Đoàn đưa thân nhà họ Ngô ở nhà họ Hồ bị chỉnh chật vật không chịu nổi, vào nhà họ Ngô, Hồ Quốc Đống cũng không tốt hơn chỗ nào, vừa vào cổng đã bị người vây lấy, mấy thằng con trai đứa túm cẳng đứa túm chân, trước tiên bắt người ngồi xổm một hồi.
Chỉ cái này cũng chưa hết, mấy thím thích náo nhiệt còn đặc biệt lấy cân và bao tải tới, muốn cân chú rể. Còn có người góp vui lột giày của Hồ Quốc Đống xuống, bắt Hồ Quốc Đống đi mua kẹo ăn, nhưng là tiền này còn không thể tự mình bỏ ra, bắt hắn phải xin hai cụ nhà họ Ngô. Về phần mấy anh em đi theo Hồ Quốc Đống đến tình huống cũng không khá hơn chút nào, đến đoạn uống rượu kia chỉ là chắn rượu đã có mấy thanh niên trượt chân xuống dưới gầm bàn rồi.
Thấy Hồ Quốc Đống bị trêu chọc chật vật không chịu nổi, Ngô Hồng Nhi cũng không có gì đau lòng, chung quy mọi người tuy rằng nói đùa nhưng mà lại biết vừa phải, tuyệt đối sẽ không đùa quá trớn. Quả nhiên đến ba bốn giờ chiều lúc phải về nhà họ Hồ, tuy rằng bị trêu chọc thê thảm, nhưng là trừ mấy người đi theo uống say, Hồ Quốc Đống lại không có vấn đề gì lớn, còn có thể vững vàng mang theo Ngô Hồng Nhi.
Chẳng qua Ngô Hồng Nhi để ý đến, trên đường trở về thỉnh thoảng hắn sẽ hoạt động trên chỗ ngồi một chút, hiển nhiên là vừa rồi bị ngồi xổm. Chẳng qua lúc mọi người đùa cũng chú ý đúng mực, trước hết để cho cái mông chạm đất, bên trên đó thịt nhiều nhất cũng chỉ là đau một chút, qua một hai ngày là khỏi, sẽ không thương gân động cốt.
"Anh còn tốt chứ?" Ngô Hồng Nhi ngồi nghiêng ngả trên chỗ ngồi phía sau Hồ Quốc Đống, có điều không tùy tiện không biết xấu hổ ôm hông của hắn, chỉ kéo chéo áo của hắn.
Nghe thấy Ngô Hồng Nhi nhỏ giọng hỏi thăm, Hồ Quốc Đống nhếch miệng cười nói: "Không có việc gì, anh da dày thịt béo mà, lại nói mọi người cũng chú ý đúng mực, tuy rằng nhìn đùa rất ghê gớm, nhưng là cũng không dùng đến bao nhiêu sức lực." Thật ra Hồ Quốc Đống thật sự cảm thấy khá tốt, tuy rằng mấy ngày nay cực kỳ bận cực kỳ mệt nhưng là hắn vẫn cảm thấy trên người tựa hồ có sức không bao giờ cạn. Chỉ cần vừa nghĩ đến hôm nay có thể cưới được Ngô Hồng Nhi, hắn thậm chí hận không thể buổi tối không ngủ được đi ra ruộng đuổi thỏ.
"Em cũng mệt mỏi rồi nhỉ, chúng ta lập tức là về đến nhà rồi." Hồ Quốc Đống cảm thấy mình chỉ nói một câu nhạt nhẽo như vậy không tốt, lại bồi thêm một câu.
Ngô Hồng Nhi thật ra cũng rất mệt, không riêng gì mệt trên thân thể, trên tâm lý cũng mệt mỏi. Bắt đầu từ buổi sáng hôm nay cô vẫn luôn xách theo quả tim sợ xảy ra điều gì sai lầm, nhưng mà cũng may từ lúc bắt đầu đến bây giờ hết thảy đều tiến triển thuận lợi, không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Cho tới bây giờ Ngô Hồng Nhi mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc không để ý nói với Hồ Quốc Đống, cô lại nói: "Vẫn tốt, không phải mệt lắm, hôm nayem cũng không làm cái gì."
