Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Chương 11: Rất muốn (1)




" Cảm ơn cậu như thế nào sao? "Nguyễn Âm Thư khép nhẹ hai mắt, sau đó lại từ từ mở ra, nói: " Không phải tôi đang giúp cậu làm báo tường đây sao? "

Trình Trì nâng môi, nói với vẻ không chút hứng thú: " Chỉ vậy thôi à? "

Âm Thư nghe vậy liền đứng thẳng người lại, mấy đầu ngón tay siết vào nhau đến đỏ ửng lên: " Vậy...Cậu còn muốn gì nữa. "

Trình Trì không trả lời, tiếng gió thổi vừa dừng lại, bên tai anh chỉ còn văng vẳng tiếng viên phấn của cô cọ vào mặt bảng đen.Một lát sau, Âm Thư mới nghe thấy giọng nam trầm trầm vọng lại: " Chưa nghĩ đến. "

Nguyễn Âm Thư:?

" Cứ làm trò này trước đi. " - Trình Trì tự giác nói tiếp " Chờ ngày nào đó tôi nghĩ ra trò khác rồi chúng ta lại tiếp tục. "

Nguyễn Âm Thư sững sờ, cậu ta im lặng lâu như vậy, cuối cùng lại không nghĩ ra gì hết ư?

Cô bèn lầm rầm trách móc: " Tôi còn chưa nói sẽ làm đâu, sao cậu lại ngang nhiên như thế? "

Anh đảo mắt: " Cậu đang nói gì đó? "

" Không có gì. " - Âm Thư chột dạ vuốt chóp mũi. " Chia bảng xong chưa? "

" Xong rồi. " - Trình Trì quăng viên phấn trên tay một cái xạch vào trong giá đỡ bảng.

" Lại đây viết đi. "Viên phấn trong tay anh đã sớm bị vỡ ra thành mấy mảnh, Nguyễn Âm Thư lén lút phê bình, cầm lấy một mẩu trong đó để viết tiếp.

Cái con người này, vừa thô lỗ vừa bất cần.

Ban nãy lúc chỉ chỗ cho anh, cô chỉ lỡ tay đưa cao một chút, không ngờ anh lại nghĩ cô muốn trang trí góc cao nhất của bảng nên đã kẻ ở đó.

Bây giờ Âm Thư nhón mãi cũng chỉ tới giữa bảng, hình ảnh vô cùng tức cười.

Trình Trì ngẩng đầu, biểu tình chế nhạo: " Đủ cao chưa? "

Nguyễn Âm Thư nghe vậy thì ngẩng đầu, hai tai liền đỏ ửng lên như trái cà chín. " Này, bớt khinh bỉ người khác đi nhé. "

" Ai khinh bỉ cậu? " - Trình Trì gõ ngón tay lên mặt bàn: " Chỉ muốn xem thử cậu sẽ giải quyết như thế nào thôi.

Âm Thư đón nhận ánh mắt khiêu khích của anh, nhích sang một bên.

Ban nãy cô có mang theo một cái ghế nhỏ, vốn định dùng để kê hộp phấn và khăn lau lên cho tiện dùng, bây giờ Nguyễn Âm Thư ôm nó lên trên tay, bước tới tấm bảng đen rồi cúi người đặt xuống.

Tay cô chống lên mặt bảng, nhẹ nhàng leo lên trên cái ghế nhỏ, đắc ý tiếp tục công việc của mình.

" Xem ra tôi đã quên mất vụ này. " - Trình Trì gật gù. " Dù sao chiều cao của tôi cũng rất ổn, không cần phải bắt ghế, chỉ có cậu mới phải tốn công sức như vậy thôi. "

Âm Thư quay lại trừng anh: " Cái này gọi là tháo vác cẩn thận, cậu thì biết cái gì chứ. Hừ. "

Trình Trì bật cười: " À, ra vậy. "Nguyễn Âm Thư không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu chăm chú viết tiếp.

Nhưng cô mới chỉ vừa đặt phấn lên bảng thì người nào đó đã nhấc chân đè lên ghế của cô, hại cô giật cả mình, lảo đảo như muốn ngã: " Cậu đang làm cái gì vậy? "

Băng ghế chênh vênh vài cái rồi đứng yên trở lại rất nhanh.

