Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 1 - Chương 1: Một đóa hoa cao ngạo thơm ngát




Tôi cảm thấy mình sắp khóc.

“Nhị. . . . . . Nhị sư huynh. . . . . . Đau. . . . . . Đau đau đau. . . . . .”

“Lần đầu tiên ai cũng đau, về sau sẽ quen thôi.”

“Vậy ít nhất để muội đổi tư thế đã. . . . . . Thế này. . . . . . Thật sự không được. . . . . . Chân gãy mất. . . . . .” Tôi thở phì phò nói.

“Ngoan, làm nhiều sẽ quen thôi.” Giọng anh ta thật dịu dàng, nhưng tôi lại thấy giống như ma quỷ.

“Nhưng, đau. . . . . . Đau quá . . . . . .”

Tôi còn chưa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng con gái hét lớn: “Ban ngày ban mặt, hai người cô nam quả nữ. . . . . . Đang làm cái gì thế hả?!!”

Ngay sau đó là một tiếng nổ, cửa phòng bị đập nát. Tôi quay đầu, thấy ngoài cửa có một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt còn vệt đỏ ửng khả nghi.

Tôi ngẩn ra, nhị sư huynh Tiêu Long Vũ vẫn ngồi dưới đất, mắt cũng không thèm nhấc lên chút nào: “Muội nói xem chúng ta đang làm cái gì?”

Nói xong, ép mạnh lưng tôi xuống.

Lúc này tôi phát ra một chuỗi tiếng sói tru cực kỳ bi thảm.

Cô gái kia hoài nghi nhìn chúng tôi, cuối cùng ánh mắt quét đến chân tôi đang giạng thẳng trên mặt đất, rốt cục ngẩn người.

“Thì. . . .thì ra là đang kéo dây chằng. . . . . . Ha ha, Tiêu sư huynh hay thích ra vẻ thần bí, muội còn tưởng rằng. . . . . .”

“Muội tưởng rằng cái gì?”

Mặt cô gái kia lại đỏ lên. Tiêu Long Vũ dường như có chút không kiên nhẫn, lại hỏi: “Ngụy Ba Như, muội tới đây tìm Tra sư huynh?”

Mặt cô ta đỏ ửng đến mức tôi cho rằng trên cổ cô ta sắp mọc ra quả cà chua.

“Vâng. . . . . . Huynh ấy, huynh ấy không ở đây sao? Muội vừa qua phòng huynh ấy nhìn, hình như không có người. . . . . .”

Tiêu Long Vũ hừ lạnh một tiếng.”Sau đấy muội đến đây ở bên ngoài nghe lén bọn ta?”

Cô gái tên Ngụy Ba Như kia rất xấu hổ, chỉ cười làm lành nói: “Vậy. . . . . . Nếu huynh ấy không có ở đây, muội. . . . . . Đi trước nhé.”

Dứt lời cô ta xoay người rời đi, loáng một cái đã lao ra ngoài cửa, trong nháy mắt liền biến mất hút. Tiêu Long Vũ vội vàng thò đầu ra, hét lớn một tiếng: “Đừng quên đến sửa cửa! ! !”

Tôi kinh ngạc nhìn gỗ vụn trên đất, lẩm bẩm nói: “Này. . . . . . Lò vi sóng này, chẳng lẽ, thầm mến Máy ép trái cây?”

Tiêu Long Vũ duỗi thắt lưng.”Muội nói xem? Con gái cả ngày không làm việc đàng hoàng lại lắm mồm, chỉ biết quấn quít lấy anh ta. Anh ta nhất định phiền sắp chết rồi.”

“Còn nữa, muội ấy tên Ngụy Ba Như, không phải Vi Ba Lô (Lò vi sóng). Tra sư huynh cũng không phải Trá Trấp Cơ (Máy ép trái cây), là Tra – Chí – Cực. Đọc tên người ta như vậy, muội vui lắm à?”

[*] Tra Chí Cực: Tra đến cực điểm, tra vô cùng =)) tra đồng âm với trư, chúng ta hay có nam tra, nữ tra đó =))

Tôi cười khan vài cái.

