Chỉ Ngoan Với Em

Chương 11




Edit: Pinkie

Buổi sáng chủ nhật.

Giang Tùy mới vừa nghe xong tiếng Anh, thì nghe thấy có người gõ cửa, anh mang dép lê đi tới cửa.

Đẩy cửa ra, anh liền nói: “Sao hôm nay sớm như vậy đã……”

Sau khi nhìn thấy rõ người ngoài cửa là ai thì Giang Tùy nuốt nửa câu sau trở vào.

Người phụ nữ tò mò hỏi: “Con tưởng mẹ là ai?”

Giang Tùy lạnh lùng đáp: “Không ai cả.”

Chu Trinh cầm một cái túi xách tinh xảo trên tay, mặc một chiếc váy ôm màu trắng, làm cho dáng người càng thêm gợi cảm. Tuy rằng năm nay đã gần 40, nhưng bà vẫn phong tình vạn chủng (1) như trước đây, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất ưu nhã tự tin.

(1) Phong tình vạn chủng: là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài. (nguồn: Dương Mịch ( YangMi) FanClub)

Không giống như đa số những người phụ nữ xung quanh, từ trước đến nay Chu Trinh không phải là một người phụ nữ chăm lo cho gia đình. Thật ra, bà giống một người đàn ông hơn, thậm chí so với đàn ông còn muốn hảo sảng hơn. 

Chu Trinh sống tùy ý, làm chuyện mình muốn làm, yêu người mình muốn yêu, chưa bao giờ bị bất kỳ ai trói buộc. Giang Tuyền Minh trói buộc không được bà mà Giang Tùy cũng như vậy.

Bà thường nói, con người sống trên đời này quá ngắn ngủi, phải sống vì chính mình.

Mà Giang Tuyền Minh lại không chịu được nhất chính là tính cách này của bà ấy. Lúc còn trẻ hai người yêu nhau thật lòng, sau đó vì gia đình cũng thỏa hiệp với nhau một thời gian, nhưng đến cuối cùng, đến cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi.

Giang Tùy nhàn nhạt nhìn bà một cái, thuận miệng hỏi: “Sao mẹ lại tới đây?” Nói xong thì xoay người đi vào phòng.

Chu Trinh nhếch môi nở nụ cười rồi đóng cửa lại.

“Không rót cho mẹ một ly nước trước à?” Chu Trinh hỏi.

Giang Tùy dừng một chút, cuối cùng vẫn đi rót cho bà một ly nước nhưng bộ dáng kia cực kỳ không tình nguyện.

Chu Trinh ở phía sau, mở miệng nói: “Cái tính tình này của con, càng ngày càng giống bố con đấy.” Cả ngày trưng ra bản mặt thối, đối với ai cũng một bộ dáng không để ai vào trong mắt.

Giang Tùy bất mãn nói: “Đừng so sánh con với ông ấy.”

Giang Tùy đều không thích bố mẹ mình, đặc biệt là Giang Tuyền Minh.

“Tới tìm con có chuyện gì?” Giọng nói Giang Tùy vô cùng lãnh đạm, thái độ kiểu ‘mẹ nói xong thì đi nhanh đi’.

Chu Trinh cũng không bận tâm về điều này, Giang Tùy không giống Giang Tuyền Minh, Giang Tuyền Minh thích thể hiện quyền uy của người làm cha trước mặt Giang Tùy, mà bà thì càng muốn làm bạn bè với Giang Tùy hơn mặc dù Giang Tùy không muốn.

“Mẹ nghe bố con nói, lần này con thi không được đứng nhất toàn trường?”

“Vâng.”

“Là thầy giáo chấm nhầm hay con không làm hết?” Đối với thực lực của con trai mình, Chu Trinh vô cùng rõ ràng, không có khả năng rớt xuống vị trí thứ hai, trừ khi chính anh không muốn vị trí thứ nhất.

Trước kia vì cố ý chọc giận Giang Tuyền Minh, Giang Tùy đã từng làm chuyện ấu trĩ như vậy.

“Đều không phải.”

“Vậy sao lại như thế?”

Chu Trinh nói bóng nói gió một hồi, bà không giống như Giang Tuyền Minh, chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Giang Tùy bị mẹ mình hỏi đến mức không còn kiên nhẫn, nhưng anh cũng biết nếu không nói thật, khẳng định Chu Trinh sẽ không dễ dàng rời đi, đành phải nhàn nhạt giải thích một câu: “Ngày đó con bị đau dạ dày.”

“Mẹ đã nói mà, con trai mẹ sao có thể vô duyên vô cớ đứng thứ hai cơ chứ. Cái tên Giang Tuyền Minh khốn kiếp kia, không hỏi rõ nguyên nhân, còn hỏi có phải gần đây mẹ quấy rầy con học tập hay không, đúng là có bệnh mà.”

Từ trước đến nay, Chu Trinh mắng Giang Tuyền Minh trước mặt Giang Tùy đều không kiêng dè gì cả. Bà đi đến bên cạnh Giang Tùy, muốn sờ sờ đầu anh, thì kết quả là bị Giang Tùy nghiêng đầu né tránh.

“Thật không đáng yêu.”

Giang Tùy nhíu mày, “Hỏi xong chưa?”

“Con không muốn gặp mẹ à?”

“Đây có phải là lần đầu tiên mẹ biết đâu?”

