Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 11: Nửa đêm thì thầm




Buổi tối hôm đó ba anh em nhà họ Ngô không ngoại lệ lại ăn cơm cùng nhau. Chủ đề đương nhiên vẫn là Hồ Quốc Đống.

Thôi Vinh Mai chia cho ba cháu trai mỗi đứa một cái bánh ngọt, là loại chỉ có ở trấn trên, không khác bánh trung thu lắm, bên trong cũng có nhân, bên ngoài còn có vỏ xốp, so với loại bánh ngọt cứng rắn trong xã bọn họ ăn ngon hơn nhiều. Trần Hương Chi trông mà thèm, lấy cớ em bé trong bụng muốn ăn, cũng da mặt dày đòi một cái.

Một bao bánh ngọt này cũng không có bao nhiêu, chia ra bốn cái, thoáng cái đã ít đi một non nửa. Thôi Vinh Mai hết sức đau lòng thu nó lại cất ở trong tủ bếp, sau đó mới bắt đầu lải nhải: "Đứa nhỏ này nha, cái gì cũng tốt chẳng qua là tay quá lỏng rồi, ông xem còn mua bánh ngọt, cái này đắt thế nào chứ. Còn không bằng mua hai túi kẹo đâu."

Chẳng qua Thôi Vinh Mai tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng là ngay cả loại thần kinh khá thô như Trần Hương Chi cũng biết mẹ chồng cô đối với Hồ Quốc Đống là vô cùng hài lòng, càng miễn bàn người khác.

Mấy ngày nay ấn tượng của Ngô Xuyên Tử đối với Hồ Quốc Đống cũng thay đổi không ít, hai ngày trước đích thân ông đi trang An Bình hỏi thăm, nghe được mấy nhà, cũng không có một nhà nói Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống không tốt . Đều nói là Hồ Lão Đồ trượng nghĩa, Hồ Quốc Đống có năng lực, người làm cha thận trọng đến mức còn nghe ngóng cả người làm mẹ chồng là Lý Quế Lan, dù sao sau này thời gian chung đụng giữa con gái và mẹ chồng rất dài, cũng may Lý Quế Lan tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không phải là người xấu gì, danh vọng ở trong thôn cũng rất cao.

Tuy rằng luyến tiếc con gái, nhưng cũng không thể để cho con bé thành bà cô già nha, bởi vậy mấy ngày nay khi Thôi Vinh Mai nhắc tới Hồ Quốc Đống, cuối cùng ông là có thể nói câu tốt lắm. Thấy Thôi Vinh Mai ở kia nhìn như oán giận thật ra khoe khoang cũng không nói cái gì, ông đối với sự hào phóng của Hồ Quốc Đống cũng rất hài lòng, hào phóng là vì cái gì, còn không phải coi trọng con gái nhà mình, tiền nhà ai không phải tích cóp từng xu một.

Lải nhải cả buổi, Thôi Vinh Mai thậm chí ngay cả chuyện làm việc cuối năm cũng nhắc hai câu, cuối cùng vẫn là thấy mấy cháu trai đều mệt đến mức không mở mắt ra được, mới đuổi Ngô Tân Quốc và Ngô Tân Thiết đi về.

Phục vụ hai đứa nhỏ chui vào trong chăn, Vương Vinh Hoa thay một chậu to nước nóng cho Ngô Tân Quốc rửa chân, trong thôn còn chưa có điện, chẳng qua bên ngoài ánh trăng rất sáng, hai người cứ bận rộn ở nhà chính trong cảnh tối lù mù như vậy.

"Mình cũng đã gặp thằng bé nhà họ Hồ kia mấy lần, cảm thấy thế nào?" Làm chị dâu, chuyện em gái chồng xem mắt Vương Vinh Hoa là theo từ đầu tới giờ, thấy mẹ hắn đã nhắc tới chuyện kết hôn rồi, Ngô Tân Quốc liền hỏi. Mặc dù là anh trai ruột, nhưng là hắn còn chưa từng thấy Hồ Quốc Đống lần nào đâu.

