Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

Chương 26




Editor: An Lam

Beta: Cú

Buổi sáng vẫn còn tốt, nhưng đến giờ ăn trưa, bụng Tống Âm bắt đầu đau.

Không biết có phải do dạo gần đây bận đóng phim, không có thời gian nghỉ ngơi hay không, mà lần này đau bụng hơn mấy lần trước.

Sắc mặt cô trắng bệch, đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Cơm còn chưa ăn được bao nhiêu, cô đã ăn không nổi nữa, để đũa xuống, yếu ớt nói: “Em không ăn nổi nữa, em đi vào giường nằm nghỉ một chút.”

Giang Tu Viễn thấy thế đi theo, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng cũng thấy xót.

Anh dịu dàng dỗ dành: “Cố ăn thêm mấy miếng cơm nữa đi, nếu không lát nữa mà đói bụng thì sẽ càng khó chịu hơn.”

Tống Âm lắc đầu, uể oải nói: “Em không muốn ăn.”

Giang Tu Viễn không nỡ ép cô, nhưng lại lo cô sẽ đói bụng.

Im lặng suy nghĩ một lúc lâu, anh mới nghĩ ra một cách ổn thỏa: “Anh nhớ em thích ăn nhất là súp cà chua ở quán Trần Ký, bây giờ anh đi mua cho em một phần nhé có được không?”

Tống Âm không muốn làm phiền anh, vội xua tay: “Không cần không cần, Trần Ký cách đây quá xa, đi một chuyến tốn không ít thời gian.”

“Không xa, lái xe một lúc là đến.”

Giang Tu Viễn đặt gối vào sau lưng cô, cầm lấy ipad đưa cho cô: “Em tự chơi một mình một lúc, anh sẽ về sớm thôi.”

Tống Âm nằm trên giường, cầm ipad xem 《 Thám tử lừng danh Conan 》,nhưng không cách nào tập trung được.

Cô nhớ đến lời Tống Tĩnh Xu nói lúc trước.

Tống Tĩnh Xu nói: “Từ trước đến nay Giang Tu Viễn chưa từng thích em, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ thích một mình chị, chỉ vì chuyện đó mà anh ấy cảm thấy áy náy, cho nên mới muốn cùng em ở bên nhau.”

Tống Tĩnh Xu còn nói: “Anh ấy làm vậy là vì anh ấy mà khiến em suýt nữa bị người khác xâm hại, còn suýt chút nữa bị ngã chết, cho nên mới chấp nhận cùng em yêu đương, muốn chịu trách nhiệm với em. Không tin em cứ nhớ lại xem, khi tiếp xúc trực tiếp, anh ấy có nói thích em một lần nào chưa?”

“Chị biết từ nhỏ đến lớn em luôn thích Giang Tu Viễn, cũng biết em thiếu tình thương từ khi còn bé, nhưng dựa vào sự thương hại và áy náy để trói buộc một người đàn ông không yêu mình, em không cảm thấy chính bản thân em quá mức buồn cười sao?” Cuối cùng cô ta hỏi ngược lại một câu.

Sự kiện kia đã qua không biết bao nhiêu lâu.

Thực tế mà nói thì với Giang Tu Viễn không có liên hệ gì, nhưng dựa trên góc độ khác mà nói thì đúng là có liên quan đến anh.

Năm đó khi còn cắp sách tới trường, Giang Tu Viễn có thành tích rất tốt, lớn lên đẹp trai, giống như nam thần vậy, có rất nhiều nữ ngoài sáng trong tối để ý anh.

Ở đối diện trường bọn họ là một trường cao đẳng.

Có một lần hoa khôi của trường bên đó vô tình nhìn thấy anh, vừa gặp đã yêu, nên bắt đầu theo đuổi anh.

Chuyện đáng nói ở đây là vị hoa khôi này đã có bạn trai, nhưng vẫn cố tình tiếp xúc thân mật với người khác, cũng đồng nghĩa với gián tiếp đội nón xanh cho bạn trai.

Bạn trai của vị hoa khôi này trong trường cũng được coi là đại ca, tính tình nóng nảy, đối với chuyện này tất nhiên là nhịn không nổi.