Lúc này Nguyễn Âm Thư mới nhận ra là Trình Trì do sợ cô sẽ té xuống nên mới đặt chân lên giúp cô giữ thăng bằng.

Anh khoanh tay, lúng túng quay sang một bên, bàn tay vô thức đụng vào chóp mũi: " Ngạc nhiên gì chứ? "

"..."

Trời đã chạng vạng tối, gió ngoài trời lạnh lẽo nhưng nhiệt độ bên trong phòng học lại vô cùng ấm áp.

Nguyễn Âm Thư vẫn đứng ở đó, bên tai nghe có tiếng mép tờ giấy cô cầm trên tay bị gió thổi lay, rồi tiếng phấn viết cọ sát trên mặt bảng. Tất cả đều không khỏi khiến khung cảnh tan học đang yên ắng bỗng trở nên huyên náo lạ thường.

Trình Trì đứng cạnh cô, mải miết cắm đầu vào máy chơi game. Nguyễn Âm Thư chỉ cần quay sang một chút liền thấy được gò má hơi khuất của anh, cả mái tóc đen lòa xòa che lấp khuôn mặt.

Trình Trì tuyệt không nói nửa lời, gió bên ngoài vẫn đang thổi, giống như chính nó đã mang anh tới nơi này.

Âm Thư bỗng nhiên có cảm giác " tên hung thần ác sác " trong lời đồn của mọi người này, thật ra cũng không đáng sợ đến vậy.Cậu ta cũng có giây phút vui vẻ, lúng túng, đôi lúc lại ẩn giấu sự dịu dàng.

Chẳng qua là rất nhanh, tất cả những biểu cảm đó đều đã bị gió mang đi mất.

///

Sau khi làm xong báo tường, Nguyễn Âm Thư vội vã về nhà, chỉ còn một mình Trình Trì ngồi lại lớp. Anh bất chợt cảm thấy vô nghĩa, định bụng sẽ lên sân thượng làm một điếu.

Anh không hề biết, ngay khi anh vừa quay lưng đi thì cửa sổ bên trái lớp đã bị kéo ra.

Ngô Âu phủi phủi tay, lưu loát leo qua thành cửa, vừa leo vừa hỏi người ở phía sau: " Nguyễn Âm Thư ngồi ở đâu? "

" Hàng thứ ba cạnh cửa, từ dưới đếm lên. " - Người đứng ngoài tiếp ứng. " Bên này thật sự không có camera? Mày đừng để bị phát hiện như vừa rồi nữa. "

" Cứ yên tâm, là do tụi nó ngu thôi. " - Ngô Âu bưng ra một chồng sách từ bàn của Âm Thư.

Hắn lại tạo ra một " hiện trường hỗn loạn ", sau đó bưng sách đi lên lầu.

" Lỡ tụi nó lại mét thầy thì mày tính sao? "

" Nói được mẹ gì, chứng cớ ở đâu? " - Ngô Âu cắn răng. Mà tụi nó cũng gan thật, dám tố cáo tao trước mặt lão Thời Lượng đó, còn dám ném đồ của tao nữa. Tao mà không trả lại thì mặt mũi tao để đi đâu?

" Thế mày cầm sách của nó để làm gì? "

" Đốt rác. " - Ngô Âu cười. " Trời tối hù, ai thèm để ý chứ? "

" Tao chỉ sợ mày tạo nghiệp thì nhận nghiệp thôi. " - Người bên cạnh đứng ở cửa sân thượng, gây ra một âm thanh rất lớn. " Trình Trì là bảo kê của Nguyễn Âm Thư đúng không? "

Ngô Âu nghĩ nơi này không người, lá gan hắn bèn to hơn một chút: " Trình Trì là cái thá gì? Lần này tao dàn dựng như vậy, còn làm cả dấu chân mèo-cứ xem như là mèo nhảy và phá bỉnh thôi, ai nghĩ ra tao làm mà mày lo? "

" Giỏi, chỉ là tao vẫn không nghĩ được, con nhỏ Nguyễn Âm Thư đó bình thường dịu dàng yếu đuối, không ngờ lại là loại con gái lẳng lơ như vậy, moi được cả thằng Trình Trì ra bảo kê cho nó. "

" Đương nhiên, còn làm vờ thanh cao với tao nữa, không chừng nó với thằng Trình Trì đã sớm lăn lộn trên giường rồi..."