Lúc Ngô Hồng Nhi bọn họ trở lại nhà họ Hồ, người đã giải tán gần hết rồi. Chẳng qua còn có không ít người đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy bọn họ trở về, Lý Quế Lan lập tức hô: "Trở lại rồi? Mau vào phòng nghỉ ngơi một chút đi nhé."
"Mẹ, con thay quần áo khác rồi qua đây hỗ trợ nhé." Lúc gọi Lý Quế Lan là mẹ Ngô Hồng Nhi có chút không được tự nhiên, trên mặt cũng hơi ửng đỏ.
Một tiếng gọi mẹ này làm cho Lý Quế Lan quả thực không khép được miệng, bà tươi cười đầy mặt nói: "Không cần không cần, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, Quốc Đống còn không mau đưa vợ con vào nghỉ ngơi một chút. À đúng rồi, Hồng Nhi có đói bụng không, trong nhà đồ ăn gì cũng đầy đủ, lát nữa để cho Quốc Đống bưng một chút qua cho con."
"Không cần, con không đói bụng." Thấy Lý Quế Lan bảo cô đi về nghỉ, Ngô Hồng Nhi cũng không nói gì thêm, suy cho cùng nào có cô dâu ngày đầu tiên vào cửa đã để cho làm việc, cô vừa nói như vậy cũng chỉ là ý tứ một chút mà thôi. Có điều cô thật sự không đói bụng, buổi sáng cô dâu ra cửa đều phải ăn hai quả trứng gà, sau này cô lại ăn một chút ở nhà họ Hồ, trở về nhà họ Ngô mẹ cô sợ cô đói lại bưng một bát đồ ăn cho cô, hiện tại thật sự rất no.
"Vậy mau mau đi về nghỉ ngơi đi, trong phòng các con mẹ đã sớm thu dọn xong rồi." Lý Quế Lan nói. Bây giờ thấy Ngô Hồng Nhi là bà nghĩ ngay đến cháu trai, ánh mắt kia rất chi là nóng bỏng, quả thực hận không thể trong bụng Ngô Hồng Nhi có thể bọc bánh bao ngay ngày mai. Cho dù không phải cháu trai cháu gái cũng được mà, bà sinh nhiều con trai như vậy, không cảm thấy con gái có cái gì không tốt, tựa như con cả nhà bọn họ bình thường còn không phải luôn chăm lo trong nhà, cũng không kém con trai bao nhiêu.
Ngô Hồng Nhi nghe lời vào phòng, Hồ Quốc Đống cũng đi vào theo. Nhà của nhà họ Hồ là mới xây, vì bọn họ kết hôn còn đặc biệt quét tường trắng lại một lần, đồ vật bên trong cũng đều là mới. Tuy rằng hôm nay người đến người đi làm cho căn phòng có chút lộn xộn, nhưng là vừa rồi Lý Quế Lan nhìn phòng tân hôn đang tốt đẹp bị biến thành có chút bẩn thỉu, liền nhanh chóng thu dọn một chút.
Chẳng qua bà bận rộn hận không thể có tám cái tay, cũng chỉ dọn dẹp đại khái một chút ngoài mặt, nhìn kỹ trong góc nhỏ còn có mảnh vụn nhỏ như vỏ hạt dưa linh tinh. Có lẽ là thói quen đời trước mang đến, Ngô Hồng Nhi vẫn luôn rất chú ý vệ sinh. Mặc dù chỉ là một ít rác rưởi nhỏ cô cũng có chút không chịu được, bèn tự động thu dọn lại phòng.
Mới bắt đầu Hồ Quốc Đống vẫn theo sau Ngô Hồng Nhi, thuận tiện giúp Ngô Hồng Nhi chuyển cái chổi lấy cái khăn lau gì đó, "Anh đi giúp cha mẹ bọn họ một chút đi, bên ngoài phỏng chừng những việc phải làm cũng không ít." Thật ra Ngô Hồng Nhi là bởi vì Hồ Quốc Đống cứ đảo quanh theo sau cô làm cho Ngô Hồng Nhi có vài phần không được tự nhiên lắm.
