Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 1 - Chương 18: Đội cảm tử đến trung tâm bổ túc




Tôi hoảng hốt rời khỏi phòng Tiêu Long Vũ, đi bộ chưa được bao lâu lại cảm thấy có hai tia hồng ngoại đang chiếu về phía tôi. Lưng tôi lạnh lẽo, rùng cả mình như có con rắn vừa bò qua.

Quay đầu lại, quả nhiên là Tra Chí Cực.

“Đã trễ thế này, muội đứng trong sân làm gì?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Muội đang ngắm trời đêm.”

“Ngắm trời đêm?”

“Đúng.” Tôi ra vẻ thầy bái, dùng cái giọng mê mang mà rung động bịa chuyện, “Muội vừa nhìn thấy Khí màu tím từ hướng đông tới, mây lành tụ ở phía bắc, rồng bay lên trời, Phượng về tổ. Bấm tay tính, từ nay trở đi chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Tra Chí Cực im lặng nhìn tôi một lát, lúc lâu sau mới lắc đầu cười nói: “Trước kia ta chưa bao giờ cảm thấy lo lắng, cho đến khi gặp muội.”

Anh ta cố ý dừng lại không nói, chỉ chắp tay sau lưng nhìn tôi. Tôi nghĩ mặt tôi chắc là đã đỏ rồi, nhưng vẫn hỏi: “Vậy lúc huynh gặp Lan Khanh thì sao?”

Xin hãy gọi tôi là vua nhạt nhẽo đi.

Tra Chí Cực yên lặng rất lâu. Ngay khi tôi nghĩ anh ta đang nhớ lại câu chuyện xưa bi thương sâu sắc, anh ta chỉ nói một câu: “Cô ấy mất rồi.”

Sao ai cũng trả lời giống nhau vậy.

Tiền bối xuyên không chưa bao giờ gặp mặt à, cô cũng giỏi thật đó, qua bao năm rồi mà vẫn còn khiến nhiều người đàn ông không ngừng yêu thương cô như vậy. . . . . .

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi dâng lên cảm giác không cam lòng. Có lẽ Tra Chí Cực tự thấy đuối lý, tuy võ công cao hơn tôi, nhưng không đánh trả, bị tôi nện mấy phát ngã ngửa xuống đất.

Đương nhiên tôi thừa thắng xông lên, nhào lên người anh ta, đánh tiếp.

Tôi đánh rất hăng nhưng anh ta vẫn không nói gì. Khi tôi nhận ra được mình đang làm gì, mặt anh ta đã cách tôi chưa đến 20 cm, dường như có thể đếm được những sợi lông mi như cây quạt kia. Anh ta bị tôi đè dưới người, lẳng lặng nhìn tôi, hai mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm.

Tôi vô cùng xấu hổ, hoảng hốt định đứng lên: “Rất. . . rất xin lỗi, muội thật sự không cố ý . . . . . .”

“Ta biết.” Anh ta ôm lấy eo tôi, xoay người lại đè tôi ở dưới, “Bởi vì ta cố ý.”

Động tác của anh ta hơi thô lỗ, nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng. Anh ta mở to mắt, mút lấy môi tôi như có như không, ngây ngô nhưng không vội vàng, thong thả nhưng không do dự.

Thấy tôi hoàn toàn cứng lại, anh ta nắm lấy hai tay tôi, vòng lên cổ mình. Dường như tôi không nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, chỉ cảm nhận từng cơn choáng váng, gần như ngừng thở. Dường như có một luồng khí nóng từ dưới rốn chạy thẳng lên gáy, trong chớp mắt đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Không biết đã qua bao lâu, anh ta chán nản buông đôi môi không hề phản ứng của tôi ra, cởi áo ra ôm tôi vào lòng, không còn động tác khác nữa.

Giọng anh ta lạnh lẽo, dường như động tình lúc nãy chưa bao giờ tồn tại:

“Dương Quách, bây giờ muội là người quan trọng nhất với ta. Cho nên. . . . . . Đừng làm ta thất vọng.”

