Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 64: Chỉ cần anh đưa tiền là được (2)




Nghĩ thoáng quá, tâm tình Hạ Vãn An trở nên tốt hơn, cô ném trả điện thoại vào trong lòng Tống Hữu Mạn, liền ngâm nga bài hát rồi nhảy nhót, chạy tới toilet rửa mặt: "Baby, làm ngươi đi,  ta thề sẽ không sa đọa! Baby, làm ngươi đi, ta phải không ngừng uống rượu nhảy disco vẩy tiểu ca ca!!!!"

Ăn cơm trưa xong, Ngải Khương nhớ đến tài liệu của cuộc họp ngày mai còn chưa chuẩn bị kĩ lưỡng, cô muốn gây ấn tượng thật tốt với Hàn Kinh Niên nên tìm cớ về nhà trước.

Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn ngồi trêи sofa trêu đùa con mèo nhỏ một lát, sau đó liền mua hai tấm vé xem phim.

Phim không tốt như bên tuyên truyền nói chút nào, Hạ Vãn An nhìn một chút rồi tựa vào vai Tống Hữu Mạn ngủ thϊế͙p͙ đi.

A, đúng rồi, chính xác là nữ chính của bộ phim Hạ Vãn An đã từng thấy qua, chính là bạn gái tin đồn của Hàn Kinh Niên, Tần Thư Giản.

Hạ Vãn An không biết, hôm thật kỳ thật rất trùng hợp, Tần Thư Giản hôm nay rảnh chút thời gian nên đã ghé qua rạp xem bộ phim của mình. Cô đeo khẩu trang và mang kính râm kín, khi đến quầy mua vé trùng hợp đúng lúc thấy Hạ Vãn An cũng mua vé phim này.

Chỗ ngồi của Tần Thư Giản ngay trước chỗ của Hạ Vãn An, cô vừa bước vào rạp liền thấy Hạ Vãn An, toàn bộ quá trình phim diễn ra, cô đều quay đầu nhìn Hạ Vãn An ở phía sau, sau đó liền thấy phim chiếu hai tiếng đồng hồ mà Hạ Vãn An ngủ những một giờ bốn mươi phút, khiến cô tức muốn bể phổi.

Cô đóng phim không dễ nhìn đến thế sao? Cô ta thế mà ngủ từ đầu đến cuối.

Lại nhớ đến bữa tiệc của Hàn thị, cô không những không chiếm được chỗ tốt, lại còn động đến Hàn Kinh Niên khiến anh bỏ lên trêи lầu rồi nhìn cô với ánh mắt căm thù, liền lặng lẽ rút điện thoại ra, hướng Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn chụp mấy bức ảnh.

Lúc phim kết thúc, không sai lệch lắm đã năm giờ chiều.

Hạ Vãn An và Tống Hữu Mạn đi dạo quanh một khu đồ trang điểm một hồi, sau đó đi lên lầu ăn cá nướng.

Đang lúc ăn thoải mái, điện thoại Hạ Vãn An kêu lên, là một dãy số lạ hoắc gọi đến.

sau khi đem miếng cá nuốt vào trong, Hạ Vãn An mới cầm điện thoại lên, ấn nút trả lời: "Alo? Xin hỏi ai vậy?"

"Chào cô."

Trong điện thoại truyền đến là một giọng nữ cao lãnh.

Nghe có chút quen tai nhưng Hạ Vãn An nhất thời không thể nhớ được là ai.

"Chào cô." Hạ Vãn An thấy đối phương không dùng kính ngữ, lại mở miệng, cũng không dùng kính ngữ: "Cô là?"

Đối phương không trả lời câu hỏi của cô, gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi gửi tin nhắn cho cô, sao cô không hồi đáp?"

Tin nhắn?

Hạ Vãn An theo bản năng hỏi lại: "Tin nhắn gì?"

Sau đó cô liền bổ sung một câu: "Cô chờ một lát", liền đem điện thoại giơ ra trước mặt, kiểm tra tin nhắn.

Cô tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được tin nhắn số đang gọi gửi đến, sau đó cô liền hỏi lại: "Tìm được rồi, nó nằm trong hộp tin rác."

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc: "....."

Hạ Vãn An nhìn nội dung tin nhắn, sau đó nói tiếp: "Không có ý gì đâu, bình thường tôi thường từ chối nhận tin nhắn từ số lạ, cho nên tin nhắn cô gửi bị đẩy vào tin rác, tôi căn bản là không có thấy thông báo tin nhắn tới."

Đầu dây bên kia tiếp tục rơi vào trầm mặc: "....."

Không hề hay biết lời mình nói có chút vấn đề, Hạ Vãn An thành thật xem lại tin nhắn ấy, vừa ấn vào, đập vào mắt là một loạt các bức hình.