"Rất tốt, bộ dạng cao cao to to, của cải cũng giàu có, lại nói chỉ một anh con trai, Hồng Nhi gả qua cũng bớt lo. Mấu chốt nhất là, em chính mắt thấy, thằng bé kia đối với Hồng Nhi của chúng ta là thật sự để bụng, nhìn Hồng Nhi con mắt cũng không chuyển. Hôm nay trên đường đi vẫn luôn nhìn không rời mắt như vậy, nhìn đến Hồng Nhi của chúng ta cũng xấu hổ rồi." Vương Vinh Hoa cười nói. Qua năm chị ba mươi rồi, con cái cũng sinh hai đứa, cả ngày củi gạo dầu muối đã sớm không thèm để ý những thứ tình tình yêu yêu kia rồi, theo chị tìm đối tượng này ấy à, vẫn nên tìm người kiên kiên định định có thể qua ngày, Hồ Quốc Đống cũng rất tốt.

"Ừm, tôi nghe cũng rất tốt, nhưng mà Hồng Nhi lòng dạ cao, tuy rằng ngoài miệng con bé không nói cái gì, cũng không biết trong lòng có ý kiến gì hay không." Ngô Tân Quốc lau lau chân, hắt nước bẩn ra ngoài sau đó nói.

Vương Vinh Hoa cười khổ, điều kiện tốt như vậy còn không bằng lòng, còn muốn tìm cái dạng gì, chẳng lẽ còn muốn gả vào thành phố? Gia đình tốt như nhà họ Hồ em gái chị muốn gả cũng không được đâu.

Tuy rằng rất tối, nhưng là Ngô Tân Quốc vẫn là nhìn ra được Vương Vinh Hoa sau khi nghe xong những lời này của mình, tâm tình không tốt lắm, biết chị nghĩ tới em vợ bèn nói: "Việc hôn nhân của Vinh Quyên nhi còn chưa định được ư?"

Vương Vinh Quyên là em gái nhỏ nhất của Vương Vinh Hoa, điều kiện của nhà họ Vương không được tốt lắm, bộ dạng của Vương Vinh Quyên cũng là thô thô đen đen, giới thiệu mấy mối cuối cùng cũng đều không thành, kéo một cái là kéo đến hai mươi hai còn chưa định được gia đình nào. Thời kỳ này, con gái hai mươi hai tuổi ở nông thôn trên cơ bản đều đã lập gia đình, nếu kết hôn sớm, đứa nhỏ cũng đã biết đi mua nước tương rồi.

Chỉ vì chuyện này cha mẹ nhà họ Vương thật là lo lắng vỡ tim rồi, người chị gái đã lấy chồng như Vương Vinh Hoa cũng bận rộn theo không ít, nhưng là chuyện tìm nhà chồng này thật đúng là phải dựa vào duyên phận, duyên phận không đến cho dù là bọn họ sốt ruột hơn nữa cũng vô dụng. Hiện tại mắt thấy Ngô Hồng Nhi tìm nhà chồng, điều kiện tốt như vậy còn muốn chọn chọn lựa lựa, dù là quan hệ của Vương Vinh Hoa và cô em chồng không tệ, trong lòng bây giờ cũng không nhịn được chua chát.

"Chẳng phải là vậy hay sao, trước đó không lâu vừa mới giới thiệu một người lại không thành." Vương Vinh Hoa nói, "Mình nói Quyên Nhi trong nhà ngoài nhà đều là giỏi giang, làm sao làm mối một gia đình cứ khó khăn như vậy chứ."

"Ngày khác mình nói với bác gái một chút, xem bác ấy có gia đình nào thích hợp không." Nhắc tới em vợ Ngô Tân Quốc cũng là rất bất đắt dĩ, Vương Vinh Hoa tuy rằng cũng không phải xinh đẹp lắm, nhưng mà cũng là một gương mặt ngay ngắn, ngũ quan cũng coi như cân đối, lại nói bọn họ khi đó cũng không chú ý nhiều như bây giờ, xem nhiều nhất chính là có thể sống qua ngày lành hay không, Vương Vinh Hoa trong nhà ngoài nhà đều là một tay giỏi giang, cưới chị Ngô Tân Quốc cũng là rất hài lòng.