Đám người Tiêu Long Vũ luôn không hiểu tôi đang nói cái gì.

Bởi vì, tôi không phải người thời đại này.

————

Tôi vốn là một người hiện đại, ngủ một giấc liền tới thế giới một trăm bốn mươi năm trước này. Việc này vô cùng kỳ quái, phải kể bắt đầu từ lúc tôi còn nhỏ.

Tôi tên Dương Quách. Bởi vì ba tôi họ Dương, mẹ tôi họ Quách.

Từ sau khi tôi hiểu chuyện liền rất bất mãn với tên của tôi, cảm thấy vô cùng không có hàm lượng kỹ thuật, hạ thấp đẳng cấp của tôi. Cho đến năm tôi sáu tuổi, trong nhà nuôi một con chó to béo. Ba tôi nói, vì đây là con chó, lại ở nhà chúng tôi, cho nên đặt tên là “Dương Cẩu”.

Từ ấy về sao, tôi không bao giờ oán giận nữa. Bởi vì tôi cảm thấy ba tôi chưa đặt tên cho tôi là “Dương Nhân” đã là may mắn lắm rồi.

Ba mẹ tôi chỉ có một mình tôi, từ nhỏ đã nuôi tôi như con trai. Cho nên tuy tôi là nữ, nội tâm lại như đàn ông.

Nhớ đoạn thời gian tôi học mẫu giáo, trên TV mỗi ngày đều chiếu Thần Điêu Hiệp Lữ, Tiếu Ngạo Giang Hồ, tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào, luôn ảo tưởng mình là đại hiệp lánh đời. Trên đường đi về nhà đều hận không thể múa đao đâm cái gì đó. Cố tình tên tôi lại là Dương Quách, càng giống Dương Quá. . . . . .

Tôi vòi vĩnh bắt ba tôi mua cho tôi cái phi đao nhựa đồ chơi, lớn tầm bằng cái bánh nướng. Mỗi ngày tôi đều đeo ở trên người, cảm thấy vô cùng uy vũ hùng tráng. Khi đó trong nhà trẻ có một thấy giáo nhìn rất giống người xấu trên TV, tôi luôn luôn thấy ông thầy đó không vừa mắt. Ngày đó đầu óc tôi có lẽ bị cửa kẹp, lén lút đi đến cửa lớp bên cạnh, thấy ông thầy đó đang đưa lưng về phía tôi nói chuyện cùng một bạn nhỏ.

Tôi hét lên một tiếng: “Dâm tặc to gan!” Sau đó phi đao đồ chơi nhỏ trong tay về phía ông thầy đó.

Vì thế, khi buổi chiều mẹ tôi tới đón tôi, tôi bị tố cáo.

Chủ nhiệm lớp nói tôi phi đao phi quật ngã thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai lai láng của nhà trẻ. . . . . .

Ngày đó sau khi về nhà, ánh mắt mẹ tôi nhìn tôi vô cùng thâm thúy quỷ dị, có lẽ là đang cảm thấy lo lắng vì tôi còn nhỏ đã như vậy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô giáo nói sai rồi. Tôi dùng phi đao, không phải quyền cước, sao có thể quật ngã được? Động tác quật ngã này rõ ràng không có hàm lượng kỹ thuật, thấy sẽ biết không phải do cao thủ ra tay.

Giấc mơ võ hiệp của tôi kéo dài đến năm tôi mười lăm tuổi, mẹ tôi đưa tôi đến võ quán gần nhà đăng khí luyện võ mới thôi.

Võ quán đó tên là “Đạo trường Kế Môn”. Nghe nói đã có lịch sử vài trăm năm, người sáng lập là một cao thủ võ thuật vô cùng nổi tiếng. Nghe nói mạnh vô cùng, đã từng một người đối chiến hơn ba trăm người, đại chiến ba ngày ba đêm không ngã. Võ quán treo bức họa của ông ở một bên, tôi đi qua, không nhịn được cúi đầu bái.

Lão tổ tông, xin phù hộ cho tôi tu luyện thành cao thủ, đánh Tiểu Cường lớp bên cạnh thành đầu heo, khuất phục tôi.

