Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Chương 37




Nhuế Ngạn từ phòng khách đi ra, Mễ Nhân vội vàng lại gần, nôn nóng hỏi: “Sao rồi chị Ngạn, chị không sao chứ?”

Nhuế Ngạn nhìn Mễ Nhân một lúc không nói gì.

“Bọn họ ức hiếp chị ư?” Mễ Nhân nóng nảy.

Nhuế Ngạn vỗ vỗ bả vai cô ấy, thở dài: “Mễ Nhân, em thật không có phúc.” Hiện tại ngẫm lại chuyện vừa rồi, Nhuế Ngạn bất giác cảm thấy sung sướng, nếu Mễ Nhân ở bên trong thì tốt biết mấy, có thể cùng cô cảm nhận.

Sau khi Mễ Nhân nghe Nhuế Ngạn kể lại, cả người tựa như đi trên đám mây, lâng lâng bay bổng: “Chị Ngạn, em đang lâng lâng thì phải làm sao?

Nhuế Ngạn chớp chớp mắt, cô cũng đang lâng lâng, đến bây giờ chân còn chưa hoàn toàn chạm đất.

“Nhuế Ngạn, lát nữa chúng ta mở họp bàn bạc lại về chương trình.” Đạo diễn đi tới: “Sắp tới đây Huệ Nghệ Văn có việc khác, đài trưởng Viên sẽ điều vài người tới hỗ trợ, cô có ý kiến gì không?” Giọng điệu của đạo diễn vẫn bình thường, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Không có.” Thái độ của Nhuế Ngạn thậm chí còn khiêm tốn hơn hôm trước: “Tôi nghe theo đạo diễn.”

Tiết mục tổ lại mở họp lần nữa, điều chỉnh kế hoạch chương trình, Mễ Nhân phụ trách liên hệ với xưởng rượu vang đỏ…… Không, trang viên rượu nho ở Pháp, đợi Trác Hiểu Thiên xác định thời gian rồi bắt đầu ghi hình.

Song vấn đề hiện tại là Tống Mạc Ngu ném chi phiếu rồi xách mông chạy lấy người, không để lại phương thức liên lạc, vừa rồi đạo diễn gọi điện thoại cho người đại diện của Trác Hiểu Thiên, đối phương vừa nghe thấy hai tiếng chương trình đã trực tiếp cúp máy……

Đạo diễn nhìn về phía Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn đành phải nói: “Tôi thử liên lạc với Tống tổng xem, nếu có tin gì tôi sẽ báo lại với đạo diễn.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, đúng lúc đến thời gian ăn trưa, Nhuế Ngạn vừa mệt vừa đói lại buồn ngủ, cô nói với Mễ Nhân nói một tiếng rồi rời khỏi đài truyền hình.

Ra ngoài đài truyền hình, Nhuế Ngạn đang định tới thăm người bệnh nào đó, chợt nhìn thấy anh Lưu xuất hiện trước mặt cô: “Nhuế tiểu thư, Trác tiên sinh đang đợi cô.”

“……” Lúc Nhuế Ngạn đi theo anh ấy, không nhịn được hỏi một câu: “Có phải anh lái Lamborghini không?”

“……” Anh Lưu gãi đầu: “Cô thích Lamborghini à? Hôm nay không lái, xe thể thao chỉ có thể ngồi hai người thôi.”

“Không, tôi không thích.” Nhuế Ngạn vội vàng lắc đầu, sau này tốt nhất đừng để cô nhìn thấy chiếc xe kia nữa.

Thiếu gia, thiếu phu nhân, có lẽ đời này cô cũng sẽ không quên được.

Một chiếc BMW bình thường, Nhuế Ngạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong xe không có người.

Nhuế Ngạn quay người lại, trông thấy Trác Lương xách túi đi tới, nhìn thấy cô liền cong môi cười: “Em xong việc rồi à?”

Nhuế Ngạn nhìn lướt qua hai chân thon dài thẳng tắp của anh, gật đầu, “Vâng” một tiếng.

“Em lên xe đi.” Trác Lương lại gần thân mật xoa tóc cô, sau đó mở cửa xe ra giúp cô.

Nhuế Ngạn lên xe, Trác Lương vào từ phía còn lại, ngồi xuống bên người cô, mở túi ra, mùi thức ăn lập tức ùa vào mũi.

“Chắc em cũng đói rồi nhỉ, ăn một chút lót dạ trước.” Trác Lương lấy một cái bánh dứa MacDonald cho cô.

“Sao chú biết em sẽ ra, lại còn chờ em ở đây nữa?” Nhuế Ngạn nhận lấy bánh dứa cắn một miếng, hương vị ngọt thanh.

“Anh định tới đây đón em đi ăn trưa, anh còn chưa kịp gọi mà em đã ra rồi.”

Bánh dứa ăn một hai miếng còn được, nhưng từ hôm qua đến giờ Nhuế Ngạn chưa ăn cơm, hiện tại ăn đồ ngọt thật sự không nổi, cô nhét bánh dứa vào tay Trác Lương.