Nhưng là bộ dạng cô em vợ này so với Vương Vinh Hoa còn kém hơn rất nhiều, khuôn mặt không đẹp còn có một đôi mắt tam giác, bởi vì từ nhỏ đã làm việc ở ngoài đồng, cả người nhìn cũng rất thô ráp, thanh niên ai không muốn tìm người xinh đẹp, cứ dăm ba bận thành kéo dài như vậy. Chẳng qua hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cho Vương Vinh Hoa ý kiến, bảo chị tìm Hồ Xuân Hoa giúp đỡ một chút, Hồ Xuân Hoa bình thường cũng thích làm mai làm mối cho người ta.

Vương Vinh Hoa gật gật đầu, tốt xấu gì cũng là có hi vọng, chỉ mong em gái có thể tìm được gia đình sớm một chút, nếu không mấy cô vợ của anh em kia của chị cũng sẽ có ý kiến . Lười lại nghĩ đến vấn đề đáng ghét này, chị nói với Ngô Tân Quốc: "Xem ra mẹ là định năm nay làm công việc cho Hồng Nhi, đến lúc đó chúng ta cầm cho bao nhiêu đây?"

Mấy em trai kết hôn Vương Vinh Hoa và Ngô Tân Quốc đều lấy ra mười đồng, ở thôn Bàn Đào này cũng tính là nổi trội rồi. Nhưng là nhìn bộ dáng chồng thương yêu em gái như vậy, chỉ sợ chờ đến khi Hồng Nhi kết hôn còn phải hơn thế, hiện tại trong tay hai người Vương Vinh Hoa tổng cộng cũng không có năm mươi đồng, chị phải chuẩn bị trước một chút, sang năm Đông Tử nhà họ sẽ phải bắt đầu đi học rồi, thế nào cũng phải để lại một ít chứ.

Ngô Tân Quốc do dự một chút, hiển nhiên cũng biết của cải nhà mình không nhiều lắm, hơn nữa hắn còn suy nghĩ nhiều hơn Vương Vinh Hoa một vấn đề, Hồng Nhi là em gái, Vinh Quyên nhi cũng là em gái, tuy rằng bây giờ Vinh Quyên còn chưa định được người nào, nhưng là tuổi tác dù sao đã lớn, chỉ sợ vừa định xong là quất luôn, cũng không thể quá mức nặng bên này nhẹ bên kia nhỉ.

Hắn vốn hạ quyết tâm cho em gái hai mươi đồng, nhưng là nghĩ tới cái ví xẹp lép của mình, cũng không thể vì chuyện tiền mừng mà nhà mình không sống được, bèn nói: "Cho mười đồng đi,mình xem mà làm thêm cho Hồng Nhi vỏ gối, rèm cửa gì đó."

Nghe thấy chồng không cho quá tiền, Vương Vinh Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vỏ gối, rèm cửa cũng không rẻ, bây giờ vải là phải cần phiếu, cũng may vải hồi làm đầy tháng cho hai đứa nhỏ còn giữ lại một chút, vải bông chị dùng hồi kết hôn cũng còn giữ một tấm nhỏ, làm cái này là đủ rồi.

"Được, em làm trước, nhìn bộ dáng gấp gáp của nhà họ Hồ bên kia đoán chừng không đợi được đến sau tết rồi, chúng ta vẫn là chuẩn bị sớm một chút." Vương Vinh Hoa nói.

"Đúng vậy, cha ta cũng bắt đầu bảo tôi hỏi thăm có thể kiếm phiếu máy may ở đâu, nếu quả như thật cuối năm làm việc này, thời gian còn rất khẩn trương. Chỗ mẹ ta nuôi hai đầu lợn, trong nhà còn có hơn mười con gà, phỏng chừng món ăn mặn cũng đủ rồi, cũng không biết cải thảo trồng có đủ hay không, còn có miến miếc gì đó cũng phải chuẩn bị trước." Ngô Tân Quốc nói. Nhà họ Ngô ở thôn Bàn Đào thuộc về nhà giàu, muốn gả con gái cũng phải cần không ít thứ đâu.

