Edit: Trạch Mỗ
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Ngô Hồng Nhi còn ngủ, Hồ Quốc Đống đã đi nói một chút sự không bình thường của Ngô Hồng Nhi gần đây với Lý Quế Lan.
Lý Quế Lan vừa nghe, trong lòng cũng là lắc lư một cái, bà có tuổi rồi,
cuộc sống từng trải đương nhiên không phải loại thanh niên vừa mới kết
hôn như Hồ Quốc Đống có thể so sánh được. Mấy ngày nay Ngô Hồng Nhi
không bình thường bà cũng chú ý tới, nhưng căn bản không nghĩ tới phương diện kia, dù sao bây giờ Đản Đản mới được chín tháng.
Chẳng qua
bây giờ vừa nghĩ như vậy, thật là càng nghĩ càng phải, con bé Hồng Nhi
này mặc dù hơi yếu ớt nhưng lại không phải một đứa lười biếng, nhưng mấy ngày nay trạng thái của đứa nhỏ này nhìn như thế nào cũng không đúng
lắm. Không có việc gì là buồn ngủ, sức ăn cũng nhỏ, thật đúng là nói
không chính xác. Nghĩ đến đây Lý Quế Lan lại không nhịn được vui vẻ,
trong bát vốn đang đánh một quả trứng gà chuẩn bị nấu canh trứng gà cho
cháu trai cả lại thêm một quả chuẩn bị để cho Ngô Hồng Nhi ăn, nếu quả
thật mang thai phải bồi bổ nhiều hơn.
Có điều sợ vui công toi một trận, Lý Quế Lan cũng không nói với Hồ Quốc Đống, chỉ nói là mình sẽ
chú ý sự việc này rồi đuổi hắn đi.
Nhân lúc hai cho con Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều không có ở đây, Lý Quế Lan kéo Ngô Hồng Nhi vẫn
đang trong trạng thái tinh thần không tốt lắm sang một bên nói: “Hồng
Nhi, nghe Quốc Đống nói mấy ngày nay con lúc nào cũng buồn ngủ, nói cho
mẹ một chút cảm giác thế nào. Có phải lại mang thai hay không?”
Ngô Hồng Nhi vốn là đang lử đử lừ đừ chợt ngẩng đầu một cái, cô thật đúng
là không nghĩ tới phương diện này. Cơ mà ngẫm lại gần đây trạng thái của cô thật sự rất giống hồi mang thai Đản Đản. Bởi vì sau khi sinh con
xong kinh nguyệt của cô cũng không chính xác lắm, lại nói bây giờ cô còn đang cho con bú, cô chỉ là cảm thấy gần đây rất dễ mệt mỏi, thật đúng
là không nghĩ tới có thể là đã mang thai.
Nghĩ tới khả năng này,
Ngô Hồng Nhi nhịn không được buồn bực, tuy rằng cô đã sớm có chuẩn bị
sinh mấy đứa con, nhưng cũng không có ý định nhanh như vậy đã sinh. Đản
Đản hiện tại mới hơn chín tháng, bây giờ cô lại sinh thêm một đứa căn
bản không rảnh tay nổi, lại nói bây giờ cô còn đang trong thời kỳ cho
con bú nữa. Bởi vậy Ngô Hồng Nhi ôm một tia hi vọng nói với Lý Quế Lan:
”Mẹ, không thể nào. Con bây giờ còn cho Đản Đản bú mà. Có khả năng chính là khoảng thời gian trước mệt nhọc.”
“Cái gì mà không thể nào,
mẹ nói với con cái này rất bình thường, con dâu nhà thím Trường Lan con
vừa sinh đứa thứ nhất còn chưa được năm tháng đã lại mang thai đứa thứ
hai rồi. Còn chị dâu họ Ba của con nữa cũng là con mới sáu tháng cũng
lại mang bầu.” Lý Quế Lan cười ha hả nói. Bà chỉ có một đứa con trai
đương nhiên hi vọng con trai có thể có thêm mấy đứa con rồi, dĩ nhiên
hiện tại con trai đã có cháu trai cả rồi, thai thứ hai này con dâu sinh
nam sinh nữ đều không sao cả.