————

Sáng sớm hôm sau khi xuất phát rời khỏi núi Thanh Trừng, tôi vẫn còn đang ba hồn bảy vía, ý nghĩ vẫn mắc kẹt ở “Trên người Tra Chí Cực thật thơm” và “Không biết đến lúc đó Voldemort bị vứt bỏ lâu ngày ở đạo trường có đánh cho anh ta dính vào tường không gỡ xuống được không”, cả người như đi vào cõi thần tiên.

Tiêu Long Vũ thấy mặt tôi ngây ra, nói cũng lười nói, vứt cho tôi một ánh mắt coi thường rồi nhét tôi vào xe ngựa, giục ngựa đi thẳng.

Phía sau vang lên tiếng hét quái dị của chưởng môn Thiếu Dương: “Dương ~ Quá ~ cô ~ nương ~~~ hãy ~ cố ~ chịu ~ đựng ~~~ đừng ~ chết ~~~~!”

. . . . . . Tôi xin cảm ơn cả nhà ông.

Trên đường xe ngựa hết xóc lại nảy, hết nảy lại xóc, đến khi tôi phục hồi tinh thần từ trong những hồi ức ngọt ngào, trời đã tối hẳn rồi. Lại đi thêm khoảng hơn hai tiếng nữa, cuối cùng Tiêu Long Vũ cũng dừng xe, vén rèm lên, ngoắc ngoắc tay với tôi.

Bên ngoài trời đã tối đen, chắc phải nửa đêm rồi. Trong bóng đêm, có thể lờ mờ nhìn thấy cánh cổng lớn của tòa nhà đồ sộ cách đó không xa. Sau bức tường hiện ra tầng tầng lớp lớp tháp cao, nổi bật trong nền trời xám xịt mờ ảo. Hai bên cửa lớn đặt hai cây đuốc đang cháy cao cỡ nửa người, lửa cháy như móng rồng, mang theo sự dữ tợn.

Hai thị vệ cao lớn canh cửa, nhìn thấy chúng tôi, giơ đao ra cản lại.

“Lệnh bài đâu.”

Tiêu Long Vũ lấy từ trong lồng ngực ra hai chiếc thẻ bài màu đỏ, phía trên viết tên, môn phái và sư phụ của chúng tôi. Thị vệ canh cửa nhìn liếc qua, nương ánh lửa cẩn thận nhìn tôi, trong nháy mắt sắc mặt chợt thay đổi.

“Tiêu thiếu hiệp, cậu. . . . . . Sao lại dẫn cô ta về?” Trong đó có một người nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Long Vũ lắc đầu, chỉ nói: “Đây là tiểu sư muội của ta, sư phụ bảo ta đưa muội ấy đến rèn luyện một thời gian. Các người cứ dựa vào tên trên lệnh bài mà viết tên đăng ký.” Hai thị vệ liếc nhìn nhau, dường như chân tay luống cuống, lại do dự nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới lùi sang hai bên.

Tiêu Long Vũ nói cảm ơn, kéo tôi đi vào. Sau cánh cửa này quả thật như một tòa thành thu nhỏ, đình đài lầu các chỗ nào cũng có, lầu cao ngói đỏ, tầng tầng lớp lớp. Có lẽ vì đêm đã khuya nên rất yên lặng. Chúng tôi đi chừng một phút, cuối cùng cũng đi tới trước một đại điện đèn đuốc sáng trưng.

Thị vệ ở cửa cung kính mời chúng tôi mời vào. Tiêu Long Vũ nói phải đi làm thủ tục tạm trú cho tôi, để một mình tôi ở trong đại sảnh chờ anh ta.

Chỉ chốc lát sau, lại thấy hai người đàn ông mặc áo dài màu lam đi đến. Một người khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo thanh tú tuấn lãng, tươi cười khiêm tốn. Một người khác gầy gò nhỏ nhắn, nhìn qua chỉ mới gần mười tuổi, rụt rè nhìn tôi.