Một nam sinh còn trẻ đứng trước sân khấu, tôi đi qua, vừa mở miệng: “Xin hỏi. . . . .”

“Hoan nghênh đến Đạo trường Kế Môn. Vào Kế Môn, đến già không hối hận. Kế Môn là tổ chức võ thuật lớn nhất thế giới, tôn trọng thực chiến, coi trọng sức mạnh thể năng và huấn luyện phản công, đề cao ‘tôn sư trọng đạo, hữu ái hòa thuận’, tôi luyện thể xác và tinh thần, giữ gìn hòa bình thế giới. Chúng tôi lấy thành thật, khỏe mạnh làm gốc, bồi dưỡng tinh thần chiến thắng chính mình. Mặt khác, bản đạo trường cự tuyệt trả lời những vấn đề có liên quan đến: học võ thuật Kế Môn có thể đánh được bao nhiêu người v..v. . . Muốn trở thành cao thủ bình thường phải mất hơn mười năm, nhưng để không đả kích cậu tôi sẽ nói cho cậu chỉ cần ba năm.”

Trên trán tôi mồ hôi đầm đìa chảy xuống. Mẹ tôi vội vàng nhân lúc nam sinh kia thở ngắt lời nói: “Cô chỉ muốn hỏi có những chương trình học nào, một tuần mấy buổi, học phí là bao nhiêu.”

Cậu ta lau mồ hôi, xấu hổ cười cười, đưa cho tôi và mẹ tôi hai tờ giới thiệu vắn tắt chương trình học và thời gian biểu.

Tôi vừa nhìn mấy chữ, liền nghe thấy võ sinh đạo trường đi qua phía sau nói chuyện.

“Không phải thật chứ?”

“Cậu cũng nghe nói à? Sư phụ bảo ngày mai lúc huấn luyện sẽ nói chuyện này.”

“Tôi có nghe nói là sắp có một tiền bối tới, là quán quân đại hội cả nước năm ngoái.”

“Ừ, hình như là vì chuyển nhà, từ chi bộ nơi khác điều tới.”

“Tôi đã thấy ảnh chụp, đẹp trai kinh thiên động địa làm người ta giận sôi. . . . . .”

“Đao Đao à, cậu mà không vừa lòng, trên thế giới chắc sẽ không có ai vào được mắt cậu nữa đâu.”

. . . . . .

Mấy võ sinh đó đi xa, tôi giữ chặt tay áo nam sinh trước sân khấu kia: “Xin hỏi nơi này của các cậu có thể quẹt thẻ không?”

————

Đáng tiếc cuối cùng tôi vẫn không có cơ hội nhìn thấy quán quân cả nước tuyệt sắc kia.

Sáng sớm hôm sau, tôi vác cái ba lô du dịch mang theo ấm nước, khăn lông, băng vải, băng keo cá nhân, thuốc sát trùng, bình xịt muỗi, thuốc tiêu hóa, thuốc giảm đau, cao dán. . . . . . và chút chút nhu yếu phẩm mẹ tôi chuẩn bị cho tôi, theo thời gian nam sinh ngày hôm qua nói đi tới đạo trường.

Cửa lớn mở ra, bên trong lại không có ai.

Tôi ở trong đại sảnh đợi một lát, đến tận giờ vào tiết một theo thời khóa biểu vẫn không có ai? Chẳng lẽ đây là một đạo trường lừa đảo?

Tôi phát hỏa. Nửa lo âu, nửa tò mò, đi đến cánh cửa sau đại sảnh. Cửa không khóa, sau khi mở ra, tôi phát hiện sau tiền thính là một trạch viện lớn cổ xưa.

Lý trí nói với tôi, đây là trạch viện tư nhân, nên lập tức, lập tức, quay đầu đi ra ngoài.

Mà chân tôi lại không động đậy được.

Ngược lại khi tôi ý thức được thì chân phải đã bước vào ngay sau đó là chân trái. Tôi hoảng sợ phát hiện mình đang từng bước đi về phía cổng lớn.

