Edit: Trạch Mỗ
Rốt cuộc Hồ Quốc Đống không đi được nhà Hồ Hạnh Nhi, sáng hôm nay vốn trời nhìn đã không tốt lắm, sau khi ăn cơm trưa xong thì rơi tuyết, mới bắt đầu còn là hạt tuyết không lớn, nhưng rơi được một lát chẳng những không nhỏ đi trái lại càng lớn hơn.
Hồ Quốc Đống thì không có gì, có điều mấy mẹ con Lý Quế Lan làm thế nào cũng không yên tâm để hắn đi, dù sao xe máy cũng không phải an toàn lắm. Khoảng thời gian trước một thằng thôn bên cạnh cũng bởi vì say rượu không cẩn thận lái xuống cống, bị ngã máu chảy cả đầu. Hiện tại lại có tuyết rơi, vẫn nên yên ổn mà ở nhà đi, dù sao thứ đó đặt ở đấy cũng sẽ không mất.
Trái lại Ngô Hồng Nhi cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hồ Quốc Đống bọn họ trở về kịp thời bằng không tuyết rơi ở trên đường thì sẽ chịu khổ lớn rồi, mặc dù phần lớn chặng đường đều ngồi tàu, nhưng quãng đường đi bộ cũng có một phần. Đi gặp phải tuyết khác với cái lạnh bình thường của mùa đông. Đôi chân kia của Hồ Quốc Đống vốn có chút bị cóng, nếu lại dính tuyết chỉ sợ cũng phải chịu tội lớn.
Mấy ngày sau chính là chuẩn bị ăn tết, ăn tết đơn giản chính là luộc thịt lợn, rán thịt viên, rán đậu hũ, rán củ từ, làm tám bát lớn…, thịt lợn nhà họ Hồ có sẵn, những thứ khác chuẩn bị thì càng đơn giản hơn, về phần thịt lợn kho gì đó càng là ngày nào cũng phải làm, nước kho trong nhà cũng có sẵn, chỉ cần làm nhiều một chút là được.
Lúc bọn Hồ Quốc Đống chưa về, Lý Quế Lan cả ngày lo lắng hận không thể quanh quẩn trong nhà, cũng chỉ có lúc bận rộn mới có thể tạm thời không suy nghĩ vẩn vơ, bởi vậy đồ trong nhà đều chuẩn bị xong từ lâu, mấy ngày còn lại cũng chỉ là làm một chút tổng vệ sinh đơn giản mà thôi.
Năm mới rất nhanh đã tới, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, từ hai mươi bảy tháng chạp bắt đầu tuyết rơi đến ba mươi tết trời cũng chưa tốt lên, vất vả lắm tuyết ngừng không được nửa ngày lại rơi tiếp. Cũng may đến mùng một tết ông trời trái lại cho sắc mặt tốt, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Nhưng tục ngữ đã nói, tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, chúc tết đầu năm mọi người cũng chỉ là đi mấy nhà rồi rúc ở nhà không ra cửa. Buổi chiều trái lại mọi người đều đi ra ngoài, cánh đàn ông tìm một chỗ chơi bài, cánh phụ nữ thì ngồi với nhau nói chút chuyện nhà chuyện cửa, tháng giêng là thời điểm thanh nhàn nhất trong một năm của nông dân. Bình thường chưa qua tháng giêng mọi người sẽ chưa bắt đầu làm việc.
Mùng hai tháng giêng, mấy chị con gái nhà họ Hồ đều trở về. Bắt đầu từ năm thứ ba sau khi kết hôn, Ngô Hồng Nhi liền sửa lại thời gian về nhà mẹ đẻ, đổi thành mùng bốn tháng giêng. Như vậy không xung đột với năm chị em nhà họ Hồ cũng không xung đột với ba chị em dâu nhà họ Ngô, bởi vậy hôm nay Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống đều ở nhà tiếp đãi thân thích.