Tôi nhìn bé trai đáng yêu mà tim đập loạn, không khỏi vươn tay ra sờ đầu cậu bé. Không ngờ cậu bé đột nhiên sợ tới mức mặt vàng như đất, lại òa khóc ngay tại chỗ, gào to: “Cô nương tha mạng! Tha mạng tha mạng! !”

. . . . . . Sao đấy, tôi cũng chẳng phải là bọn buôn người đâu nha!

Người đàn ông trẻ tuổi vội bịt miệng của cậu bé, cố cười nói với tôi: “Cô nương chớ trách, thằng bé còn nhỏ, lần đầu đi trực, đụng phải cô nương. . . . . . Tạm tha cho nó một lần đi.”

Tôi nghi ngờ hỏi: “Tôi chỉ thấy cậu bé đáng yêu, sờ đầu cũng không được sao?”

Người đàn ông kia chẳng nói gì, chỉ cười khổ.

Ngay khi tôi đang buồn bực, Tiêu Long Vũ đã đi ra từ cửa giữa rồi.”Tư Đồ Lượng? Hôm nay là huynh trực sao?” Anh ta kinh ngạc hỏi, “Còn thằng nhóc này?”

Người đàn ông cười cười, chắp tay hành lễ nói: “Tiêu thiếu hiệp, đã lâu không gặp.” Cậu bé núp sau anh ta, nhòm một mắt ra nhìn chúng tôi.

Tiêu Long Vũ gật đầu coi như chào hỏi.”Đây là sư muội Dương Quách của ta, từ mai sẽ bắt đầu luyện công cùng chúng ta.”

Người đàn ông tên Tư Đồ Lượng cười cười, nói với tôi: “Dương cô nương, hoan nghênh đến Phá Quân Tư. Đã là tới luyện võ, sau này nên chiếu cố nhiều hơn.”

“Đúng vậy. Nơi này thật đẹp, tôi rất thích.”

Tư Đồ Lượng gật đầu.”Cô nương chịu ở đây là vinh hạnh của chúng tôi.”

————

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, không đợi đến kèn lệnh báo thức, tôi đã bị một tiếng nổ ở sân bên cạnh đánh thức.

Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên: “Ông đây tới nơi này còn cần ngươi phải phê chuẩn sao? !”

Giọng nói này rất quen. Hình như là. . . . . . Mao Mâu?

Sau đấy là một giọng nói xa lạ: “Các ngươi mù cả rồi sao, nhìn cái gì vậy, ra tay cho ta!”

Lúc này sao tôi ngủ được nữa, lập tức bật dậy chạy đi xem. Chờ đến khi tôi qua quýt mặc quần áo vào chạy ra khỏi phòng, bên ngoài đã đánh thành một bãi bùn nhão rồi. Quảng trường đêm qua vẫn còn yên tĩnh giờ thành gà bay chó sủa, giày với đại đao cùng bay, mùi mồ hôi trộn với bùn đất.

Tiêu Long Vũ không tham gia, đứng cách vòng chiến rất xa, chỉ khoanh tay tựa vào một cái cột xem náo nhiệt.

Tôi nhìn qua, ngoài Mao Mâu trong trận hỗn chiến ra, những người khác đều mặc một bộ áo dài màu lam giống hai người hôm qua, chắc đây là thường phục của sát thủ trong Phá Quân Tư. Vẻ mặt Mao Mâu giận dữ, cây thương dài trong tay vung lên bá đạo khác thường. Đối thủ của anh ta là một thiếu niên tóc trắng, cũng xấp xỉ tuổi, thần sắc lại có thêm vài phần tàn ác, vừa nhìn đã biết là cao – phú – soái xuất thân cao.

Nhưng võ công của anh ta cũng rất cao, chắc chắn đủ để thành danh một phương, xưng bá một vùng.

Đây là Phá Quân Tư sao?