Sau đó, nhà trường có tổ chức giải bóng rổ giao lưu giữa các trường, đội bóng rổ của Giang Tu Viễn tham gia lại trùng hợp đối đầu với đội bóng của cậu bạn trai hoa khôi kia.

Trong trận đấu không biết đã xảy ra mâu thuẫn gì mà hai bên bắt đầu lao vào đánh nhau, cuối cùng đội của đại ca kia vừa thua, vừa bị ăn đánh, mất hết mặt mũi.

Đây cũng không phải chuyện gì quá lớn, nhưng thù mới lại thêm hận cũ, vị đại ca kia bắt đầu nghĩ cách báo thù.

Có lẽ vị đại ca kia cũng biết mình không đánh lại được Giang Tu Viễn nên không dám trực tiếp tìm anh.

Vì thế, anh ta đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tống Âm.

Vị đại ca kia âm thầm quan sát suốt mấy ngày, thấy nữ sinh này có nhiều hành động thân thiết nhất với Giang Tu Viễn, nên đoán hai người là quan hệ bạn trai bạn gái.

Đối với Tống Âm mà nói, có thể xem như là chuyện xui từ trên trời rớt xuống.

Đang đi trên đường, đột nhiên bị người dùng khăn che miệng, dùng bạo lực ép tới một căn phòng cho thuê trong ngõ nhỏ.

Kế hoạch của đại ca kia rất đơn giản, Giang Tu Viễn câu dẫn bạn gái mình, thì mình ngủ với bạn gái anh ta, có qua có lại.

Hơn nữa bạn gái của Giang Tu Viễn so với bạn gái học bá lớn lên xinh đẹp không kém gì, vị đại ca kia cảm thấy không thiệt thòi chút nào.

Sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch nhau, Tống Âm vùng vẫy hết sức nhưng cũng không thể thoát ra, trong lúc hoảng loạn liền quơ trúng một cái ly được tráng men đập thẳng vào đầu tên kia, sau đó lập tức bỏ chạy.

Nhưng vừa chạy đến cửa phòng, cô mới phát hiện cửa đã bị khóa chặt, cô không thể trốn thoát ra.

Tuyệt vọng nhất là khi nam sinh dùng tay che vết thương trên đầu từng bước tiến lại gần cô, ánh mắt so với lúc đầu càng thêm hung ác.

Dưới tình thế nguy hiểm, cô quyết định, cắn chặt răng, đẩy cửa sổ ra nhảy từ trên xuống.

Ở đây là lầu hai, so với mặt đất không quá cao nhưng nhảy xuống cũng bị thương không nhẹ, cô chảy máu rất nhiều, đau đến mức tưởng là mình sắp chết.

Rất lâu sau, cô mới tỉnh lại trên gường bệnh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt chứa đầy áy náy tự trách của người đối diện.

Lúc ấy Giang Tu Viễn nhẹ nhàng ôm lấy cô, trịnh trọng nói, “Em làm bạn gái của anh đi, từ nay về sau để anh bảo vệ em, có được không?”



Khi Giang Tu Viễn mua đồ ăn trở về, thì thấy Tống Âm ôm chặt một cái gối trong lòng.

Như là đang suy nghĩ cái gì, khiến cho vẻ mặt của cô gái nhỏ có chút hoảng hốt, ngay cả khi anh đã đi vào cũng không biết.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh vừa hỏi, vửa mở túi nilon mở ra.

“Không có gì, chỉ là không tập trung, suy nghĩ mấy chuyến vớ vẩn mà thôi.” Tống Âm nhận chén nhỏ, dùng chiếc đũa gặp lên một cái bánh lên.

Vỏ bánh bên ngoài mỏng bên trong nhiều thịt, cắn nhẹ một cái, nước sốt cà chua bên trong tràn ra, rất ngon.

Tống Âm lúc đầu không muốn ăn gì, nhưng món này đặc biệt hợp khẩu vị của cô, gắp hết miếng này rồi tới miếng kia, ăn tới bụng no căng ra.

“Này, lau miệng.” Giang Tu Viễn đưa cho cô tờ khăn giấy.

Tống Âm nhận lấy, lau miệng, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi rả rời, nhịn không được ngáp một cái.