Hàng năm đến qua đến lại thật ra cũng không có gì, đơn giản chỉ là ăn uống chè chén mà thôi. Trái lại đồ Hồ Quốc Đống cùng Triệu Cường mua về làm cho mọi người hiếm lạ vô cùng. Không riêng gì Hồ Quốc Đống, Triệu Cường cũng mua vài thứ về cho mấy chị em nhà họ Hồ, anh ta đã nhớ nhắc nhở Hồ Quốc Đống mua đồ cho nhà cha vợ, đương nhiên sẽ không quên mình rồi. Nói tới cách làm người, Triệu Cường có thể bỏ xa Hồ Quốc Đống ba con phố lớn.
Cánh phụ nữ cơm nước xong xuôi thì bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ đề chẳng qua chỉ là nhà Hồ Đào Nhi sắp làm việc vui cùng với nhà họ Hồ sắp chuyển đến trấn trên. Còn về phần cánh đàn ông, chủ đề đàm luận cũng cao thâm hơn một chút, đều là kiến thức bọn Hồ Quốc Đống đi ra ngoài lần này cùng với tính toán mùa xuân sang năm sẽ làm nhà máy.
Mấy anh con rể nhà họ Hồ đều là loại hình kiên định chịu khó, ngay cả Hồ Mai Nhi khoảng thời gian trước làm ầm ĩ kịch liệt với nhà chồng cũng không thể không nói chồng chị là người tốt. Nhưng cũng chính vì như vậy, bọn họ có lẽ có thể sống tốt, nhưng mà lại không có quyết đoán nhiều lắm, cả đời cũng chỉ là như vậy. Lý Chấn Lương lúc còn trẻ bị mài giũa, hiện tại hai vợ chồng trừ trồng trọt ra coi như là có nghề nghiệp, chẳng qua cũng chỉ là hơi giàu, tuy rằng không lo ăn uống nhưng là phát tài lớn lại là không có khả năng. Nhà Hồ Đào Nhi có cái máy kéo bình thường cũng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt, về phần cô Tư, cô Năm còn lại thuần túy chính là kiếm ăn trong ruộng đất.
Thấy Hồ Quốc Đống bọn họ thương lượng cái này, chồng cô Tư cô Năm cũng vểnh lỗ tai lên nghe, bọn họ cũng muốn từ trong đó tìm ra con đường kiếm tiền. Hiện tại Vương Lập lớn tuổi rồi không có sức lực kia, nhưng bọn họ đều còn nhỏ tuổi mà, hiện tại chính là thời điểm làm việc. Mắt thấy em vợ cùng anh rể Hai làm đến phong sinh thủy khởi, bọn họ cũng thấy thèm. Đàn ông chất phác hơn nữa cũng có mộng phát tài.
Hồ Lão Đồ tuy rằng không thích trộn lẫn việc làm ăn nhà mình cùng mấy anh con rể, nhưng bây giờ đã làm cùng nhà con Hai, như thế nào cũng ràng buộc không tách rời rồi, bởi vậy ông cũng buông ra mấy phần. Cũng muốn nghĩ mấy biện pháp kiếm tiền cho mấy anh con rể. Theo Triệu Cường, nếu như hai anh em đồng hao này đầu óc linh hoạt hơn một chút đại khái có thể đi phương nam bên kia làm một trận lớn, ở bên kia chỉ cần đầu óc linh hoạt cũng chịu được khổ có thể nói ở chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền. Thực sự không được qua lại làm lái buôn cũng được. Nhưng hai ông em đồng hao này của anh ta không phải anh ta nói lời bàn chùn, làm việc thì được, nhưng muốn làm buôn bán thật đúng là hơi kém.
Đối với ông bố vợ Hồ Lão Đồ này, Triệu Cường cũng là say rồi, con rể chọn người nào cũng chất phác, chịu khó, con gái lại dạy đứa nào cũng đáo để lanh lẹ, rõ ràng chính là vì không để cho con gái nhà mình chịu ấm ức. Lúc trước nếu không phải xảy ra biến số là anh ta, chỉ sợ năm anh con rể nhà họ Hồ đều một dạng. Về phần quả ớt gió Hồ Hạnh Nhi này chỉ sợ cũng sẽ càng đanh đá hơn.