Ngô Âu đắc ý nói, nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên thì lập tức ngậm miệng.

Bởi vì cửa sân thượng đã mở ra, tên " ma vương " Trình Trì túm lấy cổ áo của hắn.

...

Nguyễn Âm Thư cứ tưởng " vụ án giọt mực " của cô và Ngô Âu không thể giải quyết được, nhưng không ngờ ngay tiết học thứ hai của ngày hôm sau, loa phát thanh của trường đã phát ra thông báo về chuyện đó ——

" Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, nhưng ban giám hiệu có đôi lời muốn nói. "

" Học sinh Ngô Âu lớp 11B7 vì tư thù cá nhân mà đã có nhiều hành vi sai trái với bạn học. Bao gồm làm hỏng toàn bộ bút của bạn Nguyễn Âm Thư trong vòng loại cuộc thi Theo Dấu Vật Lý, ngoài ra còn cố ý dây mực lên số báo danh của bạn học này, khiến toàn bộ công sức của bạn bị hủy bỏ. "

" Không chỉ có thế, chiều ngày hôm qua, học sinh này còn tự ý lẻn vào lớp của Nguyễn Âm Thư, có ý đồ ăn cắp sách vở của bạn mang đi đốt. Tất cả những hành vi của trò Ngô Âu đều đáng bị kỷ luật, vi phạm nghiêm trọng nhiều điều cấm của trường, gây ảnh hưởng xấu đến môi trường học tập lành mạnh của các học sinh Nhất Cao..."

Nguyễn Âm Thư cúi đầu nhìn xuống bàn mình theo bản năng. Hôm nay lúc đến lớp cô đã thấy là lạ, hình như thứ tự sách vở của mình bị thay đổi, trên mặt bàn còn dính rất nhiều bụi nữa. Thì ra là Ngô Âu đến trả thù...

Loa trường vẫn còn đang tiếp tục: " Nhưng ban giám hiệu xét thấy những hành vi này của trò Ngô Âu đều là vi phạm lần đầu tiên, trò ấy cũng đã biết chủ động đến nhận lỗi với thầy giáo chủ nhiệm nên ban kỷ luật quyết định chỉ phạt học sinh này viết bản kiểm điểm 10.000 từ, trình bày toàn bộ lỗi sai và hứa không tái phạm lần nữa. Bên cạnh đó, học sinh Ngô Âu phải công khai xin lỗi bạn học Nguyễn Âm Thư, đồng thời tự giác rút khỏi cuộc thi Theo Dấu Vật Lý, nếu có biểu hiện tốt có thể sẽ được giảm nhẹ hình phạt. "

" Còn một vấn đề nữa, sau khi xét đến những biểu hiện và thành tích xuất sắc của học sinh Nguyễn Âm Thư, ban giám hiệu và ban tổ chức cuộc thi Theo Dấu Vật Lý quyết định đặc cách cho em vượt qua được vòng loại, đi thẳng vào vòng tiếp theo. Chúng tôi hy vọng em có thể bỏ qua những sai lầm của bạn học và tập trung tiếp tục khẳng định chính mình trong vòng thi sắp tới. Đây cũng là lời xin lỗi từ trưởng ban tổ chức cuộc thi, chân thành gửi đến học sinh Nguyễn Âm Thư vì những thiếu sót trong công tác giám thị phòng thi của ban tổ chức... "

Loa trường nói xong thì dừng lại, mọi người trong lớp lập tức xúm lại chỗ của Âm Thư mà rối rít: " Ngô Âu dám bẻ gãy bút của bạn? " " Còn dây mực lên số báo danh của bạn nữa? " " Thật là quá đáng! "

" Hai người có thù oán gì mà nó lại làm thế? Mình còn không biết hai người có quen nhau luôn đó! "

" Hèn gì hôm qua có người ném bàn ghế của nó là phải, tạo nghiệp quá mà! "

Trò chuyện với bạn bè trong lớp hồi lâu. Giờ giải lao, Nguyễn Âm Thư bèn rời khỏi chỗ để đi rót nước, không ngờ lại gặp được Ngô Âu từ đâu nhảy ra xin lỗi.

