Chỉ Muốn Ở Bên Bạn

Chương 9




Chỉ muốn ở bên bạn

CHƯƠNG 9 CÔ CÓ THAI RỒI

Cố Thanh Hà ngẩn người ra một lúc, liền vội vàng gỡ tay ra.

Nhưng Lục Minh Dân nắm chặt lấy không chịu bỏ ra, tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, Phó Nhi Thương sắp kết hôn rồi, em và anh ta chẳng phải cũng nên… kết thúc sao? Tiểu Hạ… Nếu như em đồng ý, tôi có thể đưa em rời xa nơi này.”

Anh ta ngừng lại, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nói ra bí mật đã giấu trong lòng nhiều năm nay.

“Tôi yêu em rất nhiều năm rồi. Nhưng trước giờ trong mắt em chỉ có Phó Nhi Thương, tôi không dám làm phiền em. Nhưng bây giờ… anh ta đã sắp kết hôn rồi, vậy em cũng nên buông tay, cũng như cho em và cho tôi một cơ hội theo đuổi hạnh phúc lại từ đầu đi.”

Cố Thanh Hà lúc này mới hiểu rõ, hóa ra Lục Minh Dân thực sự lại có tâm tư ấy với mình.

Cô lập tức hất tay Lục Minh Dân ra, đoạn tuyệt nói: “Xin lỗi, tôi không thể… cứ coi như Phó Nhi Thương sắp kết hôn, nhưng mà anh ta vẫn là người duy nhất trong lòng tôi. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định rời xa anh ấy.”

Lục Minh Dân bỗng tối sầm mặt mũi lại, ánh mắt tràn đầy sự tổn thương.

Cố Thanh Hà rời đi vài bước, nói: “Mối nguy lần này của nhà họ Lục, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh. Cũng xin anh sau này hãy giữ khoảng cách với tôi, tôi không muốn liên lụy đến anh, càng không muốn vì anh mà khó xử.”

Nói xong, Cố Thanh Hà liền quay người bước đi.

Nhưng vừa bước được vài bước, ánh nhìn bỗng nhiên tràn lên một màn tối đen, tất cả mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên lờ mờ, cô không nhìn rõ gì cả.

“Tiểu Hạ, em làm sao vậy?” Lục Minh Dân quan tâm hỏi.

“Tôi không sao!” Cố Thanh Hà lập tức trả lời, cô cắn răng chịu đựng sự mù tạm thời này, muốn từ từ rời đi, nhưng mà bởi vì không nhìn thấy gì, gót chân bỗng nhiên bước vào bồn hoa, cơ thể bỗng ngửa lên.

“Tiểu Hạ!” Lục Minh Dân hét to, lập tức xông lại, ôm lấy eo Cố Thanh Hà, “Rốt cuộc em làm sao vậy? Có phải em bị bệnh không, tôi đưa em đến bệnh viện!”

“Tôi không sao, anh bỏ tôi ra!” Cố Thanh Hà vùng vẫy đẩy anh ta ra, cô bắt buộc phải luôn giữ khoảng cách với Lục Minh Dân, nếu không nếu bị Phó Nhi Thương nhìn thấy thì hai người coi như đi đứt.

Lục Minh Dân không muốn miễn cưỡng, buông tay ra, nhưng anh ta buông ra, Cố Thanh Hà lại tiếp tục bước vào bồn hoa, lại suýt nữa ngã xuống.

“Em không nhìn thấy gì nữa sao?” Lục Minh Dân ngạc nhiên, “Tiểu Hạ, rốt cuộc em bị sao thế?”

“Tôi bị sao cũng không phải chuyện của anh!”Cố Thanh Hà hét to, “Mau buông tôi ra!”

“Không, tôi không thể không quan tâm em như vậy.” Lục Minh Dân còn kiên trì hơn Cố Thanh Hà, anh ta dứt khoát ôm cô lên, bước nhanh về phía xe của anh ta, không quan tâm đ ến sự phản kháng của Cố Thanh Hà, thả cô vào trong xe rồi đưa thẳng đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, tình hình mắt của Cố Thanh Hà vẫn chưa thuyên giảm, cô hoang mang ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi.

Nếu như cô không nhìn thấy gì như này, vậy tính mạng mấy tháng còn lại, phải làm sao đây?

Nếu như Phó Nhi Thương biết chuyện, sẽ thương hại cô, hay là… sẽ chế giễu cô đây?

Không lâu sau, đã ra kết quả kiểm tra, Cố Thanh Hà được Lục Minh Dân đỡ vào phòng làm việc của bệnh viện.

“Cô Cố, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ rất phức tạp…” Bác sĩ dừng lại một lát như đang xem xét xem phải nói như nào.

“Cô mang thai hai tuần rồi, nhưng mà tình hình khối u trong não của cô, cũng bắt đầu nhanh chóng xấu đi, nếu như bây giờ không tiến hành phẫu thuật trị liệu thì không thể sống quá sáu tháng được.”

Cố Thanh Hà ngơ người, ngón tay vô thức sờ lên bụng.

Cô mang thai rồi… Cô nhớ mỗi lần đều uống thuốc tránh thai, nhưng lại… vẫn mang thai ngoài ý muốn?

Tình trạng bây giờ của cô sao có thể mang thai được?

Đứa con căn bản không thể sinh được, cũng không nên sinh ra.

“Đứa con này không thể giữ lại được, vì vậy chúng tôi đưa ra ý kiến với cô, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật phá thai, sau đó nhập viện điều trị khối u trong não.”

Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, không kiềm chế được nước mắt, ngập ngừng hỏi: “Có phải, tính mạng của tôi nhiều nhất vẫn còn sáu tháng không? Đứa con này, cho dù dùng biện pháp gì cũng không thể sinh ra được sao?”

Bác sĩ gật đầu trong tiếc nuối: “Đúng vậy, sáu tháng là thời gian cô phải phối hợp điều trị, nếu như tiếp tục giữ lại đứa bé thì cô có thể sống nhiều nhất là ba tháng, đứa bé dù thế nào cũng không thể giữ lại được.”

Cố Thanh Hà bỗng nhiên cười một cái, vừa hay, cô cũng không muốn sinh nó ra.

Đợi cô chết rồi, đứa bé không cha không mẹ, không có người chăm sóc, cô cũng không yên tâm.

“Vậy phiền bác sĩ, giúp tôi sắp xếp phẫu thuật phá thai.”