Thương lượng đến thương lượng đi dù là Triệu Cường một bụng tâm nhãn cũng chưa tìm được việc cho hai ông em đồng hao có thể làm. Cuối cùng mọi người chỉ có thể thương định chung chung đến lúc đó đều tới hỗ trợ, sau này cửa hàng nhà họ Hồ lớn rồi, nhất là đã mở nhà máy, như thế nào cũng phải có mấy người nhà ở trong đó, mấy anh con rể này chính là thí sinh tốt nhất. Tuy rằng anh em họ nội của Hồ Quốc Đống một đống lớn, nhưng nào có thân bằng anh rể ruột đây.
Mùng hai chiêu đãi con gái con rể, mùng ba hóa vàng cho các cụ, mùng bốn Ngô Hồng Nhi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau lại là đi lại thân thích cô dì chú bác mấy ngày, tháng giêng đã qua hơn nửa. Bình thường đều là phải nghỉ hết cả một tháng giêng mới bắt đầu làm việc, nhưng năm nay vừa mới qua mười lăm, Hồ Quốc Đống bọn họ đã bắt đầu làm việc.
Làm nhà máy đầu tiên phải làm chính là xây nhà xưởng, tìm một địa điểm thích hợp mới là đúng lý. Hồ Quốc Đống bọn họ không chọn nhà xưởng ở thôn An Bình, bởi vì thôn An Bình mặc dù là đại bản doanh của bọn họ, nhưng giao thông suy cho cùng không tiện lắm.
Bọn họ chọn nhà máy ở bên cạnh đường quốc lộ lớn, nơi này vừa vặn ở giữa thôn bọn họ cùng trấn trên, bất kể là đi về thôn hay là trấn trên đều rất thuận tiện. Có điều chọn chỗ dễ dàng, nhưng lấy được chỗ này lại khó, cũng may trong nhà Triệu Cường có người quen, hơn nữa hiện tại chính sách bên trên chính là khuyến khích gây dựng sự nghiệp, bởi vậy sau khi mất một phen công sức, rốt cuộc là đã lấy được. Chẳng qua bất kể là Hồ Quốc Đống hay là Triệu Cường cũng cảm giác mình chân đã chạy gầy không ít.
Kiếm chỗ xong, trời vừa ấm áp nhà xưởng liền xây dựng khí thế ngất trời. Lần này không thể so với lúc xây nhà năm ngoái chỉ là hai cái nhà tầng, lần này quy mô rất lớn, bởi vậy Hồ Quốc Đống cũng không tìm thân thích hoặc là anh em họ tới đây như năm ngoái mà là đặc biệt mời người tay nghề tốt, tính tiền theo ngày, cơm trưa cũng không quản, cùng tính một lượt trong tiền lương. Dĩ nhiên trong đám người quen có người muốn tới đây làm phụ hồ, bọn họ cũng hoan nghênh. Việc trông coi và tính tiền công là Vương Lập và Ngô Tân Hội cùng làm. Vương Lập lão luyện thành thục, Ngô Tân Hội có chút khôn khéo vặt, hai người đi chung là không còn gì tốt hơn.
Trong nhà đang xây nhà xưởng, Hồ Quốc Đống cùng Triệu Cường lại rầu rĩ vì một chuyện khác. Tuy rằng hai nhà bình thường đều không thiếu tiền, nhưng bây giờ vừa tiêu pha, tiền trong tay làm thế nào cũng không đủ. Hiện tại xây nhà xưởng sau này còn phải mua máy móc, thuê công nhân. Lại nói trại nuôi lợn trong nhà cũng phải mở rộng quy mô. Trại nuôi lợn nhà họ Hồ dùng bây giờ vẫn là chỗ nuôi lợn tập thể trong thôn trước kia, tuy rằng không nhỏ, nhưng nuôi năm sáu mươi đầu lợn cũng là hết cỡ, mở rộng số lượng hơn nữa căn bản không đủ chỗ. Bởi vậy trại nuôi lợn này cũng phải xây lại. Thậm chí qua một khoảng thời gian nữa còn phải mua một đám lợn con nữa, trong nhà tuy rằng cũng có lợn nái nhưng căn bản không đủ, cho dù là trước đây đến mùa xuân cũng đều phải mua một nhóm nữa. Số lượng lợn nhiều, thu mua lương thực cũng phải theo kịp, bằng không mua cũng vô dụng.
