Chỉ Muốn Thích Em

Chương 1




Đêm khuya rét đậm, tiếng còi chói tai, gấp rút từng hồi từng hồi phá vỡ đêm đông yên tĩnh.

Vài phút sau, nhiều xe cấp cứu liên tiếp dừng lại trước cổng cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố.

Cửa xe phía sau lập tức mở ra vào lúc xe vừa dừng lại, nhân viên cấp cứu đưa người bệnh đang nằm trên băng ca cứu thương xuống xe, bác sĩ và y tá cũng đi sát phía sau, "Nhanh! Đưa thẳng đến phòng cấp cứu! Ngoài ra thông báo cho bên khoa chỉnh hình qua hội chẩn!"

"Đã rõ!"

Bánh xe vội vàng lăn bánh trên đại sảnh cấp cứu, trên mặt đất lưu lại một vết máu bẩn, dì phụ trách vệ sinh vẫn chưa tới kịp để xử lý thì lại một vết bẩn mới đan xen in lên trên. Chưa qua bao lâu, sàn nhà trơn bóng sạch sẽ lúc ban đầu giờ đã biến thành dáng vẻ dơ bẩn.

Một vụ tai nạn giao thông liên hoàn cực kỳ lớn xảy ra trên đường cao cốc trong vành đai thành phố, Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố cách nơi xảy ra tai nạn rất gần nên đã nhận được thông báo của bên bộ phận giao thông. Tất cả các khoa trong bệnh viện đều chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận bệnh nhân từ sáng sớm, khoa cấp cứu vốn là nơi duy nhất để người bị thương nhập viện nên đương nhiên là khoa đi đầu.

Người bệnh theo đó tăng lên, các loại kêu rên kêu la trong đại sảnh cấp cứu cũng theo đó mà nối tiếp nhau. Đèn đỏ ở phòng cấp cứu đã qua rất lâu nhưng vẫn chưa tắt, nhóm y tá ngồi trước bàn khám bệnh như con quay bị lên dây cót, quay tới quay lui luôn tay.

Hơn 4 giờ sáng, các y bác sĩ bận suốt đêm mới vừa nghỉ ngơi một chút, bất ngờ lại có một bệnh nhân mới bị đẩy vào.

Những người khác còn chưa kịp làm việc mà Mạnh Nho Xuyên ở bên cạnh đã đón trước, kiểm tra đơn giản xong rồi kiểm tra sức sống, triệu chứng bệnh tật cho bệnh nhân sau, giọng nói không kéo căng như trước kia, "Miệng vết thương không lớn, lượng máu cũng rất nhỏ. Đi xử lý miệng vết thương một chút trước, sau đó đưa đi chụp CT, phòng ngừa xuất huyết não."

Nói xong, Mạnh Nho Xuyên quay đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi đứng phía sau mình, "Văn Tưởng, bệnh nhân này giao cho em phụ trách."

Mạnh Nho Xuyên là chủ nhiệm khoa cấp cứu, Văn Tưởng từ khi tốt nghiệp đến bây giờ vẫn đi theo ông ấy thực tập, nghe xong sự sắp xếp của ông, cô gật gật đầu.

Đến lúc hết bận thì bên ngoài trời cũng sáng hẳn, tầng mây phía đông hiện ra quầng sáng nhàn nhạt, vầng thái dương lạc nơi chiều tà giờ đã lộ ra bóng dáng sau lưng đám mây.

Vết bẩn lộn xộn ở trên sàn nhà vào lúc sáng sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt nhưng dường như vẫn còn lưu lại một chút mùi máu tươi, và một ít mùi không rõ khác trộn lẫn vào nhau tạo nên mùi vị đặc trưng ở bệnh viện, ngột ngạt áp lực nhưng cũng tràn ngập hy vọng.

Văn Tưởng nhận lấy ly nước ấm đứng trước cửa sổ phía cuối hành lang, hơi nước bốc lên mờ mịt làm mờ buổi sáng đầy sức sống này. Đại sảnh cấp cứu không tính là yên tĩnh nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy bình tĩnh hơn so với sự hỗn loạn ồn ào ở phía trước.

Văn Tưởng cũng không đứng ở trước cửa sổ quá lâu mà chỉ đứng đúng thời gian uống xong một ly nước, chẳng mấy chốc lại quay trở về phòng cấp cứu.

