Âm Thư không trả lời, nước mắt vẫn im lặng mà rơi xuống.
Cô cảm giác được ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía này, không muốn trở thành tiêu điểm nên vội vã nói:
" Không có gì. "
Thanh âm khàn đặc.
Trình Trì nhìn cô một lát, cuối cùng chuông vào học cũng reo, anh phải đi về chỗ ngồi.
Giờ học sắp bắt đầu, Nguyễn Âm Thư cố gắng kìm lại nỗi buồn, vội vã lau nước mắt, ho khan vài tiếng rồi uống một ngụm nước. Lúc này mới ngồi thẳng người lên, chuẩn bị nghe giảng.
Thầy Trịnh dạy môn vật lý luyên thuyên không ngừng, Trình Trì chống cằm hờ hững, không biết ánh mắt đã đi đâu.
Nguyễn Âm Thư chú tâm chép bài, Lý Sơ Từ vô tình phát hiện ra trên bàn cô nàng có một phần bánh ngọt.
Hiệu bánh Tứ Tứ Phương Phương, họa tiết bên trên rất đẹp mắt.
Tan tiết, Âm Thư mới thắc mắc: " Bánh ở đâu vậy? "
Lý Sơ Từ đáp: " Trình Trì để trên bàn cậu đấy. "
Âm Thư gật đầu, sau đó đứng dậy đem hộp bánh qua lại " Cảm ơn, nhưng tôi ăn không vào. "
Chỉ thấy mi mắt anh khẽ nâng lên, nói bâng quơ: " Vậy cậu muốn ăn gì? "
" Thôi, không cần đâu. "
Cô vừa nói vừa trả lại hộp bánh ngọt.
Trình Trì đứng dậy, ngăn động tác của cô, " vút " một cái, trong tay anh chỉ còn lại cái hộp không, còn bánh thì nằm trên bàn cô từ lúc nào.
"..."
" Ăn đi. "
" Tôi thật sự không ăn được mà. " - Cô cầm chiếc bánh lên, đưa trả lại.
Trình Trì nhún vai, tay trái cầm bánh ngọt, nhưng thừa dịp cô không để ý lại đảo sang tay phải, rồi đặt nó trên bàn, một lần nữa.
Lại về vạch xuất phát...
" Ăn một miếng đi —— " " Tôi đặc biệt mua nó cho cậu đấy. "
" Vì sao? "
" Lời hứa tuần trước. " - Anh liếm môi, khóe môi khẽ nhếch " Tôi đã nói rồi, rất nhiều lợi ích, cậu hãy suy nghĩ. "
Âm Thư ngẩn người.
Đúng là cậu ta đã nói, sẽ bảo vệ cô, nhất định không để cô bị bắt nạt.
Lời nói của cậu ấy có hàm ý, thức ăn chỉ là một phần...
Có thể đồng ý không?
Nguyễn Âm Thư trầm mặc, thành ra lại ngẩn ngơ.
Đặng Hạo ở phía sau gọi với lên: " Anh Trì, em cũng muốn ăn bánh. "
Nguyễn Âm Thư thấy vậy, bèn nhìn Trình Trì.
Chỉ thấy anh quay đầu ra sau, mặt không đổi sắc: " Câm. ", nhưng cuối cùng cũng đưa bánh cho Đặng Hạo.
Đặng Hạo: "...Hoan hô! "
Nguyễn Âm Thư bật cười.
Trình Trì lại quay sang nhìn cô, giọng điệu thắc mắc: "...Cười? "
Cô khẽ gật đầu, cảm giác cũng không còn nặng nề như trước nữa, bèn nhỏ giọng nói cảm ơn.
Anh khẽ mỉm cười, hỏi lại: " Cảm ơn tôi, hay Đặng Hạo? "
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã vào tiết.
Buổi chiều hôm nay chỉ có ba tiết, sau tiết Lý là tiết Ngữ Văn, còn lại là thời gian tự học.
Trình Trì biến đi đâu mất, trong lớp đa phần mọi người đều bận bịu làm bài tập, thỉnh thoảng có tiếng thảo luận sôi nổi về bài thi ban nãy.