“Ôi chao, đã mang thai Đản Đản sẽ
phải cai sữa rồi, chẳng qua thằng nhóc này cũng đã hơn chín tháng, cai
sữa cũng không có bao nhiêu chuyện. Chỉ là chỉ sợ thằng nhóc này lại
phải làm ầm ĩ một phen rồi.” Lý Quế Lan cười ha hả nói, nghe bà nói
giọng điệu này phảng phất như đã mười phần xác định Ngô Hồng Nhi mang
thai.
“Mẹ, nếu không chúng ta đi sở vệ sinh khám một chút đi, ngộ nhỡ nếu như không phải không phải làm trò cười rồi.” Ngô Hồng Nhi cố
giãy giụa hơi cuối nói, bây giờ cô còn ôm một tia hi vọng, nếu nhỡ không phải đâu.
“Đúng, đúng. Chúng ta giờ đi khám thử luôn, dù sao
cũng không xa.” Lý Quế Lan cười nói, bà cũng nóng lòng muốn xác định con dâu có phải lại mang thai hay không. Con dâu nhà ai mắn đẻ cũng là một
hạng mẹ chồng có thể ganh đua so sánh. Tuy rằng bà ít con trai, nhưng
con dâu hiểu chuyện lại xinh đẹp, vừa vào cửa đã sinh cho bà cháu trai
không nói, đứa thứ hai còn nhanh như vậy đã mang thai, Lý Quế Lan gần
như đã có thể cảm thụ được, ánh mắt hâm mộ của người trong thôn rồi.
Bởi vì sở vệ sinh cũng không xa, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không đợi hai cha con nhà họ Hồ, sửa soạn một chút rồi bế Đản Đản ra ngoài. Bởi
vì sợ Ngô Hồng Nhi mệt, Lý Quế Lan kiên trì tự mình bế đứa nhỏ, căn bản
không để cho Ngô Hồng Nhi mó vào. Trời quá nóng cho dù là buổi sáng cũng rất nóng, lúc đến sở vệ sinh Lý Quế Lan nóng đến mồ hôi đầy đầu đầy
mặt.
Cơ mà chút mồ hôi này tính là cái gì, chờ lúc bác sĩ thật
xác định Ngô Hồng Nhi đã mang thai hơn một tháng, Lý Quế Lan thậm chí
cảm thấy mình có thể lại bế Đản Đản chạy mấy vòng nữa cơ.
Trái
ngược với niềm vui mừng khôn xiết của Lý Quế Lan, tâm tình Ngô Hồng Nhi
hơi có vẻ phức tạp, mặc dù có con cô cũng rất cao hứng, nhưng đứa bé đến nhanh như vậy lại làm cho cô có chút trở tay không kịp. Chẳng qua cũng
may lòng dạ Ngô Hồng Nhi rất thoáng, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng mang
thai cũng đã mang rồi cô còn có thể làm sao? Trên đường trở về, cô cũng
đã vô cùng bình tĩnh tiếp nhận chuyện mình lại mang thai này.
“Hồng Nhi, bây giờ con có muốn ăn cái gì hay không? Nếu không chúng ta liền
hầm con gà. Khoảng thời gian trước nhất định là mệt nhọc cho nên mới có
thể dễ dàng mệt mỏi như vậy, hồi mang thai Đản Đản cũng không dễ dàng
mệt mỏi như vậy. Con hãy nghe mẹ nói trong khoảng thời gian sau này cũng đừng làm cái gì. Nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại đúng là thời điểm nguy
hiểm nhất, nhân viên vệ sinh kia không phải cũng nói để cho con nghỉ
ngơi nhiều hơn.” Lý Quế Lan vừa về nhà ngay cả mồ hôi cũng không kịp lau đã vội bắt đầu rồi.