Sau khi bệnh nhân cấp cứu được tiếp nhận và xử lý, tiếp theo vẫn còn có rất nhiều chuyện vụn vặt nhưng chỉ riêng hồ sơ bệnh án lớn của bệnh nhân cũng đủ khiến cho người ta đau đầu.

Mạnh Nho Xuyên đối với những chuyện này luôn luôn nghiêm khắc nên Văn Tưởng không dám trì hoãn, trước khi quay về văn phòng thì đi một chuyến đến phòng bệnh.

Trong phòng bệnh có y tá Phương Trừng đang trực ban nói chuyện với cô, "Sao còn chưa về vậy, không phải hôm nay cô được nghỉ sao?"

Văn Tưởng thoáng để cuốn sổ trong tay xuống, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ, "Bệnh án còn chưa viết xong nào dám về chứ."

Mạch Nho Xuyên dẫn thực tập sinh nghiêm khắc có tiếng cả khoa cấp cứu không ai là không biết, nghe vậy Phương Trừng cũng chỉ có thể đưa ánh mắt đồng cảm cho Văn Tưởng thôi.

Cũng may Văn Tưởng vẫn là bác sĩ thực tập nên bệnh nhân dưới tay mình phụ trách cũng không nhiều lắm, tình huống cũng không phải quá phức tạp. Sau khi kiểm tra từng cái một xong, Văn Tưởng đóng sổ lại, đưa tay ấn ấn bả vai, cổ rồi từ từ đi ra ngoài.

Người qua lại trên hành lang cấp cứu vào buổi sáng rất thưa thớt, tia nắng của mùa đông giá lạnh hắt vào từ tấm kính trên cửa thoát hiểm, chỉ có một lớp mỏng chẳng đủ hơi ấm.

Văn Tưởng rủ mắt suy nghĩ nên không chú ý đến người đàn ông đi qua, đi được nửa đường thì sau lưng bỗng nhiên có tiếng hô: "Anh Ba, bên này!"

Văn Tưởng dừng bước chân, lấy lại tinh thần quay đầu nhìn về phía âm thanh vừa nãy nhưng chỉ thoáng nhìn thấy bóng lưng thon dài, rộng rãi loé qua ở cửa phòng bệnh.

Cô cũng không để tâm, tiếp tục đi về phía trước quay về văn phòng.

Bên kia, chân trước Trì Uyên vừa mới bước vào phòng bệnh thì chân sau như nhớ ra cái gì nên nghiêng người, quay đầu nhìn ra ngoài hành lang.

Hành lang dài hun hút nhưng cái gì cũng không có.

Hướng Ninh Sâm cũng nhìn theo tầm mắt của anh nhưng cũng chẳng thấy gì, vẻ mặt nghi hoặc rụt đầu lại, "Anh Ba, nãy anh nhìn cái gì thế?"

Trì Uyên ngước mắt lên nhìn cậu ta, giọng điệu lười biếng không biết là thật hay giả, "Nhìn ma."1

"......" Không biết có phải ảo giác hay không mà nghe Trì Uyên nói xong, Hướng Ninh Sâm luôn cảm giác sau lưng hơi hơi lạnh. Cậu ta không nhịn được mà rụt rụt cổ, có hơi bất đắc dĩ oán giận, "Anh Ba, anh nói đùa cũng phải chú ý đến trường hợp chứ, đây là bệnh viện đấy."

Nói không chừng anh thật sự gặp ma đấy.

Nửa câu sau có cho Hướng Ninh Sâm mười lá gan thì cậu ta cũng không dám nói thẳng trước mặt Trì Uyên.

Tối hôm qua Trì Uyên ở quán bar mới mở của bạn chơi suốt đêm, buổi sáng vừa mới chợp mắt thì bị cuộc gọi của Hướng Ninh Sâm gọi vào bệnh viện. Tinh thần lúc này đang không tốt, người cũng có chút nói không nên lời, không có kiên nhẫn đi quan tâm đến tâm hồn yếu ớt của Hướng Ninh Sâm, "Nói nhảm nhiều vậy, Thành Du đâu?"

"Ở đàng kia." Hướng Ninh Sâm chỉ một chỗ, Trì Uyên nhìn qua, bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu lại của Hướng Thành Du.

Trì Uyên hừ cười một tiếng, thu hồi tầm mắt rồi nhìn Hướng Ninh Sâm, "Tình huống gì đây?"