Cậu ta đứng trước mặt cô, cúi đầu ngắm nhìn mũi giày của mình, lưng hơi quặp xuống: " Xin lỗi bạn, bởi vì tôi tỏ tình thất bại nên mới sinh lòng trả thù, muốn bắt bạn chịu thiệt, còn nhỏ mọn dùng đủ loại ngôn từ vu khống để hãm hại bạn. Sau này tôi nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, nghiêm túc học tập và rèn luyện đạo đức, tuyệt đối không tái phạm nữa. Sách vở ngày hôm qua tôi cũng đã trả lại cho bạn, mong bạn có thể bỏ qua cho tôi lần này. ""

Sân trường vốn đông nghịch người nên chưa đầy nửa phút đã thấy con dân kéo đến hít mùi drama nóng hổi. Ngô Âu chỉ có thể cúi đầu thật thấp, mặc kệ đám người đang vây xung quanh hắn, khuôn mặt thì phát đỏ lựng như quả cả chua.

Vì Âm Thư đứng gần nên cô loáng thoáng nhận ra hai bên má của cậu ta sưng chù vù, khóe miệng có dính máu.

Lúc quay trở lại phòng học, cô liền bắt gặp Trình Trì đang nằm gác chân lên bàn.

Cậu ta đang nhắm mắt thiếp ngủ, nhưng liếc qua một cái cũng biết là đang giả vờ, hơn nữa trên bàn tay còn có vài vết xước nhỏ, cánh tay thì bị trầy da chảy máu.

Nguyễn Âm Thư đi về chỗ ngồi, lục tìm bộ dụng cụ y tế mini mà mẹ luôn thủ sẵn trong balo cho cô, nhưng Nguyễn Âm Thư làm việc cẩn thận, hiếm khi nào thấy cô bị thương nên bộ dụng cụ này trước giờ vẫn chưa đụng đến.

Cô bước tời bên cạnh anh, cầm lấy bàn tay đặt trên bàn của anh mà bắt đầu công tác khử trùng, đoạn lại dùng giọng thì thào bên tai mà chỉ có cô với Trình Trì mới nghe được, hỏi: " Cậu đi đánh nhau với Ngô Âu sao? "

Trình Trì không hề quay mặt sang nhìn cô, mi mắt vẫn đang nhắm: " Nó đã xin lỗi cậu chưa? "

Ngày hôm qua anh " múa " còn chưa đã tay thì thằng nhãi đó đã khóc lóc xin tha thứ, đồ gan thỏ miệng hùm. Nhưng mà nó vẫn còn khôn, chủ động đề nghị sẽ gọi cho ban giám hiệu để nhận tội, đồng thời xin lỗi Nguyễn Âm Thư.

Phải chờ nó " tự thú " xong anh mới chịu bỏ qua, thật bẩn hết cả không khí.

" Ừ..." - Âm Thư cố chấp hỏi tiếp " Nên cậu mới đánh cậu ấy? "

" Tôi cũng không muốn đánh " - Trình Trì vừa nói vừa nâng mi " Nhưng mà tay của tôi không đồng ý. "

"...""

Nói xong lại tự xì một tiếng đầy khinh thường: " Hai thằng nhãi nhép, phủi tay một cái là tịt ngòi. "

///

Ngày hôm sau, chủ nhiệm B1 lại gọi Nguyễn Âm Thư đến để làm công tác an ủi, đầu tiên là chúc mừng cô vào được vòng hai, lại khuyên cô đừng đến gây sự với Ngô Âu lần nữa.

Cuối cùng còn không quên nhắc nhở: " Chuyện của Lý Sơ Từ và em thầy sẽ không nhắc đến nữa, thầy biết hai em đều có lý do của mình. Nhưng mà thầy không hy vọng chuyện này lại tái lập, dù sao lớp ta cũng còn phải nhờ vào hai em đấy. "

Nguyễn Âm Thư ngoan ngoãn dạ vâng, cuối cùng cũng được thả về lớp.