Ngô Hồng Nhi thấy bộ dáng lo lắng này của Lý Quế Lan có chút dở khóc dở cười, ngày hôm qua cô còn vội đến vội đi đó, hôm nay chẳng lẽ có thể thành giấy dán rồi.”Mẹ, không có chuyện gì nào
yếu ớt như vậy, con không sao đâu.”
“Được, con nghỉ một lát
trước, mẹ đi nấu cơm.” Thấy cháu trai ngoan ngoãn bò tới bò lui ở trên
giường gạch, Ngô Hồng Nhi cũng không có việc gì, Lý Quế Lan vui vẻ đi
làm cơm trưa. Sợ Ngô Hồng Nhi khẩu vị không tốt, Lý Quế Lan đặc biệt
ninh một nồi cháo, lại làm hai món nhẹ nhàng mát mẻ.
Chờ giữa
trưa cha con nhà họ Hồ từ ngoài ruộng trở về lại nhìn thấy một màn này
làm cho hai người đưa mắt nhìn nhau, Lý Quế Lan vừa bận rộn ở phòng bếp
vừa hát nhỏ, hai cha con rất nghi hoặc làm sao tâm tình tốt như vậy?
“Mẹ, sao mẹ cao hứng như vậy, có chuyện vui gì à?” Hồ Quốc Đống nói. Tuy
rằng gặt lúa mạch đã sớm qua, nhưng hiện tại ngoài ruộng mầm ngô mọc ra
rồi, cỏ cũng là từng mảng từng mảng, bởi vậy thời gian mẹ chồng nàng dâu hai người Lý Quế Lan ở nhà làm việc, hai cha con nhà họ Hồ đều làm việc ở ngoài ruộng. Dĩ nhiên cỏ dại ngoài ruộng xới lên lợn có thể ăn, vừa
lúc có thể cho lợn trong nhà ăn.
Cha con họ Hồ nhổ mấy sọt cỏ to
đến trại nuôi lợn rồi mới trở về, mặc dù mới một buổi sáng đã đều có
chút mệt không nhẹ. Chẳng qua thấy Lý Quế Lan cao hứng như vậy, trong
lòng cũng nhẹ nhõm vài phần.
“Vì sao cao hứng như vậy, trong nhà lại muốn thêm người nhập khẩu rồi có tính là chuyện vui hay không.” Lý Quế Lan cười nói.
“Cái gì?” Hồ Quốc Đống trợn tròn mắt.
“Thật á.” Tương phản với vẻ mắt trợn tròn của Hồ Quốc Đống, sự phấn chấn trên mặt Hồ Lão Đồ là hết sức rõ ràng rồi.
“A cái gì mà a? Không phải sáng sớm hôm nay mày nói với mẹ vợ mày không
thoải mái lắm sao, mẹ dẫn nó đi sở vệ sinh khám thử. Kết quả nhân viên
vệ sinh người ta nói đã mang thai hơn một tháng rồi. Thằng nhóc mày được lắm.” Lý Quế Lan nói.
“Hề hề, hề hề.” Hồ Quốc Đống sờ sờ đầu
ngốc ngốc. Đối với việc mẹ mình khen mình có bản lĩnh cũng là hết sức
đắc ý. Có điều hiện tại hắn hơi chóng mặt, trừ cười ngây ngô ra cũng
không biết nói cái gì nữa.
“Hồng Nhi đâu, con đi nhìn cô ấy một cái.” Hồ Quốc Đống mê mê man man nói. Nói xong là vội vã đi vào trong nhà luôn.
“Cái thằng này.” Lý Quế Lan nhìn thoáng qua bóng dáng Hồ Quốc Đống cười nói.
Lúc Hồ Quốc Đống vào phòng, Ngô Hồng Nhi đang ở đó ngủ gà ngủ gật, nhưng
bởi vì con ở bên cạnh cô cũng không dám ngủ, chỉ có thể đầu gật không
ngừng y như gà mổ thóc.
Nhìn thấy vợ con, đầu óc Hồ Quốc Đống
đang mê man cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, hắn rón rén đi đến bên
giường gạch sờ sờ bụng Ngô Hồng Nhi, kết quả lại bị Ngô Hồng Nhi tét lên tay một cái.