Nói xong, anh cúi đầu đến gần Hướng Ninh Sâm, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cậu ta, giọng nói bỗng lạnh lùng, "Say rượu lái xe?"

"Không phải!" Hướng Ninh Sâm định cãi lại, tầm mắt thoáng thấy y tá nhìn qua liền đẩy Trì Uyên ra khỏi phòng bệnh.

Hai người đứng ở hành lang, Hướng Ninh Sâm giơ tay gãi gãi cằm, "Không có say rượu lái xe. Em uống rượu nhưng lái xe là Thành Du, nó không uống."

Trì Uyên không tiếp lời mà chờ đoạn sau của cậu ta.

Hướng Ninh Sâm ấp úng, nửa ngày mới nặn ra được mấy chữ, "...Nhưng mà Thành Du vẫn chưa lấy bằng lái xe."

"......." Trì Uyên nhịn rồi lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà giơ tay tát một phát vào sau đầu Hướng Ninh Sâm, "Không có bằng lái xe mà cậu còn dám để cho nó lái xe trên đường cao tốc à?"

Hướng Ninh Sâm cho dù có một trăm lý do cũng không dám mở miệng nói nữa.

Trì Uyên giáo huấn vài ba câu với đầu sỏ xong, cơn giận trong lòng còn chưa vơi nên lại lôi cái vị kia ra mắng cho một trận, "Hướng Thành Du đã hai mươi tuổi rồi, sao còn chưa thi xong bằng lái xe?"

"Đang thi đang thi." Hướng Ninh Sâm nơm nớp lo sợ mở miệng, "Mấy ngày trước mới thi môn thứ hai nhưng rớt, hai ngày nay đang đợi thi lại."

"......"

Trì Uyên chỉ cảm thấy đầu hơi đau.

Ba người bọn họ từ nhỏ đã ở trong đại viện, Hướng Ninh Sâm và Hướng Thành Du là hai anh em hơn kém nhau hai tuổi, Trì Uyên lớn hơn Hướng Ninh Sâm hai tuổi. Lúc đầu dựa theo tuổi của Trì Uyên nên hai anh em nhà họ Hướng này gọi anh một tiếng anh cả nhưng trong dòng họ nhà Hướng Ninh Sâm còn có hai anh trai, hai nhà Trì Hướng lại là thế giao, sợ kêu nhầm nên mấy người anh em bọn họ dứt khoát xếp theo độ tuổi, Trì Uyên đứng thứ ba.

Khi còn nhỏ hai đứa này thích đi sau mông anh để chơi và có lẽ trách nhiệm làm anh cả của anh quá mức chói lọi, nên hai anh em nhà này gặp chuyện gì cũng không tìm ai mà chỉ theo thói quen tìm mỗi Trì Uyên. Cho dù mấy năm kia Trì Uyên có ra nước ngoài học nhưng thường xuyên đến nửa đêm có cuộc điện thoại vượt ngàn đại dương xa xôi để xin giúp đỡ, khiến cho anh tức chết mà không cần đền mạng.

Trì Uyên không nói lời nào còn Hướng Ninh Sâm nào dám mở miệng nên chỉ cúi đầu ngoan ngoãn, ánh mắt không nhịn được mà vụng trộm quan sát anh.

Đầu mày của người đàn ông chau lại, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn, trong đôi mắt đen hiện lên vẻ không hài lòng, chỉ thiếu điều viết mấy chữ lên trên mặt "Bây giờ tôi rất khó chịu, rất muốn đánh người nên tốt nhất là cách xa tôi ra."

Hướng Ninh Sâm không nhịn được muốn lui về sau, vì thế bàn chân đã theo não điều khiển mà lui về sau một bước.

Hành động này không lớn không nhỏ, Trì Uyên liếc mắt nhìn qua, Hướng Ninh Sâm muốn chết, vẻ mặt cầu xin khoan dung, "Anh Ba..."

Trì Uyên giơ ngón tay cái xoa nhẹ huyệt thái dương hai vòng, cuối cùng cũng lên tiếng, "Chuyện này tôi sẽ giải quyết nhưng không có lần sau nữa."

Nhận được câu nói chắc chắn này, tim Hướng Ninh Sâm bị treo cả đêm rốt cuộc cũng trở về chỗ, giải thích vài ba câu với Trì Uyên rằng tối nay là ngoài ý muốn.