Lý Sơ Từ gặp một bài khó, bèn quay sang hỏi Âm Thư: " A Âm, bài này cậu chọn đáp án nào vậy? Làm như thế nào? "
Nguyễn Âm Thư ngó sang: " Câu C, ab thiếu chủ ngữ, câu d bị sai ý nghĩa. "
Lý Sơ Từ gật đầu, đánh vào câu c rồi lại nhỏ giọng hói: " Cậu có chuyện gì à, trông tệ lắm. "
Nguyễn Âm Thư cẩn trong nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới nói: " Hôm nay đi thi gặp phải 1 tên rất quá đáng, bẻ gãy hết bút của mình, hại mình không thi được. "
" Gì?! Bệnh hoạn như vậy? "
" Không chỉ có thế đâu, lúc nộp bài hắn còn cố ý đổ mực vào mã bài của mình, kết quả là mình bị truất quyền làm bài..."
..............Ta là phân cách bánh ngọt.............
Sân thượng.
Đặng Hạo và đám Khưu Thiên ngậm mấy điếu thuốc, vừa hút vừa đánh bài.
" Tao thắng rồi. "
" Mẹ nó, lại thắng à? "
Trên sân thượng có đặt mấy đường ống lớn ( cũng không biết để làm gì nữa), vì để bảo vệ nên lót nệm phía bên trên, lấy làm ghế cũng không tệ lắm.
Trình Trì ngồi ở một bên cửa ra vào, đầu thuốc trên tay vẫn còn vương khói.
Mưa tạnh, đỉnh trời hé mở chút màu xanh biêng biếc, mùi hoa nhài thoang thoảng dịu dàng, nhưng khói bay tứ tán đã che mất biểu tình trên gương mặt anh.
Híp mắt, Trình Trì nghe có tiếng nói chuyện truyền đến.
Không phải anh cố tình muốn nghe, mà là vì cầu thang vắng vẻ, một chút tiếng động nhỏ cũng có thể truyền tới rõ ràng.
Trình Trì phủi quần áo, đang muốn đứng dậy thì nghe được mấy từ quen thuộc.
" Tao đâu có biết nhỏ nhát như vậy? Ban đầu chỉ khó chịu do nhỏ đó giả vờ thanh cao này nọ, nên muốn uốn nắn lại ti tí thôi. Để nhỏ phải mượn tôi bút mà làm bài, ai ngờ tư chất tâm lý kém khiếp, chỉ một chút mà đã òa khóc. "
" Người ta là học sinh ngoan, ngày ngày được bảo vệ. Mày chỉnh mạnh tay như vậy, nó không khóc mới lạ. "
" Ai bảo cô nàng bất cẩn, tao làm mà cũng không biết, sau đó còn bày đặt muốn cãi nhau với tao. "
" Thành tích của Nguyễn Âm Thư tốt như vậy, lần thi này có ảnh hưởng gì chứ. "
" Còn nữa, nhìn cái màu bài mới làm được nửa trang thế kia thì qua gì nổi mà khóc. Làm như tao giết hết cả nhà con nhỏ vậy. "
" Ngô Âu này phải dạy Nguyễn Âm Thư làm người là thế nào...haha"
Trình Trì nhíu mày, rất nhanh đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh quăng điếu thuốc xuống đất, đứng dậy đạp mạnh cửa sân thượng.
Nhưng lúc anh đi xuống tới nơi thì người đã biến mất.
Cầu thang trống trải.
Mấy thằng kia vừa nói xong đã đi, hình như sợ bị phát giác.
Chuông ra về vừa dịp reo lên, Đặng Hạo đang chơi tú lơ khơ bị tiếng đạp cửa dọa sợ bèn chạy đến: " Gì gì vậy? Cớm tới hả? "
" Đặng Hạo. "
" Hở? "
" Chỗ này không có camera? "
" Cậu nói camera hả? Không có. "
" Vậy cậu đi dò hỏi một chút. " " họ Ngô, thứ sáu đã tỏ tình với Nguyễn Âm Thư, sáng nay thi cùng phòng với cô ấy. "
Chỉ cần là Trình Trì dặn dò, Đặng Hạo theo bản năng liền đồng ý: " Ok Trì ca. "
Chỉ là, sau đó anh ta giật mình: " Khoan, để làm gì cơ? "
Trình Trì quay đi, nửa lời cũng không hé miệng. Sau cùng lại trả lời:
" Đến lúc đó hẵng biết "
///
" Chờ, chờ đã..."
Nguyễn Âm Thư nuốt khan, vội vã nắm lấy áo đồng phục của Lý Sơ Từ.
" Chờ cái mông. " - Lý Sơ Từ hét lớn " Tức chết mình mà. "
Nguyễn Âm Thư nắm tay cô nàng: " Bây giờ mình cũng ổn rồi, không sao đâu. "
" Mình phải đi tìm tên đó. " - Lý Sơ Từ nghiếm răng trèo trẹo.