Vừa nói vừa nghẹn ngào, nhưng Chu Trinh nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, thì không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Con còn nhỏ tuổi như vậy mà cả ngày cứ xụ mặt như vậy để làm gì? Không có việc gì thì cười nhiều vào.”

Giang Tùy lười phản ứng lại bà ấy.

Hai người còn đang giằng co, thì ngoài cửa lại có người gõ cửa.

Lần này Giang Tùy không có đi mở cửa, nói thẳng một câu: “Vào đi.”

Hôm nay Vân Thư cũng mặc váy, vừa bước vào, thì đã nhìn thấy trong phòng có người khác, ngây người một chút, tuy rằng không quen biết, nhưng vẫn theo thói quen chào một tiếng “Chào dì.”

Sau đó tung ta tung tăng đi đến bên cạnh Giang Tùy, nhỏ giọng mở miệng nói: “Anh, ba em vừa mới làm mì sợi, anh có muốn qua ăn với em không?”

Tầm mắt Chu Trinh dừng trên người cô gái nhỏ đáng yêu ở trước mắt cái này, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười càng đậm. Chu Trinh vẫn luôn thích các bé gái, đặc biệt là những cô bé đáng yêu lại ngoan ngoãn như thế này.

Bà nhìn nhìn Vân Thư, rồi lại nhìn nhìn Giang Tùy.

Giang Tùy bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Chu Trinh làm cho có chút không được tự nhiên, vươn tay kéo cô gái nhỏ ra sau người, ngăn không cho Chu Trinh tiếp tục nhìn.

Giang Tùy xoay người, nói với Vân Thư: “Em về trước đi, đợi lát nữa anh sẽ qua.”

Vân Thư nhếch miệng cười cười: “Được, anh, anh phải nhanh lên đấy, nếu không thì mì sẽ trương lên, ăn không ngon.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Vân Thư lại ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên vẫy tay chào Chu Trinh, sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Chu Trinh khá ngạc nhiên, bà cũng chưa bao giờ đoán được với tính tình này của Giang Tùy, thế nhưng mà còn đồng ý đi qua nhà người khác ăn uống. Trước kia, mỗi lần bà dẫn anh đi thăm bạn bè hay ăn uống gì đó thì Giang Tùy đều không chịu đi.

Hơn nữa Giang Tùy ở chỗ này cũng đã hai ba năm, hàng xóm đối diện có gặp nhau thì anh cũng không chào hỏi, nhưng mà với gia đình vừa mới chuyển tới này hình như rất thân thuộc.

“Con và cô gái nhỏ này rất quen thuộc sao?” Chu Trinh hỏi một câu.

Giang Tùy im lặng một hồi, rồi nhàn nhạt mở miệng: “Không liên quan đến mẹ.”

“Được rồi, nếu con không muốn nói thì không nói, nhưng mà nếu như con thật sự có bạn mới thì mẹ cũng vui mừng thay cho con. Mẹ đến đây cũng không có chuyện gì, chỉ tới xem con một chút. Với lại, mẹ cũng đã chuyển tiền vào tài khoản của con, tự mình xem xét rồi dùng, thiếu thì nói với mẹ.”

“Đã biết.”

Giang Tùy nửa câu dư thừa cũng không thèm ứng phó.

Tuy rằng Chu Trinh với Giang Tuyền Minh mặc kệ anh, nhưng ở phương diện chu cấp tiền này thì từ trước đến nay đều rất hào phóng. Đến bây giờ, trong thẻ của Giang Tùy đã có không ít tiền tiết kiệm. Trừ bỏ những khoản chi tiết tất yếu, thì anh không sử dụng tiền của bọn họ vào những chuyện khác, vẫn luôn để trong thẻ.

“Vậy mẹ đi trước đây.”

Chu Trinh cũng không trông cậy vào việc đứa nhỏ này có thể nói hai câu khách sáo giữ lại. Chính bà cũng nói đi là đi, cầm túi xách của mình trên sô pha lên.

Từ trong nhà đi ra, Chu Trinh liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy Vân Thư đang núp ở cửa nhìn trộm.

Nửa người Vân Thư dựa trên cửa, Chu Trinh vừa ra tới, hai người đã đối mặt nhau.

Chu Trinh ngồi xổm trước mặt cô, thật sự không nhịn được nên nhéo nhéo mặt cô mấy cái, khen ngợi: “Cô gái nhỏ thật đáng yêu.”

Vân Thư không nói chuyện cũng không phản kháng.

Chu Trinh cười cười, “Cháu gái, cảm ơn cháu”

Vân Thư nghi hoặc nhìn dì ấy, không rõ vì cái gì mà đột nhiên dì ấy lại nói cảm ơn với cô như vậy.

Nhưng Chu Trinh cũng không nói thêm gì, nhanh chóng đứng dậy, rồi đi xuống lầu. Tiếng giày cao gót đạp trên hành lang leng keng leng keng, giống như tiếng chuông vậy.

Vân Thư phát ngốc nhìn bóng lưng của dì ấy một lúc lâu, trước kia cô chưa từng nhìn thấy một dì nào xinh đẹp như vậy ở trong ngõ nhỏ này.

Một lát sau, Giang Tùy dọn dẹp xong đi ra thì thấy cô đang đứng sững sờ ở đây, gõ đầu cô một cái.

“Nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì, anh mau vào thôi, mỳ đã xong rồi.” Vân Thư phục hồi tinh thần, miệng cười cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.