, ngàn vạn lần đừng làm cho Hồng Nhi khó coi, không nghĩ tới mới được mấy ngày như vậy, Hồng Nhi đã tìm tới. Dù như vậy còn tính toán sau này đến nhà máy làm, đây không phải là vì kiếm tiền, thuần túy chính là đặt mặt mũi anh ta xuống đất dẫm mà.
“Được, chuyện này anh đã biết, cô đừng quản. Tiền công trong khoảng thời gian này cô cũng đừng phát cho nó, CBN thằng ôn này lại ngứa da rồi, chị dâu cô cũng là đầu óc chỉ dùng làm trang sức.” Ngô Tân Hội nói không hề khách khí.
“Đừng, xem anh nói kìa, tiền lương trong khoảng thời gian này như thế nào cũng phải đưa, nhưng là anh Ba anh cũng biết, nhà máy này của chúng em sắp khởi công rồi, bằng bộ dáng đó của y dù thế nào em sẽ không dùng nữa.” Ngô Hồng Nhi nói. Cô thật sự là muốn trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhưng người nhà mẹ đẻ không cho cô mặt mũi cũng đừng trách cô trở mặt. Hơn nữa người này chả phải là người nhà mẹ đẻ của cô. Ba anh trai cô vì sợ người khác nói lời ong tiếng ve, làm việc cũng nhiều hơn người khác nhiều. Ngay cả năm chị em nhà họ Hồ cũng chẳng nói được điều gì.
“Được, chuyện này cô đừng quản, về anh nói với chị dâu cô.” Ngô Tân Hội trấn an em gái vài câu, trở về sẽ tính sổ với vợ anh ta.
Ngô Tân Hội trở về đổ ập xuống mắng luôn Trần Hương Chi một trận, tuy rằng ở bên ngoài Trần Hương Chi có vẻ hết sức lợi hại, nhưng chị ta thật đúng là không làm được chủ Ngô Tân Hội.”Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng để đám người vớ vẩn nhà mẹ đẻ cô ở chỗ đó nhà Hồng Nhi, đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, có một lần nữa để cho tôi biết xem tôi đánh cô thế nào.” Ngô Tân Hội rất tức giận nói.
Điều kiện nhà mẹ vợ không tính là tốt, nhất là cậu em vợ cũng đã hai lăm hai sáu, trong nhà con cái cũng hai đứa rồi nhưng còn cả ngày không đứng đắn. Lúc trước hại vợ chồng đó siêu sinh tiêu phí gần hết chút của cải hai vợ chồng cha vợ tích cóp, bởi vậy Trần Hương Chi thỉnh thoảng giúp đỡ nhà mẹ đẻ một phen, anh ta cũng không nói gì chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng lần này Trần Hương Chi xem như thọc eo Ngô Tân Hội rồi.
Bị Ngô Tân Hội mắng một trận dồn dập, Trần Hương Chi một mặt là xấu hổ một mặt lại mắng em trai kém cỏi, bình thường chị ta còn có thể nói nhao nhao vài câu, nhưng Ngô Tân Hội thật sự nổi giận chị ta cũng không dám cãi, bởi vậy chỉ có thể lau nước mắt không ngừng. Thỉnh thoảng mới phản bác một câu yếu ớt “Người vớ vẩn cái gì chứ, đó là em trai em.”
Hai vợ chồng Thôi Vinh Mai vốn đang ở phòng cách vách trông trẻ con, nghe con trai đang nổi giận với con dâu, hai cụ kinh ngạc nhìn nhau, hai vợ chồng này lại là vì cái gì? Nhưng hai vợ chồng cãi nhau, bọn họ là cha mẹ già cũng không thể nhìn không, dỗ cháu trai ngoan ngoãn xem TV, Thôi Vinh Mai cùng Ngô Xuyên Tử đi ra bên ngoài, Thôi Vinh Mai rít lên một tiếng nói: “Thằng Ba, ranh con nhà mày đêm hôm khuya khoắt la hét cái gì đấy, không thể nói chuyện tử tế à?