Một câu vô ý thức của Ngô Tân Quốc, làm cho trong lòng Vương Vinh Hoa quấy quả một cái, hồi bọn họ kết hôn ngay cả xe đạp cũng không có, vẫn là sau này kết hôn rồi mới mua, hiện tại em gái chồng kết hôn, cha chồng vậy mà nghĩ tới mua cho máy may. Nhìn vẻ mặt bình thường của chồng, phảng phất như mua máy may dễ dàng như mua trứng gà, Đông Tử nhà chị đã bảy tuổi rồi, chị còn chưa dùng tới máy may đâu.

Nhưng là Vương Vinh Hoa cũng không thể nói cái gì, nhiều lắm là trong lòng chua loét, đó là tiền riêng của cha mẹ chồng, lúc trước kết xong là ra ở riêng luôn, bây giờ bất kể cha mẹ chồng mua cái gì cho em gái chồng chị cũng không quản được. Hơn nữa đừng nhìn cha chồng chị bình thường rất ôn hòa, nhưng là đối với con gái duy nhất này lại rất quan tâm, chỉ cần chị nói một câu không đồng ý mà nói, chỉ sợ sau này cũng đừng nghĩ có được vẻ mặt tốt từ chỗ cha mẹ chồng nữa.

"Nhà họ Hồ bên kia đoán chừng đã chuẩn bị tốt, hôm nay chúng em đi trấn trên, mắt nhìn thấy anh rể Hai làm ở xã mua bán kia của Quốc Đống nhét cho nó mấy tờ phiếu, đến lúc đó thực sự không được nhờ nhà họ kiếm phiếu chúng ta bỏ tiền là được." Vương Vinh Hoa nói.

"Xem chút nữa đi, ý của cha mẹ là xe đạp nhà họ mua, máy may chúng ta kiếm. Chẳng qua mẹ cũng nói nhà họ Hồ đã bảo đảm rồi, máy may và xe đạp nhất định đều mua cho được." Ngô Tân Quốc ngáp một cái, "Hai ta cũng là ở chỗ này lo nghĩ không đây, bây giờ ngay cả cửa còn chưa nhận đâu, không nói nữa, mau ngủ đi, ngày mai còn phải bận rộn đấy." Chỉ chốc lát sau hắn đã ngủ rồi.

Thấy Ngô Tân Quốc đã ngủ, Vương Vinh Hoa thở dài cũng nhắm hai mắt lại, hôm nay mặc dù không ra đồng, nhưng là cũng không nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau chị cũng đã ngủ.

Hai người ngủ ngon, nhưng là Ngô Hồng Nhi bây giờ lại có chút không ngủ được. Cô cứ nhớ lại bộ dáng nhìn chằm chằm vào cô của Hồ Quốc Đống ở trên đường, người lớn như vậy không biết đi xe đạp đúng là rất mất mặt. Nhưng là sờ sờ vết sẹo trên đầu gối mặc dù nhạt nhưng là vẫn có thể thấy có chút không giống với chỗ da khác, cô lại có phần lùi bước, lỡ như lại bị ngã thì làm thế nào.

Lăn trên giường gạch hai vòng, Ngô Hồng Nhi thở dài, mình trừ không biết đi xe ra, biểu hiện của những điểm khác khác cũng rất tốt nhỉ. Thôi, lần sau thăm dò Hồ Quốc Đống một chút, nếu hắn thật sự để ý cái này mà nói, cùng lắm thì cô lại học một chút là được, không phải là bị ngã thôi sao. Thật ra không chỉ Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi cũng thấp thỏm bất an lắm, việc xem mắt này cả hai đời thật đúng là ‘cô gái lấy lần đầu tiên lấy chồng’, sợ mình chỗ nào làm không đủ tốt. Bằng không bằng sự không khéo của Ngô Hồng Nhi làm sao lại không rõ cô phiền não cái này thuần túy là tự mình tìm phiền toái cho mình thôi.

Chú thích thêm:

Từ ‘ta’ trong cha ta, mẹ ta là ta trong chúng ta nhé các nàng.