“Thế nào rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Hồ Quốc
Đống thấy Ngô Hồng Nhi mở mắt ra còn tét tay hắn một cái bèn nói.”Khoảng thời gian trước chẳng ai biết em mang thai, bằng không như thế nào cũng không thể để cho em đi làm những việc nặng ngoài đồng đó. Nếu là chỗ
nào không thoải mái em cứ nói với mẹ, đừng chịu đựng.” Ngẫm lại sự mệt
mỏi lúc ngày mùa đoạn thời gian trước Hồ Quốc Đống liền có chút lo lắng
nói.
“Em cũng là, đã là người làm mẹ rồi, làm sao mang thai vậy mà không biết chứ.”
“Anh còn nói sao, đều tại anh. Đản Đản còn chưa đầy mười tháng đâu đã phải
cai sữa.”Tuy rằng đã sớm suy nghĩ rõ ràng rồi, nhưng hiện tại Ngô Hồng
Nhi vẫn là không nhịn được cho Hồ Quốc Đống mấy cái lườm nguýt. Nếu
không phải hắn cả ngày quấn lấy cô, đâu có lại mang thai nhanh như vậy
chứ.
“Được được, trách anh trách anh. Có điều đó cũng là mảnh đất này của em tốt á.” Hồ Quốc Đống cũng không ngốc, đương nhiên có thể
nhìn ra được Ngô Hồng Nhi tuy rằng nghiêm mặt, nhưng cũng chỉ là cố ý
đùa hắn mà thôi. Bởi vậy hắn cũng nói đùa hùa theo ý Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi vốn đang làm ra vẻ tức giận, nghe Hồ Quốc Đống nói câu không
mặt không da này lập tức khuôn mặt đỏ lên. Hồi hai người mới quen Hồ
Quốc Đống ngay cả nói với cô một câu cũng nói lắp, hiện tại đã kết hôn
vậy mà y như biến thành một người khác.
Thấy Ngô Hồng Nhi đỏ bừng cả mặt, Hồ Quốc Đống không nhịn được ôm chặt lấy cô vợ nhà mình hung
hăng hôn một cái nói: “Hồng Nhi, em thật là không chịu thua kém. Thằng
Kiến Tân không chừng phải ghen tị anh nhiều lắm đó.”
Hồ Kiến Tân
là thuộc nhóm anh em thân thiết của Hồ Quốc Đống, hai người cơ hồ là mặc một cái quần lớn lên. Không giống với tính tình hơi trầm của Hồ Quốc
Đống, Hồ Kiến Tân có cái miệng như bôi dầu, đen cũng có thể nói thành
trắng. Sau lại hai người trưởng thành, bởi vì nguyên nhân biết nói lời
ngon tiếng ngọt, hắn ta được con gái yêu thích bỏ xa Hồ Quốc Đống.
Hồi Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi làm mai, Hồ Kiến Tân đã sớm cưới được cô
vợ xinh đẹp rồi, Hồ Quốc Đống coi trọng Ngô Hồng Nhi, lúc ngầm xin Hồ
Kiến Tân chỉ bảo cũng bị Hồ Kiến Tân cười nhạo không ít. Nhưng hiện tại
lại khác rồi, Hồ Kiến Tân tuy rằng còn đón dâu sớm hơn Hồ Quốc Đống,
nhưng vợ hắn ta đến bây giờ cũng chỉ sinh một cô con gái. Hồi Đản Đản
mới sinh Hồ Kiến Tân cũng hâm mộ ghen tị không ít, hiện tại Ngô Hồng Nhi lại mang thai, Hồ Quốc Đống gần như đã có thể tưởng tượng được bộ dáng
ghen tị đó của Hồ Kiến Tân.
Thấy Đản Đản nhìn bọn họ cười ngây
ngô, Ngô Hồng Nhi thẹn quá thành giận đẩy Hồ Quốc Đống một cái nói:
”Tránh ra, nào có lấy cái này so sánh.” Nói xong bế con qua, không để ý
tới hắn nữa.