Trác Lương nhìn ra cô có vẻ không thích ăn, anh giải quyết nốt giúp cô miếng bánh dứa, sau đó hỏi cô: “Em muốn ăn gì, đi ăn chút đồ nóng hổi nhé.”

Nhuế Ngạn nhìn anh ăn chỗ bánh thừa của mình, mặt ửng hồng: “Em không muốn ăn gì cả, chỉ muốn về khách sạn ngủ thôi.”

“Được, anh Lưu, về nhà đi.”

Nhuế Ngạn không để ý anh nói về nhà là có ý gì, cô cuộn tròn người trên ghế, đôi mắt mở to nhìn sườn mặt Trác Lương.

Ngón tay Trác Lương bấm vài cái vào bàn phím, sau đó cất điện thoại, lúc quay đầu vừa khéo chạm vào ánh mắt không có tiêu cự của Nhuế Ngạn.

Tối hôm kia chỉ chợp mắt một lúc, hôm qua bận rộn cả ngày, ba ngày ngủ không đến sáu tiếng đồng hồ, người sắt cũng không chịu nổi.

Trác Lương ngồi dịch sang phía cô, tay luôn qua bên hông ôm cả người cô vào trong lòng ngực.

Nhuế Ngạn gối đầu lên hõm vai anh, dựa vào người anh, vừa thoải mái lại an tâm.

“Bà nội của Tống Mạc Ngu thật sự mang họ Ngu ạ?” Do buồn ngủ, giọng Nhuế Ngạn nghe có phần lười biếng.

“Ừ.” Trác Lương gật đầu: “Ngu trong Ngu Cơ, bà nội cậu ấy là Ngu Quốc Hoa.”

Nhuế Ngạn cười: “Tên anh ta có họ của bố, có họ của mẹ, có họ của bà nội, chỉ không có họ của ông nội, liệu ông nội của anh ta có buồn không?”

Bên trong xe yên lặng mười mấy giây, Trác Lương bật cười, dùng cằm cọ cọ mặt cô.

“Không đâu, ông nội cậu ấy rất rộng lượng.”

Nhuế Ngạn ôm chặt cánh tay anh, khẽ nói: “Cảm ơn chú Tiểu Trác.”

Anh không nói thì cô cũng có thể đoán ra được ông chủ trong miệng Tống Mạc Ngu chính là anh.

Vì sao Trác Khiêm lại đầu tư vào Diên Vĩ, vì sao Tống Mạc Ngu lại xuất hiện ở đài truyền hình?

Trên đời này, người duy nhất làm được như vậy vì cô chỉ có anh.

Thật ra Nhuế Ngạn có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cô không thắng nổi cơn buồn ngủ, dựa vào trong lòng ngực anh thiếp đi.

Trác Lương đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, anh nợ cô quá nhiều, sau này có cố đến đâu cũng không thể bù đắp lại.

Nhuế Ngạn ngủ không sâu, chuông điện thoại vừa vang lên đã lập tức mở mắt, nhìn thấy tên Lục Mạn Huệ, Nhuế Ngạn bất đắc dĩ thở dài.

Nhấc máy, tiếng Lục Mạn Huệ vẫn dịu dàng như vậy, nói rằng hy vọng buổi tối cô có thể về nhà ăn cơm.

Nhuế Ngạn định lấy cớ bận rộn để từ chối, điện thoại đã bị ông cụ Lục cầm, bảo cô mấy ngày nay bận xong thì về ăn cơm, tuy không đề cập đến chuyện xảy ra hôm nay nhưng thái độ đã dịu đi nhiều.

Cúp điện thoại, Nhuế Ngạn thoáng trầm mặc, giờ phút này, cô mới chân chính hiểu được Trác gia có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào, có thể khiến một người cường lực như ông ngoại phải mềm giọng, Trác gia ở Vân Ninh một tay che trời từ nghe đồn biến thành cụ thể hiện ra ngay trước mặt cô.

Còn người bên cạnh cô chính là Trác nhị thiếu gia.

“Sao vậy em?” Trác Lương thấy cô nghe điện thoại xong lại không nói gì, vẻ mặt phức tạp bèn cong ngón trỏ gõ gõ vào trán cô.

“Không có gì, chẳng qua em cảm thấy…” Nhuế Ngạn nghiêng đầu nhìn anh: “Hiện tại mọi người đều biết em có chỗ dựa rất mạnh, em còn chưa quen.”

Từng ấy năm tới nay, thật ra chưa từng có ai che chở cho cô.

Bị bệnh, đói khát, đau đớn, uất ức, tổn thương, bị người ức hiếp, bất cứ điều gì, cho tới nay đều một mình cô gánh vác, cô chưa từng chờ đợi ai chân đạp đám mây ngũ sắc từ trên trời giáng xuống.