Cô cảm thấy hơi xấu hổ, ăn no rồi lại muốn đi ngủ, có phải là giống một con heo con lười biếng sao?

Giang Tu Viễn cũng cười một cái, giúp cô đặt gối đầu để xuống, cưng chiều nói: “Em ngủ trưa một lúc đi, khi tỉnh dậy bụng sẽ không còn đau nữa.”

“Ừ, được”

Tống Âm nghe lời nằm xuống, chớp chớp mắt, nói, “Anh nên trở về xử lý công việc đi, em đã thấy ổn hơn ngày hôm qua nhiều rồi.”

Giang Tu Viễn đắp chăn cho cô: “Anh không có công việc gì phải làm cả, em ngủ đi. Anh đi lấy một quyển sách qua đây đọc, chỉ khi ở bên em, anh mới yên tâm.”

Anh nói xong, kéo rèm cửa sổ lên, chỉ chừa một cái đèn để bàn.

Trong phòng yên tĩnh, Giang Tu Viễn ngồi một bên đọc sách y học.

Tống Âm nhìn gò má anh, trong lòng có cảm giác vô cùng an toàn.

Cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng bụng dưới vẫn truyền tới cơn đau, không thể nào ngủ yên giấc được, thân thể không tự chủ cuộn tròn người lại, còn mơ hồ nói mớ.

Qua một lát, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô tự nhiên cảm thấy không còn đau nữa.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm nhận được có một bàn tay ấm áp đang xoa bụng mình, dùng lực rất vừa phải, xoa rất thoải mái.

Nhờ vậy cô ngủ ngày càng sâu, còn làm một giấc mộng đẹp.

Trời dần chuyển sang hoàng hôn, Tống Âm tỉnh lại mới biết là không phải ảo giác.

Giang Tu Viễn thật sự đang nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, mà bản thân cô không biết từ khi nào đã nằm gọn trong lòng ngực anh.

“Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn xoa bụng cho em sao?”

Cô vừa mới tỉnh lại, giọng nói cũng vì thế mà đặc biệt mềm mại, giống như kẹo bông gòn vậy.

Giang Tu Viễn “Ừ” một tiếng, động tác tay cũng không dừng.

“Anh thấy em không ngủ được yên giấc. Cơ thể cũng nhích tới nhích lui, nên đoán rằng em đau bụng, thế nào rồi,bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

Tống Âm mím môi, không nói gì.

Trên đời này sẽ có người chỉ đơn giản là vì áy náy mà đối xử với một người tốt đến như vậy sao? Còn trong một thời gian dài như vậy nữa?

Tống Âm cảm thấy sự thật không phải là như thế này.

Cô hiện giờ rất muốn hỏi anh rằng có phải do lúc trước vì áy náy nên anh mới ở bên em? Anh có thật sự thích em hay không?

Giang Tu Viễn thấy cô nửa ngày không nói một lời nào, cho rằng cô đau không nói lên lời.

Sắc mặt anh lộ ra lo lắng: “Làm sao vậy? Còn rất đau, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Không cần đâu, em hết đau rồi.” Tống Âm hít sâu một hơi, giương mắt nhìn anh, có chút chần chừ mở miệng: “Anh có phải hay không……”

Đang nói giữa chừng điện thoại chợt vang lên.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh kích động của Lâm Miêu Miêu: “Âm Âm, chị nói cho em một cái tin tức tốt, tối hôm qua chị đã bắt được người đàn ông đột nhập vào phòng em rồi!”

“Chị đang trên đường tới sở cảnh sát đây, em nhanh qua đây đi!”

Giang Tu Viễn nghe thấy lời của Lâm Miêu Miêu nói, hỏi cô: “Bây giờ phải tới sở cảnh sát sao?”

“Vâng, đã bắt được người rồi.” Tống Âm gật đầu, lời nói vừa rồi cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Giang Tu Viễn chở cô đến sở cảnh sát.

Người đàn ông này chính là giám đốc của khách sạn, vì thế có thể lẻn vào phòng cô một cách dễ dàng.

Chỉ nhìn người này lần đầu, Tống Âm liền chắc chắn đây là người đàn ông biến thái đã lẻn vào phòng cô tối hôm qua.