Tôi xác định mình chưa từng tới nơi này. Nhưng khi cửa lớn sơn son càng ngày càng gần, trong lòng tôi lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cánh cửa này lẽ ra phải là màu đen. Tòa nhà này trước kia cũng không phải như vậy .

. . . . . . Vì sao tôi lại biết những thứ đó? !

Mở cửa lớn, nhìn thấy mái hiên, hành lang, lan can và bậc thềm dẫn xuống đình viện. . . . . . Vì sao lại quen thuộc như vậy?

Tôi bất giác đi vào trong. Vào cửa, đi qua tiền đình, vào viện nhỏ hai cửa, bước trên gạch đen . . . . . . Cứ đi như vậy cho đến khi vào trong phòng, đến trước cái giường bằng gỗ tử đàn.

Tôi hoảng sợ nhìn thấy mình lảo đảo đi đến bên giường, ném balô trên lưng xuống đất, sau đó ngồi vào mép giường, chuẩn bị nằm xuống.

Tôi đang làm gì thế này!

Tôi. . . tôi . . .tôi rốt cuộc đang làm gì thế này? !

Mà thân thể tôi giống không chịu sự khống chế của đầu óc, ngả ra sau, nằm lên tấm đệm màu xanh trên giường, còn không quên kéo cái chăn ở bên cạnh đắp lên người.

Nháy mắt, tôi ngủ luôn.

————

Lại một lần nữa mở mắt, tôi ngây người hơn mười giây, lại quay đầu nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng an tâm một chút. Tôi còn đang ở trong phòng trong hậu viện, nằm ở trên giường, ngay cả chăn trên người cũng không xê dịch tý nào. Tôi nhìn cửa sổ bên giường, sắc trời ngoài cửa sổ không thay đổi, hẳn là tôi mới ngủ chưa đến một giờ, may mà không bị ai phát hiện. Tôi thò tay vào trong túi, định rút di động ra.

Vừa sờ, tôi lập tức ngây dại.

Tôi cuối cùng cũng phát hiện có chỗ nào không thích hợp rồi. Tôi cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn trên người.

Hôm nay trước khi ra cửa tôi mặc một chiếc áo sơmi dài tay rộng thùng thình, còn bỏ qua đề nghị mặc luôn quần ngủ mà đi của mẹ tôi, thay một cái quần bằng vải bông rộng rãi mộc mạc màu xanh đậm. Ba tôi nói quả thực giống liệt sĩ cách mạng.

Mà lúc này, tôi lại đang mặc bộ quần áo trong màu trắng hay có trong phim cổ trang!

Túi quần của tôi đâu? Di động của tôi đâu? Ấm nước, khăn lông, băng vải, băng keo cá nhân, nước sát trùng, bình xịt muỗi, thuốc tiêu hóa, thuốc giảm đau, cao dán của tôi đâu?

Đã xảy ra chuyện gì? !

Là ác mộng sao?

Nếu là ác mộng, vậy thì dễ thôi.

Tôi nằm xuống một lần nữa. Nếu là ác mộng tiếp tục mơ tiếp là được, sớm muộn gì cũng tỉnh.

Tôi nhắm mắt lại, lại thình lình nghe được giọng đàn ông từ bên cạnh truyền đến.

“Cô nương, cô tỉnh rồi?”

Tôi dùng tư thế ‘lý ngư đả đĩnh’[1] ngồi dậy, trong lòng rất vô đạo đức mà nghĩ xem nên làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm. Nhưng vừa thấy người đàn ông đứng ở tấm bình phong, tôi chợt ngẩn ra. Anh ta thấy tôi sững sờ, lại tiếp tục nói: “Cô nhiễm phong hàn, hôn mê hai ngày. Ngụy sư muội hôm nay không ở đạo trường, tôi nghĩ cô cũng sắp tỉnh nên tới xem thế nào.”

Mà giờ phút này tôi lại khiếp sợ không nói nên lời. Tôi ngơ ngác nhìn người con trai trước mắt, vọt tới trước mặt anh ta, ôm lấy mặt anh ta.

“Tiểu Cường? !”

Không, không phải Tiểu Cường. Tuy rằng mặt mũi tương tự, nhưng anh ta rõ ràng lớn tuổi hơn Tiểu Cường lớp bên cạnh tôi thầm mến, ước chừng đã hơn hai mươi.

