Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 89: Có phải cháu là sao chổi không? (1)




Hạ Vãn An nhìn chằm chằm bức hình cậu nhóc tươi cười trong album, nghe được câu này, lắc đầu: "Không có ạ!"

"Kinh Niên không có ấn tượng gì với anh cả của nó, khi anh cả qua đời, nó chỉ mới ba tuổi, khi tin anh nó qua đời truyền đến, nó còn đang ở trong phòng chơi đồ chơi, cười rất vui vẻ. Khi sinh ra thằng nhóc, thân thể của mẹ nó đã không được tốt, sau khi anh cả của thằng nhóc qua đời, thân thể của mẹ nó ngày càng tệ, đến năm tiếp theo thì đi theo anh cả của nó. Lúc đó nó đã năm tuổi, đã hiểu chuyện, biết lý do mẹ qua đời là gì."

"Việc này xảy ra cùng ngày với ngày nó chụp bức hình này. Lúc ấy tất cả mọi người đều ở Y thành, bởi thứ hai là ngày sinh nhật của nó, cho nên bố nó đã bay sớm từ Hồng Kông về Y thành, bộ quần áo trong bức hình này, chính là quà sinh nhật của bố nó. Khi nhận được quà, nó ngay lập tức mặc lên người, sau đó bố đã chụp cho nó tấm hình này."

"Ngày đó ăn cơm tối xong, hai bố con nó cùng nhau đi chọn bánh sinh nhật, Y thành là núi, khắp nơi đều là đường núi uốn lượn, mà mọi người đều ở ngoại ô, cách trung tâm khá xa, nhưng cũng không phải quá xa xôi, cả đi và về chỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ, thế nhưng hôm đó, mãi đến mười một giờ khuya vẫn chưa thấy họ trở lại."

"Lúc ấy vì có bố của nó nên ai cũng nghĩ không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều chỉ nghĩ chắc bố nó đã dẫn nó đi chơi đâu đó, nhưng mãi đến sáng ngày thứ hai, hai bố con nó vẫn chưa trở về, lúc ấy sao còn có thể bình thản được, lập tức liên hệ mọi người đi tìm."

"Hơn hai mươi năm trước, việc tìm kiếm nào có thuận lợi, phải mất hai ngày hai đêm mới có thể tìm được Kinh Niên và bố nó."

"Hai người bọn họ xảy ra sự cố, xe trượt từ trêи núi xuống, lúc tìm được bọn họ, bố nó đã chết, còn nó thì hôn mê bất tỉnh. Lúc đó nó bị thương rất nặng, hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại, nó lại giống như bị ngốc, không nói lời nào, cũng không ăn cơm, thi thoảng sẽ bất chợt hét toáng lên, có một thời gian nghiêm trọng nhất, nó suýt nhảy lầu. Thời gian đó, nó sống nhoè vào truyền dinh dưỡng và châm cứu trấn an. Về sau thân thể của nó không có gì đáng ngại nữa, nhưng những việc kia vẫn không có chuyển biến tốt đẹp gì. Bà đã bỏ ra rất nhiều tiền nhờ quan hệ tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý. Về sau, qua một bác sĩ tâm lý, bà biết được một số chuyện. Bố vì cứu nó mà bị thương nặng, cả quá trình bị thương rồi qua đời của bố, nó đều tận mắt chứng kiến, nó rất muốn ngăn lại nhưng bất thành, nó tự mình thấy bố qua đời, tự mình thấy nhiệt độ cơ thể bố ngày càng lạnh đi."

Nghe đến đó, đáy lòng Hạ Vãn An không khỏi kinh ngạc.

Cô biết bố anh qua đời từ lâu, nhưng cô không biết anh phải trơ mắt nhìn cô qua đời trước mắt.

"Hai ngày hai đêm, trêи núi, lại còn ban đêm, nó chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, làm sao có thể không sợ."

"Bất quá vẫn còn tốt, nó đến cuối cùng vẫn chống đỡ được, lâu dần đã bình thường trở lại, chỉ là từ khi xảy ra chuyện kia, nó không thích nói chuyện, cũng không cười như trước nữa, ngay cả những việc nghịch ngợm trước đây đều không động tay, nó rất hiểu chuyện, hiểu chuyện khiến người khác đau lòng. Cháu có biết không, khi tám tuổi, nó có hỏi bà một câu, đến tận bây giờ bà vẫn không thể nào quên được, nó hỏi "Bà nội, có phải cháu là sao chổi không?"."