Tính toán như vậy cái nào cũng cần dùng tiền, cho dù nhà họ Hồ ở thôn An Bình có thể được xưng là nhà giàu số một, nhưng ở cái niên đại vạn nguyên hộ cũng vô cùng hiếm thấy này. Nhà bọn họ cho dù là có tiền hơn nữa có thể có bao nhiêu đây. Vốn quan tài của hai cụ nhà họ Hồ thậm chí tiền riêng của Ngô Hồng Nhi cũng đều góp vào cũng chỉ vừa ba vạn mà thôi.
Về phần chỗ Triệu Cường, vì kiếm tiền anh ta ngay cả bản lĩnh năm đó nhất định đòi cưới Hồ Hạnh Nhi khóc lóc om sòm lăn lộn với mẹ anh ta cũng đều dùng tới rồi, lại cộng thêm khoản bồi thường duy nhất anh ta từ chức xã mua bán cho, vốn cưới vợ cho hai cậu con trai hai vợ chồng bọn họ tích cóp nhiều năm như vậy tính toán hết nước hết cái gom được hai vạn. Triệu Cường cũng muốn đi chỗ anh trai em trai thử xem, nhưng mà lại bị Hồ Hạnh Nhi giội nước lạnh.
Cha mẹ Triệu Cường lấy tiền dưỡng già ra đã làm cho hai chị em dâu cắn răng nghiến lợi rồi, nếu Triệu Cường lại đi vay tiền chỉ sợ trong nhà sẽ đánh nhau to. Nói thật hai cụ nhà họ Triệu nếu không phải chỉ có hai cháu trai là Đại Bảo cùng Nhị Bảo, Triệu Cường lại một mực nói vì tiền cho con trai, hai cụ như thế nào cũng sẽ không lấy hết tiền ra. Đừng nhìn chỉ có năm nghìn đồng, nhưng là hai cụ lại tích cóp một đời, hiện tại giá trị của năm nghìn đồng là hết sức kinh người, đều có thể mua hai căn nhà không nhỏ ở trấn trên.
Hai nhà cộng lại cũng chỉ có năm vạn đồng, tuy rằng có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng còn thiếu không ít. Thật ra hai nhà vốn còn có thể gom góp nhiều hơn một chút. Nhưng năm ngoái đều mới xây nhà, hơn nữa bất kể là trại lợn hay là cửa hàng trấn trên đều phải giữ lại một chút tiền mặt, bởi vậy ước chừng ít đi hơn một vạn.
Bên trong thân thích trái lại cũng có thể gom một chút, nhưng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, Hồ Quốc Đống cùng Triệu Cường cắn răng dứt khoát chút tiền này cũng không cần nữa, đi vay đi. Hiện tại đi vay còn là chuyện mới mẻ, ở trong thôn vừa nói nhà ai đi vay đó chính là chuyện vô cùng mất mặt, có điều lần này bọn họ coi như là bất cứ giá nào rồi, dù sao đã dùng cả tiền vốn quan tài của các cụ rồi, không thành công hai người bọn họ ngay cả cuộc sống cũng không qua nổi nữa, còn sợ gì mất mặt.
Vừa nghĩ như vậy hai người trái lại đều có vài phần quyết đoán, đem nhà xưởng mới xây cùng hai cái nhà tầng trấn trên mới xây đi thế chấp, cầu ông xin bà, cuối cùng cũng vay được mười vạn đồng. Lúc này cuối cùng cũng không thiếu tiền rồi, mà Hồ Quốc Đống cùng Triệu Cường ở quanh vùng này coi như là có tên tuổi rồi.