May mắn là loại cao thủ này không đến đại hội Hoằng Võ, nếu không đại đa số kẻ dự thi chỉ còn nước khóc ra tiếng Mán?

Hai tuyển thủ chủ lực đánh khó phân thắng bại, đám tiểu đệ của Bạch Mao xung quanh muốn xông vào giúp, lại đều bị cây thương dài của Mao Mâu đánh lùi về phía sau. Không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng may bọn họ thực lực ngang nhau, lại đang ở Phá Quân Tư, không dám ra sát chiêu. Chờ đến khi hai người hao hết thể lực, trận ác đấu này sẽ kết thúc.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố.

Chỉ nghe thấy Mao Mâu hét to một tiếng, nhân sơ hở đâm về phía ngực Bạch Mao. Tuy anh ta dùng cán thương, nhưng Bạch Mao vẫn bị thương nặng, ngã ngửa xuống đất không nhúc nhích.

Đám tiểu đệ của Bạch Mao đều trợn tròn mắt, nhưng một lát sau cùng đồng loạt xông lên tấn công. Mao Mâu hừ lạnh một tiếng, xoay thương bạc trong tay, cây thương dài khua như gió. Ngay lập tức bụi bay lên mù mịt, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ trong lớp bụi cuồn cuộn xuất hiện tay đấm chân đá, cách vài giây lại có một người bị đấm bay ra.

Chưa đến một lát sau, tiếng kêu thảm thiết liền ngừng lại. Bụi tan hết, chỉ thấy chàng trai Mao Mâu đứng sừng sững giữa một đám người ngã dưới đất rên rỉ, đầy vẻ kiêu ngạo, một tay chống nạnh, một tay cắm cây thương dài xuống đất, quát lên: “Còn ai không phục nữa? !”

Hình tượng này, giống hệt như cầm cái dĩa sắt xiên xuống đất vậy. . . . . .

Tôi đang định tiến lên chào hỏi, lại thấy Bạch Mao vốn đã nằm vật dưới đất đằng sau Mao Mâu lại ngồi dậy. Chưa chờ tôi nhắc nhở anh ta, Bạch Mao đã cởi một chiếc giày ra ném mạnh vào đầu Mao Mâu.

Mao Mâu đang tạo dáng bị nện cho hoa mắt rồi.

Tôi biết Mao Mâu là người thích sạch sẽ. Một ngày tắm hai lần, bình thường huấn luyện xong còn dùng khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ mồ hôi với bụi bẩn trên tay. Một người như vậy, đột nhiên bị kẻ thù dùng cái giày thối ném trúng đầu. . . . .

Mao Mâu điên rồi.

Tư Đồ Lượng ở bên xem đánh nhau nãy giờ thấy tình hình không ổn, vội xông lên ôm lấy Mao Mâu để tránh bi kịch xảy ra. Nhưng anh ta vẫn chậm một bước. Mao Mâu phi thân lên, thân thể giãn ra hết mức, sau đấy khom người, cây thương dài trong tay ném thẳng đến chỗ Bạch Mao.

Đây là sát chiêu.

Không ngờ anh chàng Bạch Mao kia cũng không vừa, trong thời khắc nguy cấp thân thể anh ta lại uốn cong theo một tư thế không tưởng, cả người như cuộn thành quả bóng. Tuy tư thế khó coi, nhưng lại tránh thoát được một nhát trí mạng này!

Mọi người còn chưa kịp thở phào đã thấy trường thương tiếp tục bay vút về phía trước. Một tiếng trầm đục vang lên, cây thương cắm thẳng vai một người đang đứng dựa cột.

Tiêu Long Vũ đứng trong đám quần chúng vô tội vây xem, trong chớp mắt bị văng ra xa hơn mười mét, rơi bộp một cái thật mạnh xuống đất.

Quảng trường lặng ngắt như tờ.

Qua tầm nửa phút, Tiêu Long Vũ mới giật giật, run rẩy ngồi dậy. Anh ta hình như muốn sờ vai, ngực lại chấn động, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu!

Tôi choáng váng.