Người đàn ông nhìn thấy Tống Âm không chỉ không tức giận, còn cười nói với cô: “Âm Âm, anh thích em đã nhiều năm như vậy, dù em có đối xử với amh như thế nào anh vẫn thích em!”

Bị một người như vậy thích, Tống Âm không thể vui vẻ được, chỉ cảm thấy đáng sợ.

Cảnh sát đã lục soát ra rất nhiều thứ từ trên người tên biến thái này.

Nào là chai nước khoáng cô đã uống, khăn giấy chùi son môi, thậm chí còn có nội y của cô.

Kinh tởm nhất chính là, người đàn ông còn có camera quay lại đêm hôm đó, cũng may tối hôm ấy Tống Âm bởi vì đóng phim quá mệt mỏi, lười đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, cho nên người đàn ông đó không có quay được gì.

Đưa đi khám bệnh, quả thật người đàn ông này có vấn đề về thần kinh, bị cảnh sát cưỡng chế đưa đến bệnh viện tâm thần, có lẽ cả đời cũng không được ra ngoài.

Từ sở cảnh sát đi ra, Lâm Miêu Miêu thở phào một hơi: “May mắn là tên đó không có quay được cái gì, nếu không may mà bị truyền ra ngoài thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.”

“Chị nói này, về sau em ở khách sạn, thì nhất định phải có người bên cạnh chăm sóc, ai biết được khi nào lại gặp được tên biến thái giống vậy chứ!”

Trong lòng Tống Âm vẫn còn ám ảnh, nghe vậy thì không ngừng gật đầu.

Lâm Miêu Miêu lại nói: “Dù sao hôm nay chị cũng xin đạo diễn cho em nghỉ rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi ngày mai trở lại đoàn phim.”

“Em biết rồi, cảm ơn chị Miêu.”

Giang Tu Viễn đưa cô trở về, nhưng không phải về nhà, mà là lái xe đến một con hẻm nhỏ bán cháo hải sản.

Cháo ngao tươi ngon thơm nức mũi.

Tống Âm vừa ăn vừa tò mò hỏi: “Ngon quá đi, sao anh có thể tìm được một nơi như này vậy?”

Giang Tu Viễn xem cô ăn uống một cách vui vẻ, nhịn không được cười theo: “Quán này không phải do anh phát hiện ra, là do một người bạn từng dẫn anh tới.”

Lúc ấy khi ăn uống xong, anh ghi nhớ địa chỉ vào trong đầu.

Bởi vì anh biết có một cô nhỏ chắc chắn sẽ thích nơi này, chỉ là vào thời gian ấy, cô gái nhỏ vô tình vô nghĩa này đang ở nước ngoài rồi.

Ăn xong tính tiền, hai người đi ra ngoài.

Đối diện là một siêu thị nhỏ, trước cửa có một máy gắp thú, một cặp đôi đang đứng đó chơi.

Nam sinh gắp được một con gấu bông nhỏ hình thù kì quái, nữ sinh lập tức nhảy cẫng lên mừng rỡ, ôm chầm lấy nam sinh, còn hôn ở lên mặt một cái: “Anh yêu, anh thật giỏi!”

Thấy cảnh vừa rồi, Giang Tu Viễn im lặng suy nghĩ một lát, đề nghị nói: “Hay là chúng ta cũng chơi một chút đi, không phải là em thích sưu tầm gấu bông sao?”

Bây giờ vẫn còn sớm, Tống Âm gật đầu: “Được thôi.”

Giang Tu Viễn đi vào siêu thị tìm nhân viên cửa hàng mua mười tệ xu tiền chơi trò chơi.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh chơi trò này, nhưng trong lòng đầy tự tin.

Hồi còn đi học, anh từng thấy mỗi lần Thẩm Yến Lễ chơi xong đều gắp được mười mấy con gấu bông, nữ sinh trong trường gọi cậu là ‘Sát thủ gắp gấu bông’, hình như đa phần nữ sinh đều thích có bạn trai gắp thú giỏi.

“Em thích cái nào nhất?” Anh hỏi.

Tống Âm cách cửa kính nhìn vào bên trong, chỉ vào một con heo nhồi bông: “Cái này.”