Chưa đặt chân bước vào lớp đã nghe thấy tiếng xì xào vang tới tận đầu dãy phòng học, hình như lại có cuộc thi nào đó vừa được phát động.

Lý Sơ Từ thấy cô đã về liền lao đến nói với vẻ hào hứng: " Lần này là sở trường của cậu rồi nha! Cuộc thi cảm nhận thành ngữ của trường mình, chiều thứ năm tuần sau á. Chỉ là thứ tự thi hình như giống hệt so với kỳ thi Vật Lý hôm trước..."

Nguyễn Âm Thư suy nghĩ một hồi: " Tức là người ngồi sau lưng mình có khả năng lại là Ngô Âu đúng không? "

" Ừ..."

Cả lớp thảo luận rất sôi nổi, ghé tai nhau thủ thỉ về mấy tài liệu tham khảo hàng hiếm. Vừa lúc đó thì Đặng Hạo cầm mấy cây lòng nướng đi vào lớp, tiện thể liếc mắt qua chỗ tấm bảng thông báo hàng tuần.

Anh ta ngồi xuống cạnh Trình Trì, vừa ăn vừa lải nhải: " Dạo này thi thố nhiều dữ dằn. Vật Lý vừa xong lại tới thành ngữ, cậu có đi không hả? "

" Đi cái đầu cậu. "

" Nhưng mà tôi nghe nói kỳ thi lần này cùng số thứ tự với hôm thi Vật Lý nha. " - Đặng Hạo rùng mình. " Vậy không phải thằng Ngô Âu lại tiếp tục ngồi sau đại biểu Ngữ Văn lớp chúng ta sao? "

Tuy không tham dự vào sự kiện drama rầm rộ mấy ngày nay, nhưng bản thân mang danh nghĩa bạn của Trình Trì, là cánh tay phải của sứ giả địa ngục, tất nhiên anh ta biết rõ mọi chuyện.

Trình Trì ngẩng mặt lên.

Đặng Hạo vẫn còn mải miết ăn uống: " À mà cũng hay thật, hồi nãy tôi phát hiện ra vị trí của cậu là phía sau Nguyễn Âm Thư đấy, trùng hợp nhể? "

Trình Trì nhíu mày: " Thật? "

" Tất nhiên, nãy giờ tôi vẫn còn suy nghĩ này, nếu cuộc thi hôm trước cậu mà có mặt thì bây giờ cũng đã không đến mức bẩn tay rồi. "

Đặng Hạo còn chưa nói xong thì đã thấy người bên cạnh đứng bật dậy.

" Ê ê, đi đâu đấy, không tin hả? "

Kỳ hạn của cuộc thi đã đến, đa số học sinh Nhất Cao đều ngủ lại trường, giữ tinh thần phơi phới cho cuộc tranh tài thành ngữ.

Nguyễn Âm Thư tìm được vị trí ngồi của mình, lần này cô rút kinh nghiệm không đi đâu nữa hết, mà ngồi yên một chỗ chờ chuông vào lớp reo.

Thí sinh cũng đã lục đục kéo đến, chỉ là không ai ngờ thời điểm 3 phút trước lúc bắt đầu có một bóng người quen thuộc đi nghênh ngang vào lớp, bộ dáng bất cần nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Còn sống trên đời mà có cơ hội nhìn thấy Trình Trì đi thi, cả cái trường thi bắt đầu ồn ào bàn tán.

Nhưng mà trung tâm của cơn bão đó hình như không quan tâm lắm, anh chẳng thèm mang bất cứ cái gì theo mà chỉ ngồi xuống trừng mắt với Ngô Âu, xong xuôi đâu và đó liền gục mặt xuống bàn và...ngủ.

Nguyễn Âm Thư phì cười, chợt nhớ ra cuộc thi hôm trước cậu ta cũng không có đến.

Vì sao lần này lại tới?

Quay đầu lại, liền bắt gặp.

Editor: Bạn nào đang chờ màn bôi thuốc thì Sel spoil luôn là tới chương bốn mươi mấy lận nhá.

Cuộc đời còn dài lắm, cố gắng lên nà!