"Hì hì, " Hồ Quốc Đống sờ sờ đầu trông rất đần, sau đó nói: "Vậy anh đi giúp cha mẹ bọn họ trước." Thật ra vừa rồi hắn đã muốn đi ra ngoài hỗ trợ, chẳng qua là sợ Ngô Hồng Nhi ở trong này không được tự nhiên nên mới đi theo sau mà thôi. Hắn không có anh em ruột giúp đỡ, tuy rằng mấy anh rể cũng không tệ, nhưng là rốt cuộc không thể sai bảo như con trai ruột, cho nên hắn vẫn là rất lo lắng một đống việc trong nhà.
Hồ Quốc Đống đi ra ngoài, Ngô Hồng Nhi thở phào nhẹ nhõm, cứ có cái đuôi theo ở phía sau làm cái gì cũng không tiện. Nhìn một đám vỏ chăn vỏ đệm trong nhà đều là màu đỏ thẫm, trên giường gạch còn đống đồ cưới của cô, nghĩ sớm hay muộn cũng phải thu dọn, cô dứt khoát dọn dẹp một thể.
Trong nhà tủ quần áo hồi môn đưa tới còn trống không, Ngô Hồng Nhi liền thu dọn một chút quần áo của mình, thuận tiện bỏ vào cái chăn chưa đắp tới và một ít đồ vụn vặt chưa dùng tới. Đợi đến khi trời dần dần sẩm tối, cô đã dọn dẹp trong phòng tầm tầm rồi.
Đúng lúc này Hồ Quốc Đống bưng hai bát đồ ăn và hai cái bánh bao tiến vào. Tối hôm nay trong nhà còn có một ít người làm giúp tới dùng cơm, sợ Ngô Hồng Nhi ngượng ngùng, Hồ Quốc Đống chọn một ít thức ăn ngon bưng đến cho Ngô Hồng Nhi, để cho cô ăn ở trong phòng.
Một bát xà bần to, một bát đỗ đũa khô xào thịt, trong món xà bần phần lớn đều là thịt, đậu hũ và miến, cải thảo có nhưng cũng đều là lá cải trắng, ở trong nồi thức ăn lớn chọn ra được một bát như vậy Hồ Quốc Đống cũng mất một phen công sức.
"Đói bụng không, ăn cơm trước đi." Hồ Quốc Đống để đồ lên bàn sau đó nói. Thấy trong phòng sạch sẽ chỉnh tề hơn vừa rồi không ít, Hồ Quốc Đống biết Ngô Hồng Nhi nãy giờ vẫn không nghỉ ngơi, vừa âm thầm cảm thán cô vợ nhà mình thật là người cần mẫn, vừa hơi mang ân cần nói, "Trong phích nước có nước nóng, anh mang một chút nước nóng cho em rửa tay rửa mặt?"
Ngô Hồng Nhi gật đầu, một dãy phòng của nhà họ Hồ có bốn gian phòng. Căn phòng đầu tiên phía tây hơi nhỏ hơn, bên trong để các loại đồ như phích nước nóng, chậu rửa mặt, giá…, bình thường Ngô Hồng Nhi bọn họ rửa mặt là ở chỗ này. Căn phòng thứ hai phía tây chính là phòng ngủ của Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống. Căn phòng lớn nhất ở giữa kia là chính phòng, ngoài cùng phía đông là phòng của hai cụ nhà họ Hồ. Về phần trong sân còn có sương phòng (hai gian nhỏ ở hai đầu), bên trong có phòng bếp, còn có một gian phòng có thể ngủ, đây là chuẩn bị để ngừa năm cô con gái nhà họ Hồ trở về ở.
Ngô Hồng Nhi đánh giá xung quanh phòng, tuy rằng phòng ngủ của bọn họ không lớn bằng phòng của hai cụ nhà họ Hồ, nhưng là nơi này kề bên một căn phòng nhỏ lại càng tiện hơn, nếu rửa mặt gì đó đều cùng một chỗ với cha mẹ chồng, cũng rất lúng túng.