Nói tới cũng không đúng lúc, trong khoảng thời gian Hướng Thành Du không có bằng lái xe, hôm nay là lần đầu tiên lên đường cao tốc nhưng chưa đi quá xa đã đụng phải tai nạn giao thông liên hoàn. Vốn không có chuyện gì lớn nhưng có tật giật mình, trong lúc căng thẳng đã đạp nhầm chân ga thành thắng nên đâm thẳng vào đuôi xe phía trước, khiến mấy chiếc xe phía trước đều va chạm một chút.

Lúc đó tình hình tai nạn giao thông ở phía trước rất nguy cấp, chút chuyện tông vào đuôi xe nhỏ này của bọn họ không kịp xử lý cẩn thận. Sau khi cảnh sát giao thông hiểu rõ tình huống xong, ghi lại thông tin nhận dạng hình ảnh của hai người. Tiếp đó lại sắp xếp y bác sĩ kéo hai người đến bệnh viện để chờ truy cứu trách nhiệm sau.

Gia quy nhà họ Hướng rất nghiêm khắc. Đến bây giờ ba Hướng vẫn duy trì việc giáo dục bằng cây nên Hướng Ninh Sâm không dám tiết lộ chuyện này cho người trong nhà biết, đợi tỉnh táo lại liền gọi cho Trì Uyên trước tiên.

"Anh Ba, em cam đoan đây là lần đầu cũng là lần cuối." Người Hướng Ninh Sâm thả lỏng ra, mắt thấy cũng sắp tời giờ ăn bữa sáng liền mở miệng nói, "Anh Ba, anh có đói không, có muốn đi xuống ăn chút gì đó không?"

Vốn dĩ không cảm thấy gì nhưng nghe cậu ta nhắc tới, mặc dù Trì Uyên mệt mỏi khó chịu nhưng thật sự cũng hơi đói, sự mệt mỏi không áp được cơn đói nên anh gật gật đầu, "Đi thôi."

Lúc đi xuống dưới lầu, Trì Uyên lấy ví rút mấy tờ tiền màu hồng đưa cho tài xế đang đợi bên cạnh xe, "Vất vả rồi, trước tiên anh đi ăn gì đó đi rồi nửa tiếng sau quay lại đón tôi."

Tài xế nhận được tiền boa cao hơn so với mức lương thực tế, nói một tiếng cảm ơn rồi trả lại chìa khoá xe cho Trì Uyên, xoay người đi sang đường nhỏ bên cạnh.

Đối diện bệnh viện có một tiệm cháo lâu đời, Hướng Ninh Sâm gọi hai suất trên menu rồi gọi thêm một phần mang về.

Trong lúc đợi đồ ăn, Hướng Ninh Sâm nhớ đến chuyện nhỏ mà cậu ta đã nghe cách đây cũng hơi lâu, mới ngước mắt lên nhìn Trì Uyên đang ngồi chơi điện thoại ở đối diện, nhịn không được hỏi, "Anh Ba, nghe nói bác trai chuẩn bị đám cưới cho anh hả?"

Nghe thế, Trì Uyên ngẩng đầu, đặt điện thoại lên trên bàn, giọng điệu có hơi phiền muộn, "Sao cậu biết?"

Nghe thấy lời này, Hướng Ninh Sâm đã biết chuyện nhỏ này có tám chín phần là thật rồi, "Hai ngày trước em nghe mẹ em thuận miệng nói ra, là thật à?"

Trì Uyên không nói tiếp, tầm mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiệm cháo được xây ở bên cạnh đường cái, cách cổng bệnh viện thành phố tương đối xa, xe tới xe lui, dòng người qua lại trên đường không ngừng.

Cơn hóng chuyện trong lòng Hướng Ninh Sâm không có gì khiêng đi được, lải nhải không ngừng, "Cô gái nhà ai nhỉ, anh đã gặp qua chưa? Trông như thế nào? Có đẹp không?"

Ngoài cửa sổ có một bóng dáng qua đường, càng lúc càng gần, gần đến mức sắp trùng khớp với bóng người mà Trì Uyên đã thấy qua trên ảnh chụp cách đây không lâu.

"Như thế nào à..." Anh thu hồi tầm mắt, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói, "Như cô ấy."

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Tưởng: Thật không dám dấu diếm, sau này vợ anh là em đấy.