Hàn Kinh Niên: "...."
Hạ Vãn An thấy người ở đầu dây bên kia chậm chạp không trả lời, mới ý thức được hình như mình nói sai điều gì.
Trong đầu cô theo bản năng liền bổ sung một câu: "Cái kia, tôi đùa với anh thôi", nhưng lời đến khóe miệng, cô lại bỏ đi suy nghĩ này.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn rất để ý đến cảm nhận của anh ấy, sợ chọc anh giận, sợ làm mất mặt anh, sợ làm phiền đến anh, sợ hết cái này đến cái kia, sợ rất rất nhiều thứ, cho nên khi ở trước mặt anh, cô đều là cẩn thận từng li từng tí, sợ không cẩn thận sẽ làm anh thấy không vui, nhưng đến cuối cùng, mọi việc cô làm là đều vì anh, nhưng anh lại chưa từng cho cô vào mắt.
Được rồi, dù sao anh cũng không quan tâm cô, cho dù cô nói sai thế nào, không chừng anh còn không thèm để trong lòng.
Nghĩ đến đây, Hạ Vãn An đem lời đến khóe miệng, sửa sang lại lời nói: "Thẻ nước ở trong ngăn kéo tủ giày."
Hàn Kinh Niên đầu bên kia "A" lên một tiếng.
Sau đó Hạ Vãn An nghe thấy tiếng bước chân, cô nghĩ chắc hẳn anh đi đến nơi để thẻ nước rồi.
Đợi đến khi đầu dây bên kia truyền đến âm thanh xột xoạt tìm kiếm đồ vật, Hạ Vãn An lại mở miệng: "Đã tìm thấy chưa?"
Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm thẻ nước nằm trong ngăn kéo vài giây, sau đó đem nó giấy vào một cái phong thư, giả bộ như không tìm thấy, giật giật môi: "...."
Chỉ là hai chữ kia anh còn chưa kịp nói ra, Hạ Vãn An lại lên tiếng: "Không tìm thấy sao? Nếu thật sự không tìm được, vậy thì anh gọi cho thợ sửa đến đi, khu nhà anh là khu chung cư cao cấp, thợ sửa có thể làm được tất cả mọi thứ, đừng nói là tiền điện tiền nước tiền gas hay phí sưởi ấm, ngay cả móc bồn cầu thông ống thoát nước bọn họ đều làm được, chỉ cần anh đưa tiền là được."
Nói xong, Hạ Vãn An phản ứng được mình hơi nhiều lời, còn không nói cho Hàn Kinh Niên biết số điện thoại của thợ sửa, thế là liền rút về trọng điểm: "Số điện thoại của thợ sửa anh biết không? Anh cố nhớ lại một chút, số điện thoại là..."
Hạ Vãn An đọc xong một dãy số cho anh, cô sợ Hàn Kinh Niên không nhớ, lại lặp lại một lần sau đó mới nói: "Còn có chuyện gì không?"
Vốn chỉ muốn là không tìm thấy thẻ nước, để Hạ Vãn An về nhà tìm, rốt cuộc Hàn Kinh Niên bị Hạ Vãn An nghẹn, không nói được chữ nào.
Anh nắm chặt lấy điện thoại, anh ngây người một lát, sau đó đem hai chữ "Không có" ban nãy nói ra: "Không có."
"Không còn chuyện khác thì tôi cúp máy đây, bai bai ~"
Hạ Vãn An nói xong, chờ trong giây lát, thấy Hàn Kinh Niên đầu bên kia không lên tiếng, cô suy nghĩ đoán tám phần là anh chuẩn bị cúp máy, thế là liền đem điện thoại bên tai kéo xuống, ấn nút tắt máy, rồi bắt đầu đánh răng.
Khi đang đánh răng, Hạ Vãn An chợt mở to hai mắt.
Buổi tối hôm qua hình như cô còn sửa lại chuông báo ở điện thoại mình.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng súc miệng, tắm thật nhanh rồi chạy nhanh ra chỗ Tống Hữu Mạn, cầm điện thoại cô ấy lên gọi cho mình.
"Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, chính là không nhận điện thoại của anh!"
Hạ Vãn An đen mặt một giây, sau đó phát điên túm lấy tóc mình, sau đó cô liền bình tĩnh ngồi xuống dưới.
Mà thôi, việc đã đến nước này liền thuận theo tự nhiên, dù sao anh ấy cũng không thích cô, cô ở trước mặt anh ta cố gắng giữ hình tượng hay không giữ hình tượng thì anh ta vẫn không thích cô, điều này không đáng để cô xoắn xuýt như vậy.
Cô quyết định, từ giờ trở đi, ở trước mặt anh, cô muốn là chính mình~~~