Tắm đơn giản một cái, Ngô Hồng Nhi bắt đầu ăn cơm chiều, Hồ Quốc Đống nhân lúc cô rửa mặt lại bưng hai bát cháo tới đây, sợ cô chỉ ăn màn thầu và thức ăn bị nghẹn. Thấy ánh mắt Hồ Quốc Đống sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, chính mình lại không động đũa, Ngô Hồng Nhi bèn hỏi: "Anh không ăn à?" Bị nhìn chằm chằm vào như vậy, đừng nói Ngô Hồng Nhi không đói bụng cho dù là đói cũng không nuốt trôi.
"Lát nữa anh ăn, em ăn trước đi. Ăn nhiều chút thịt." Thấy Ngô Hồng Nhi chỉ gắp cải thảo, Hồ Quốc Đống không nhịn được gắp một miếng thịt đặt ở trong bát cho cô. Hắn đã từng ăn cơm với Ngô Hồng Nhi vài lần, biết so với mọi người đều thích ăn thịt mỡ, cô thích ăn thịt nạc hơn, bèn gắp một miếng thịt nạc cho cô.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi ăn nửa cái màn thầu, lại húp một bát cháo, thức ăn cũng ăn một ít. Cơ mà so sánh với hai bát đầy lu lu Hồ Quốc Đống bưng tới, cô cũng chỉ ăn một tí ti mà thôi.
"Ăn no rồi? Ăn cũng quá ít rồi." Thấy Ngô Hồng Nhi đáng thương nhìn hắn, Hồ Quốc Đống ngoài buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, vợ hắn ở trên phương diện ăn cơm quả đúng là không được. Ở nông thôn làm việc nặng, lượng cơm ăn của phụ nữ cũng chẳng ít hơn đàn ông bao nhiêu, hai cái bánh bao một bát đồ ăn chỉ là lượng cơm ăn rất bình thường, nhưng là người này nhà họ ngay cả một nửa của người ta cũng không ăn được. Âm thầm quyết định về sau nhất định phải làm cho cô vợ nhà mình ăn nhiều thêm một chút, nhưng là trước mắt lại không tiện ép cô. Hồ Quốc Đống cầm đũa lên, cũng không ghét bỏ quét tất cả đồ ăn còn lại của Ngô Hồng Nhi vào trong bụng mình, ngay cả bát cháo gạo còn lại kia của cô cũng húp nốt.
Vốn là hắn đang muốn đi ra ngoài ăn, thấy Ngô Hồng Nhi còn lại nhiều như vậy nên dứt khoát ăn luôn ở đây. Tuy rằng màn thầu có chút không đủ, nhưng là đồ ăn nhiều, hắn cũng ăn no bảy tám phần rồi.
Thấy Hồ Quốc Đống không e dè ăn cơm thừa của cô, Ngô Hồng Nhi có chút trợn mắt há hốc mồm sau đó cũng hơi ngượng ngùng, tuy rằng ở nhà cha mẹ cô cũng thường xuyên ăn cơm thừa đồ ăn thừa của cô, nhưng là dù sao đây cũng không giống, nếu là cô, cô tuyệt đối sẽ không ăn đồ thừa của Hồ Quốc Đống. Thật ra Ngô Hồng Nhi không biết đây chỉ là bắt đầu, về sau còn rất nhiều cơ hội Hồ Quốc Đống ăn cơm thừa đồ ăn thừa của cô nữa cơ.
"Anh bưng đồ ra ngoài, em nghỉ ngơi trước một chút, đoán chừng lát nữa sẽ có người tới đây làm ầm ĩ em cũng không nghỉ được." Nói xong Hồ Quốc Đống đi ra ngoài y như bị chó đuổi.
Ngô Hồng Nhi cũng nghe ra được ý chưa hết trong lời nói của hắn, lát nữa đoán chừng có người sẽ tới đây nháo động phòng. Mà buổi tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.