Trác Lương chú ý tới vẻ bất an trong mắt cô, ngón tay đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô: “Vậy thì em hãy làm quen dần đi, người Trác gia chúng ta không ức hiếp người khác, nhưng cũng không thể để cho người khác ức hiếp.”

Nhuế Ngạn rũ mắt che dấu hơi ướt trong mắt, người đàn ông trước mặt luôn khiến cô không còn sức chống cự.

Sự ỷ lại bản năng này không những không giảm mà còn tăng, đôi khi cô cảm thấy bệnh của mình càng nghiêm trọng.

Nhuế Ngạn ngả người, dựa vào vai anh.

Đương lúc Nhuế Ngạn định trao đổi với anh về công việc, trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Đúng rồi, chị họ của em… Chính là Lục Mạn Huệ muốn hẹn chú ra ăn cơm.” Vừa rồi Lục Mạn Huệ gọi đến làm cô nhớ tới lời cô ta nói ngày hôm qua, vì thế Nhuế Ngạn giả vờ thử anh.

“Lục Mạn Huệ?” Trác Lương cầm cổ tay mảnh khảnh của cô thưởng thức, thất thần nói: “Đó là ai?”

“Chú không biết là ai ư? Hai ngày trước chẳng phải hai người còn ăn với nhau sao?” Nhuế Ngạn hơi chột dạ, bộ dáng hiện tại của cô giống như đang bắt gian vậy.

“Không, anh không hề, anh không quen cô ta.” Trác Lương nhanh chóng phủ nhận ba lần: “Em đừng đổ oan cho anh.”

Nhuế Ngạn: “……”

“Phì” một tiếng, anh Lưu đang lái xe không nhịn được bật cười một tiếng.

Bấy giờ Nhuế Ngạn mới nhớ ra trong xe không chỉ có mình hai người, vội đẩy Trác Lương ra, dịch sang bên cạnh.

Lục Mạn Huệ?

Người nhà họ Lục?

Nhuế Ngạn tuyệt đối không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, anh ăn cơm với Lục Mạn Huệ khi nào?

“Trác tiên sinh, mấy hôm trước, ngài với ông bà cụ Trác ra ngoài ăn cơm, có gặp ông cụ Lục và cháu gái ở “Bích Vân sơn trang”, vì thế mọi người cùng ngồi chung một bàn, nhưng ngài mới ngồi được vài phút đã có việc phải ra ngoài, có lẽ không mấy ấn tượng.”

Trí nhớ của Trác Lương khá tốt, được anh Lưu nhắc nhở anh cũng nhớ ra, nhưng cũng chỉ vài phút, bữa cơm đó anh còn chưa ăn miếng nào, tuyệt đối không tính là ăn cùng, hơn nữa Lục Mạn Huệ trông như thế nào anh còn chẳng nhớ, cho nên, chuyện này anh thật sự chưa làm, đánh chết cũng không thể nhận.

Nhưng mà…

Trác Lương đột nhiên tới gần Nhuế Ngạn, một tay chống lên ghế, giam cô trong lòng ngực mình, nửa thân trên đè lên người cô, trán chống trán, tiếng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Em ghen à?”

Mặt Nhuế Ngạn ửng đỏ, dùng sức đẩy anh ra, sợ anh Lưu nghe thấy, cũng không dám lớn tiếng: “Chú mau ngồi dậy đi.”

Trác Lương để mặc cho cô đẩy, không hề nhúc nhích, thậm chí còn dán sát lại gần, Nhuế Ngạn nhìn lén sang anh Lưu đang lái xe, mắt anh Lưu nhìn thẳng, vô cùng trấn tĩnh, thậm chí còn giơ tay chỉnh lại gương chiếu hậu.

Trác Lương nhìn thẳng vào mắt cô, Nhuế Ngạn không dám nhìn anh, nghiêng đầu né tránh.

Trác Lương có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô, khuôn mặt đỏ ửng cũng rất rõ ràng, do khẩn trương còn mím môi.

Cánh môi đỏ bừng làm người ta muốn nếm thử xem có hương vị gì, chỉ cần nghĩ như vậy, cả người Trác Lương căng chặt, nơi nào đó chợt có phản ứng khiến anh cứng người.

Nhuế Ngạn cũng kinh ngạc mở to mắt, khuôn mặt vốn đang hồng lại càng thêm hồng, nhanh chóng lan sang tai, xuống cổ.

Nhuế Ngạn cắn răng, nắm tay đấm vài cái vào vai anh, trong mắt tràn ngập sự tức giận.

Trác Lương ho nhẹ một tiếng, mượn lực của cô ngồi thẳng dậy rồi dịch sang một bên, sửa sang lại áo sơ mi, mặt không đổi sắc, bên tai lại phiếm hồng.

Trác Lương mở cửa sổ, gió cuối xuân còn mang theo chút mát lạnh, thổi tan hơi nóng trong xe.

Hết chương 37