" Không lẽ cậu cứ bỏ qua như vậy à? Ngay mai tụi mình cũng không có thi, bẻ bút của hắn là còn may cho hắn đó. "
Lớp trưởng B7 chính là bạn của cô, vì thế đợi sau khi mọi người ra bớt, Lý Sơ Từ liền kéo Nguyễn Âm Thư vào trong phòng, đến tìm chỗ ngồi của Ngô Âu.
Khuôn mặt của Nguyễn Âm Thư hơi khó xử, không biết việc này là nên hay không nên, lòng tràn ngập hoảng hốt.
Nhưng Lý Sơ Từ mặc kệ, cô nàng lục lọi hộp bút trong hộc bàn của Ngô Âu.
Lấy bút ra, dùng sức thật mạnh.
Không chút lay động...
Lý Sơ Từ: "..."
Mồ hôi lạnh trên đầu cô nàng bắt đầu tuôn như suối, kế hoạch lớn phải vì sức nhỏ mà phá sản vậy sao?
Lý Sơ Từ tuyệt đối không bỏ cuộc, bắt đầu chà chà hai tay rồi chuẩn bị thử lần nữa, ai ngờ chưa kịp động thì bút trên tay đã bị lấy mất.
Cô nàng quay đầu sang nhìn.
Trình Trì không biết đã đứng bên cạnh hai người từ lúc nào, trên tay anh là toàn bộ bút trong túi của Ngô Âu.
" Rắc rắc..."
Toàn bộ gãy làm hai đoạn.
Qúa trình đó chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt, tựa hồ như chẳng tốn chút năng lượng nào.
Lý Sơ Từ thấy thế thì lấy thêm đống bút trong hộc bàn của Ngô Âu đưa cho Trình Trì, anh trực tiếp quăng hết qua cửa sổ.
Nguyễn Âm Thư đơ người nhìn cảnh tượng trước mắt, không kịp phản ứng.
Trình Trì...sao cậu ta lại ở đây?
Lý Sơ Từ kéo tay áo của Nguyễn Âm Thư: " Bây giờ mình sắp trễ rồi, phải đi có việc, mọi người làm xong nhớ báo cho mình một tiếng nha. "
Nói xong còn không quên bồi thêm 1 câu: " Ngô Âu quá đáng như vậy, mọi người cứ thoải mái giải quyết, chắc chắc sẽ rất tuyệt nha! "
Ngoài trời, mưa đã quay trở lại, lần này không còn lất phất vài hạt mà ào ào đổ xuống.
Cô lẩm bẩm: " Chúng ta...làm vậy có ổn không? "
" Vì sao lại không? " " Chuyện thằng đó làm còn quá đáng hơn nhiều! "
Vì thế giây tiếp theo, Trình Trì nâng lấy bàn học của Ngô Âu lên, đi ra ngoài.
" Rầm " - Một tiếng vang thật lớn làm chấn động cả sân trường khi nguyên cái bàn bị ném xuống, các bộ phận bị rời rạc tứ tán, phần thì nát bét, phần thì tách làm đôi, chẳng mấy chốc đã biến thành bãi phế liệu.
Nguyễn Âm Thư biết là không đúng, nhưng lại không hiểu vì sao nỗi uất ức tích tụ trong lòng đã hoàn toàn tiêu tán, còn có một cảm giác vui vẻ khó thốt lên thành lời.
Lại thấy Trình Trì cầm cái ghế của Ngô Âu lên, chuẩn bị ném tiếp thì ngừng lại.
Anh hạ mày, giống như vừa có ý tưởng gì đó:
" Tự mình ném sẽ hả giận nhiều hơn. "
Anh vừa nói vừa kéo cô đến bên cạnh, bắt cô nắm một bên ghế, còn mình giữ bên còn lại đưa ra ngoài lan can.
" Tôi đếm 3, 2, 1. Cậu hãy thả tay. "
Nguyễn Âm Thư hoảng hốt: " Đừng..."
" Đừng cái gì? " - Thiếu niên trả lời cô bằng giọng điệu lười biếng, căn bản không cho cô chút cơi hội để do dự.
" Ba - Hai - Một! "
Tiếng đếm vừa dứt, bàn tay đang nắm cổ tay cô liền thả ra, Nguyễn Âm Thư theo bản năng cũng rút tay lại. Cái ghế theo màn mưa rơi thẳng xuống, giống như giẻ lau nhà.
" Đừng sợ. "
Trình Trì nắm lấy bàn tay cô, bỗng nhiên bật cười.
" Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu. "