Chẳng qua, anh ta quả thật. . . . . . rất đẹp trai.

Tôi nhìn anh ta không chớp mắt, lại nghe anh ta đột nhiên nói: “Tại hạ Tra Chí Cực. Có thể thỉnh giáo tục danh cô nương?”

Tôi chấn động. Một người đàn ông đẹp trai nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Tôi tên là Máy ép trái cây.”

Tôi lúc này rất không phúc hậu cười như điên.

Chỉ thấy vẻ mặt Máy ép trái cây mù mờ. Tôi cười đến nói lắp, xoay người đập giường: “Sặc, trước kia chưa ai nói với anh tên này rất buồn cười sao? Máy ép trái cây. . . . . . Ha ha, Máy ép trái cây, vậy tôi là Lò vi sóng! ! Ha ha ha ha ha! ! !”

Người đàn ông kia run lẩy bẩy.”Cô nương biết Ngụy sư muội?”

“Không, không.” Tôi lấy lại hơi, cuối cùng cũng nhớ ra cười nhạo tên người khác là không đạo đức, vội chuyển đề tài, “Tôi vừa tới, hôm nay là lần đầu tiên đến huấn luyện.”

Ánh mắt Tra Chí Cực đột nhiên sáng lấp lánh: “Cô, cô vốn định tới bái sư? !”

“Đúng, Đúng vậy. . . . . .”

Anh ta suýt nữa thì chảy xuống hai hàng nước mắt, nâng hai tay tôi: “Kế Môn rốt cục cũng có con gái bình thường. . . . . .”

Đương nhiên chúng ta tạm thời không đề cập đến chuyện sau này người đàn ông đang khóc lóc nức nở này hối hận vì đã không thấy rõ được bản chất thật của tôi ngay từ đầu.

Tôi lắp bắp nói: “Này, kỳ thực ngày hôm qua tôi đến đăng ký nộp tiền xong rồi. . . . . . nam sinh trước sân khấu bảo tôi hôm nay chín giờ qua đây, nhưng mà tôi đợi rất lâu cũng không gặp ai nên. . . . . . Tôi, tôi liền đi vào. . . . . . Xin lỗi, giờ tôi đi ra ngoài ngay đây. . . . . . Đúng rồi, tiết hôm nay kết thúc chưa?”

Tôi mở to đôi mắt to tỏa sáng lấp lánh nhìn Tra Chí Cực, nhưng lông mày của anh ta lại càng nhăn tịt lại, nâng tay sờ sờ trán tôi.

“Hết sốt rồi. Sao vậy còn nói mê sảng nhỉ. . . . . .”

Tôi lại sửng sốt. Đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này từ lúc bắt đầu nói chuyện đã rất kỳ lạ, lại nhìn trường bào anh ta mặc. . . . . . Người đàn ông này chẳng lẽ có bệnh sao?

“Cô nương, hai ngày trước sư phụ thấy cô té xỉu ở cửa, cứu cô đưa về sư môn cô vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.”

Anh ta chỉ chỉ một cái ghế tròn trong góc phòng.”Quần áo và gói đồ của cô đều ở đằng kia.” Tôi nhìn theo ngón tay anh ta, quả nhiên là quần áo liệt sĩ được gấp ngay ngắn chỉnh tề và cái balô leo núi của tôi.

Tra Chí Cực lại lấy từ trong tay áo ra một tấm màu đen.”Còn có này. . . . . .”

Tôi nhảy dựng lên: “Di động của tôi! !”

Còn không đợi tôi cầm lấy di động, nó lại đột nhiên vừa rung vừa kêu:

“Trong sa mạc Mahler hoang vắng mờ mịt xinh đẹp, có một đám Thảo Nê Mã [2], bọn chúng hoạt bát thông minh, bọn chúng nghịch ngợm lanh lợi. Bọn chúng tự do tự tại sống trong sa mạc, bọn chúng kiên cường vượt qua hoàn cảnh gian khổ. . . . . .”

[1] Lý ngư đả đĩnh: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật