Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 66




Edit: Trạch Mỗ

Lúc Hồ Quốc Đống về đến nhà trời đã không còn sớm, chẳng qua bây giờ thời tiết ấm nên trời cũng không tối thui. Buổi tối Ngô Hồng Nhi cũng không có làm cái khác, cán một ít mì sợi, cộng thêm sốt rau hẹ trứng gà rán, thấy Hồ Quốc Đống trở về, cô vội vàng nói: “Về rồi? Vậy em nhanh chóng đi nấu mì.” Bởi vì không biết Hồ Quốc Đống mấy giờ trở về, cho nên tuy rằng mì sợi đã cán xong, nước sốt cũng làm xong, nhưng mì sợi lại chưa nấu.

Nấu mì sợi xong một nhà bảy miệng ăn ngồi ở trước bàn cơm bắt đầu ăn cơm. Vừa rồi hai đứa nhỏ Hồ Kiệt cùng Hồ Trác trước khi ăn cơm đã kêu đói, nhất định đòi ăn đào tô Hồ Hạnh Nhi mang đến, Lý Quế Lan bị hai đứa nhỏ nhì nhèo mỗi đứa cho mấy cái, hiện tại ăn cơm hai đứa nhỏ đều không ăn nhiều lắm. Hai cụ nhà họ Hồ cũng không ăn nhiều, trái lại mình Hồ Quốc Đống ăn trọn ba tô mới buông đũa xuống.

Hiện tại chính là thời điểm hắn ăn nhiều, hơn nữa gần đây lại làm việc thể lực suốt, cho nên Ngô Hồng Nhi cũng không lo hắn no quá, trái lại hỏi: “Ăn no chưa, có cần nấu thêm một bát cho anh hay không?” Sức ăn của Hồ Quốc Đống vẫn luôn rất lớn, bởi vậy cả người nhìn cũng khỏe mạnh.

“Không cần đâu, ăn no rồi.” Hồ Quốc Đống lau lau miệng tỏ vẻ đã ăn no rồi. Sau đó nói một chút chuyện đưa tiền hôm nay với Hồ Lão Đồ.

“Nói tới vẫn là Hạnh Nhi suy nghĩ chu đáo.” Nghe Hồ Quốc Đống kể lại tình hình hôm nay, Hồ Lão Đồ liền cảm thán nói. Ông già rồi, bây giờ cũng không có suy nghĩ nhiều như trước đây. Hơn nữa hiện tại thói đời này cũng không giống trước đây, một chốc một lát không thể nghĩ tới cũng là rất có khả năng. Như hồi bọn họ còn trẻ, xây nhà cho nhà khác giữa trưa lo bữa cơm lại cho thêm hộp thuốc lá đã không tệ rồi, nơi nào có thể nghĩ tới đòi tiền chứ. Cơ mà ngẫm lại cũng phải, bây giờ mọi người đều giàu có, cái hộp thuốc lá kia cũng sẽ không được người nhìn vào mắt. Hồi ông còn trẻ đó cũng là thứ tốt.

“Trong nhà hẳn là có mấy đầu lợn sắp xuất chuồng rồi, Đợi ngày mai chúng ta mổ đưa đến quán ăn trấn trên mấy đầu, chỗ Hạnh Nhi cũng phải để lại một chút. Còn lại một đầu ngày kia là chợ lớn đi bán.” Hồ Lão Đồ nói.

“Cha, việc buôn bán chỗ chị Hai con thịnh vượng như vậy, quán ăn trấn trên hợp tác cũng vẫn muốn để cho chúng ta thêm số lượng, nếu không thì đừng đi chợ bán nữa.” Hồ Quốc Đống nói. Giá bán lẻ thịt lợn đương nhiên là cao hơn một chút, nhưng Hồ Lão Đồ dù sao có tuổi rồi, đi chợ một ngày trở về cũng phải mệt quá chừng, bởi vậy Hồ Quốc Đống liền không muốn bán lẻ nữa. Dù sao cũng không kiếm thêm được mấy đồng. Chút tiền đó nuôi thêm hai đầu lợn là có.

Hồ Lão Đồ là tay lão luyện đã qua nhiều năm, bất kể là mổ lợn hay là cắt thịt đều vô cùng chuẩn xác. Lúc bán thịt ở chợ căn bản không cần dùng cân, chỉ dựa vào một đôi tay có thể cảm giác không chênh lệch nhiều lắm, chênh lệch không bao nhiêu. Ngón tuyệt kỹ này của ông Hồ Quốc Đống cũng chưa học được hoàn toàn, đây là kinh nghiệm mấy thập niên mới luyện thành.

“Đúng rồi cha, sau này ở trấn trên chúng ta cũng có nhà rồi, theo con thấy không bằng chúng ta cũng thuê một sạp bán thịt tươi ở chợ, có thể thoải mái hơn ngài đi chợ mỗi ngày nhiều, phỏng chừng buôn bán cũng sẽ tốt hơn.” Ngô Hồng Nhi nói. Cô suy nghĩ chu đáo hơn Hồ Quốc Đống một chút, Hồ Lão Đồ đến tuổi này rồi còn cả ngày nghĩ tới đi chợ bán thịt thì không phải là để ý chút tiền đó, phỏng chừng chính là không bỏ xuống được phần tay nghề này, thay vì cả ngày đi chợ còn không bằng mở quầy hàng bán thịt tươi ở chợ trấn trên. Cửa hàng thịt kho của Hồ Hạnh Nhi cùng sạp rau của Hồ Lê Nhi đều ở cùng chỗ đó, sau này cũng dễ trông nom. Bình thường bọn họ đưa thịt đến sạp hàng cho, hai cụ sẽ bán ở đó một chút, có thể thoải mái hơn bây giờ cả ngày chạy lần lượt mấy thôn nhiều.

Trước đây Ngô Hồng Nhi không đề cập tới là bởi vì nhà mình ở trong thôn, mỗi ngày đi lên trấn trên không tiện, hiện tại trấn trên cũng đã có nhà, sang năm hai đứa nhỏ chắc cũng sẽ đi trấn trên học tiểu học, có cái sạp cho hai cụ giết thời gian đúng là quá thích hợp rồi. Bằng không cho dù bọn họ ở tại trấn trên cũng không ở yên được.

Cho dù là đời sau rất nhiều người già đã ở trong thành phố hơn nửa đời người, khi về già cũng muốn về trong thôn để dưỡng lão, nguyên nhân chủ yếu cũng chính là ở tại trấn trên không thú vị mà thôi.

Hồ Quốc Đống nghe Ngô Hồng Nhi nói như vậy cũng cảm thấy có lý, lần này xây nhà ở nội thành nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vì tính toán cho ba đứa nhỏ sau này đi học ở trấn trên, nhưng sự nghiệp của bọn họ bây giờ coi như là vừa mới cất bước, hắn và Hồng Nhi như thế nào cũng không thể rời khỏi thôn, cho dù là ở trấn trên cũng phải thường xuyên trở về. Trước đây hắn tính toán là hắn cùng Hồng Nhi mang theo hai thằng đến trấn trên ở, buổi sáng đưa hai thằng đến trường, lại về thôn. Về phần cha mẹ hắn thì vẫn ở trong thôn thuận tiện trông Nha Nha.

Hiện tại vừa suy nghĩ như vậy vẫn là ý kiến của Hồng Nhi thỏa đáng. Cả nhà bọn họ đều chuyển đến trấn trên. Hai cụ bán thịt tươi ở chợ cũng sẽ không bận lắm, thuận tiện cũng có thể đưa đón trẻ con. Có việc làm như vậy cũng không cần lo lắng hai cụ sẽ không ở quen. Hắn và Hồng Nhi mỗi ngày chạy về thôn là được. Như vậy cũng đỡ cho bọn họ vừa phải lo lắng trẻ nhỏ, cũng phải lo lắng người già. Hai đầu đều không yên tâm. Ở chợ đó vừa có chị Hai hắn cũng có chị Ba hắn, cũng không cần lo lắng hai cụ không có ai trông nom. Nghĩ như vậy thật đúng là một lần hành động bao nhiêu cái được.

Tuy rằng chị cả hắn ở ngay trong thôn, nhưng để lại hai cụ ở trong thôn Hồ Quốc Đống cũng thật là không yên lòng, tục ngữ đã nói nuôi con dưỡng già, bỏ cha mẹ già ở trong thôn bản thân hắn đi trấn trên ở, đoán chừng sẽ bị nước miếng của mọi người dìm chết.

Nói thật gần đây Hồ Quốc Đống cũng thật là lo lắng, trước đây chưa trải qua chuyện này còn chưa có cái gì, hiện tại vừa nhiều việc hắn cũng đã phát hiện người trong nhà thật sự là quá ít, hắn vừa phải chăm nhỏ cũng phải lo già, mà hai việc này hết lần này tới lần khác lại có chút mâu thuẫn, thật đúng là làm cho hắn hết sức bất đắc dĩ. Thật ra cửa hàng nhà bọn họ sớm nên hoạt động lớn hơn rồi.

Năm ngoái Hồ Hạnh Nhi đã đề nghị mở một cửa hàng nữa, Hồng Nhi cũng đề xuất có thể làm thịt kho nhà bọn họ thành các loại đồ hộp, không cần bình thủy tinh, dùng túi chân không đóng gói là được, thời gian để cũng dài. Tuy rằng Hồ Quốc Đống không trải qua thời gian học tập bao lâu, sự khôn khéo trong xương lại là có, chỉ một đề nghị này của Hồng Nhi cũng có thể thấy được giá trị khổng lồ trong đó. Nếu đề nghị này của Hồng Nhi có thể được mà nói, như vậy thịt kho nhà bọn họ sẽ không chỉ có thể chiếm cứ một vị trí ở trấn trên to cỡ lòng bàn tay này, thậm chí có thể tiêu thụ đi các nơi khắp cả nước.

Chỉ cần vừa nghĩ đến đây Hồ Quốc Đống liền không nhịn được cảm xúc sục sôi, bây giờ hắn mới ba mươi tuổi, chính là thời điểm gây dựng sự nghiệp, triển vọng tốt như vậy sao hắn có thể không kích động. Nhưng hiện thực lại không thể không để cho hắn tạm thời thỏa hiệp, trong nhà người già trẻ nhỏ, cho dù hắn có năng lực đó cũng không có phương pháp hoạt động cửa hàng lớn như vậy. Nếu sang năm có thể thu xếp xong người già và trẻ con, hắn cũng có thể vung tay mở rộng quy mô làm thật lớn một phen rồi.

Nghe Hồ Quốc Đống nói như vậy, hai cụ nhà họ Hồ liếc mắt nhìn nhau. Thật ra tính toán của bọn họ vốn chính là hai vợ chồng Hồ Quốc Đống bọn họ mang theo hai thằng cu đến trấn trên ở, Nha Nha để ở nhà cho hai cụ trông. Tuy rằng luyến tiếc cháu trai, nhưng cũng không thể không suy xét vì tương lai của hai đứa nhỏ, bọn họ cày ruộng kiếm ăn cả đời, đương nhiên hi vọng cháu trai có thể có tương lai tốt.

Bây giờ suy nghĩ một chút đề nghị của hai con, Lý Quế Lan là có chút động tâm trước tiên. Hai cháu trai lớn đều là một tay bà chăm lớn, tách khỏi hai đứa chúng nó chỉ sợ buổi tối bà ngay cả ngủ cũng không yên. Hơn nữa Nha Nha cũng còn nhỏ, tách khỏi mẹ ruột chỉ sợ cũng sẽ làm ầm ĩ.

Thấy trên mặt Lý Quế Lan có chút buông lỏng, Ngô Hồng Nhi bèn tiếp tục nói: “Mẹ, đợi đến sang năm Nha Nha cũng đã ba tuổi rồi, con đã hỏi chị Hai trấn trên cũng có trường mầm non, đến lúc đó đưa Nha Nha đến đó, cha con bán thịt, ngài ở đó tính tiền là được. Bình thường lúc không bận còn có thể tán gẫu cùng chị Hai và chị Ba con.”

Vụ này Ngô Hồng Nhi đã từng hỏi thăm Hồ Hạnh Nhi, hiện tại trấn trên đã có trường mầm non, tuổi Nha Nha tuy rằng hơi nhỏ, nhưng đưa qua cũng không có gì, trẻ con tầm như con bé cũng có, trấn trên có rất nhiều gia đình vợ chồng công nhân viên cha mẹ già cũng không cách nào trông con cho, đều là làm như vậy. Bán thịt tươi không giống với bán rau, chắc sẽ không bận rộn như vậy. Lý Quế Lan đưa đón trẻ con hàng ngày cũng không thành vấn đề.

“Lão già, ông hãy nói đi?” Lý Quế Lan đây rõ ràng chính là động tâm rồi, thấy Hồ Lão Đồ không nói chuyện bèn hỏi.

Hồ Lão Đồ cũng biết Quốc Đống vẫn muốn mở rộng quy mô trại chăn lợn, con Hai cũng làm ầm ĩ muốn mở chi nhánh suốt, nếu sớm hơn mười năm nữa Hồ Lão Đồ cảm thấy ông nhất định hai tay tán thành, hồi ông còn trẻ cũng là nổi danh dám nghĩ dám làm. Nhưng mấy năm này dù sao ông đã có tuổi, cũng có chút lực bất tòng tâm rồi.

Chẳng qua ông vẫn không sẵn lòng chịu già lắm, cả ngày đi chợ bán thịt không ngừng nói trắng ra cũng chính là thể hiện ông không chịu già. Năm nay ông cũng mới bảy mươi tuổi, hoàn toàn còn làm được. Có điều chỉ có trong lòng Hồ Lão Đồ biết, tuy rằng trên mặt ông giả vờ rất tốt, nhưng ông đúng là có chút làm không đặng rồi. Mỗi lần đi chợ về ngày hôm sau đều mệt đến không bò dậy được. Nếu không phải như vậy, trong khoảng thời gian xây nhà này, ông cũng sẽ không giao công việc cho cô con dâu cái gì cũng không hiểu lắm, bản thân phụ trách đại diện là được.

Hiện tại đề nghị này của con dâu nói tới thật đúng là không tệ, mỗi ngày bán thịt ở chợ hai vợ chồng già bọn họ có thể trông trẻ con thuận tiện cũng có thể giải buồn, có điều nếu như vậy, chỉ sợ ông sẽ phải giao hoàn toàn trại chăn lợn vào trong tay con trai rồi. Hồ Lão Đồ làm người cường thế, bây giờ buông tay hoàn toàn, trong lòng ông vừa không yên tâm cũng không cam lòng lắm, sao ông không sinh muộn mấy năm đây.

Có điều nhìn con trai và con dâu đang chờ câu trả lời của ông, nhìn bà vợ vẻ mặt tán đồng bên cạnh, lại nhìn hai cháu trai ngồi cạnh TV cãi nhau ầm ĩ cùng cháu gái nhỏ ngồi ở trong lòng mẹ dụi mắt, ông thở dài. Thật ra sắp xếp như vậy cũng rất tốt, bình thường ông còn có thể dạy ba đứa nhỏ một chút, tay nghề của họ Hồ bọn họ nên truyền xuống lứa tiếp theo rồi.

Nghĩ như vậy vài phần không cam lòng kia trong lòng ông cũng đã không còn rồi. Hơn nữa dù sao ông cũng còn có thể kiếm tiền phải không, ít nhất bán thịt lợn ở chợ trấn trên sẽ kiếm được tiền hơn đi chợ bán, còn thoải mái hơn. Bởi vậy ông bèn nói: “Được, cứ quyết định như vậy.”