“Đã rõ.” Giang Tu Viễn tự tin bỏ vào máy hai đồng xu.

Anh di chuyển càng gắp, nhìn con heo nhồi bông màu hồng nhạt được gắp lên, càng lúc càng lên cao, khóe môi anh cũng càng lúc càng cong lên.

Anh biết mà, chỉ là gắp một con thú bông thôi, có gì khó chứ.

Quay đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang trông đợi nhìn chằm chằm vào máy gắp thú, ánh mắt sáng rực lên, hồi hộp chờ đợi.

Nhưng sự thật là khi đến gần lỗ,càng gắp bất ngờ buông ra, chú heo nhồi bông “Bộp” một tiếng, đầy vô tình rơi xuống.

Giang Tu Viễn: “……”

Anh ho khụ một tiếng, mạnh mẽ kéo lại tôn nghiêm của bản thân, “Anh lần đầu tiên chơi trò này, không có kinh nghiệm, lần này nhất định sẽ gắp được”

Tống Âm ngây thơ tin tưởng anh, vội gật đầu không ngừng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn anh chơi tiếp.

Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm……

Tiền xu chơi trò chơi trên tay anh ngày càng ít đi,mà con heo nhồi bông màu hồng vẫn lì lợm ở trong đó, không chịu rớt ra ngoài.

Sắc trời dần chuyển màu, hoàng hôn màu trứng muối chậm rãi biến mất.

Tống Âm lôi kéo tay áo anh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hay là bỏ đi.. Thôi bỏ đi, con gấu này ở đào bảo thượng cũng chỉ có mười mấy đồng một con, còn được miễn phí ship.Tiền anh gắp có thể mua ba con thú bông lận đấy”

Nhưng chuyện này không phải chỉ là chuyện về tiền bạc mà còn liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông.

Giang Tu Viễn vẫn rất ngoan cố: “Mấy lần trước thất bại là để tích góp kinh nghiệm thôi, em ngồi đây chờ một chút, anh đi đổi thêm tiền xu trò chơi.”

Tống Âm: “……”

Anh ấy có vẻ rất thích gắp thú nhồi bông?

Giang Tu Viễn lại vào siêu thị đổi xu một lần nữa, còn lấy điện thoại gọi cho Thẩm Yến Lễ: “Hồi đó cậu chơi gắp thú rất giỏi, có bí quyết gì không?”

Thẩm Yến Lễ đang ở sàn nhảy Disco, còn tưởng rằng mình ù tai nghe nhầm, không thể tin được.

“Gắp thú bông, cậu không sao chứ? Tự nhiên gọi điện thoại hỏi tớ cách gắp thú bông! Cái này không phải là mấy thủ đoạn nhỏ để cua nữ sinh trung học sao, không lẽ cậu ha ha ha!”

“Có bí quyết gì không?” Giang Tu Viễn không rảnh cùng anh ta nói chuyện nhảm, trực tiếp hỏi một lần nữa.

Thẩm Yến Lễ nói, “Không có bí quyết gì, chơi quen tay mà thôi.”

Giang Tu Viễn cúp điện thoại.

Lại đi ra ngoài, không đến mười phút, 40 tệ trên tay đều nhét vào trong máy, nhưng vẫn trắng tay.

Đàn ông trên đời đều coi trọng mặt mũi, Tống Âm cũng hiểu đạo lý này.

Cô rất hiểu chuyện tìm cho anh một cái thang để leo xuống, “Em đoán cái máy có vấn đề, em nghe nói các ông chủ thường sẽ nới lỏng càng gắp, như vậy thì mọi người sẽ không gắp lên được.”

Giang Tu Viễn nghe lời cô suy nghĩ một chút, chắc nịch nói: “Ừm, anh cảm thấy có khả năng đó.”

Vừa dứt lời thì có một cậu nam sinh vừa đổi tiền xu bước tới.

Đối phương cho vào hai đồng, vô cùng dễ dàng gắp được chú heo nhồi bông Bội Kỳ mà bọn họ tiêu hết một trăm đồng cũng không gắp ra được.

Tống Âm: “…”

Giang Tu Viễn: “…”