Sau bữa sáng, quản gia phụ trách đưa Bối Tư Thành về phòng của cậu, còn Bối Nguyệt Sương thì luôn có Thượng Quan Diên Dịch.
Trước khi cô mang thai, trong nhà vẫn chưa lắp đặt hệ thống thang máy, giờ đây Thượng Quan Diên Dịch đang dắt tay cô đi vào bên trong.
“Cảm ơn ông xã.
”
Bối Nguyệt Sương muốn cảm ơn anh vì tất cả.
Thượng Quan Diên Dịch vẫn nắm chặt lấy tay cô, có vẻ như anh không nhận lời cảm ơn này.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của tòa nhà, Thượng Quan Diên Dịch ôm thắt lưng cô đi về phía phòng ngủ.
Hôm nay không phải là hôn lễ của bọn họ nhưng Thượng Quan Diên Dịch đã biến căn phòng này thành phòng tân hôn.
Trong khi cô còn chưa kịp định thần lại thì Thượng Quan Diên Dịch đã bế cô đi về phía giường.
Bối Nguyệt Sương vẫn nằm ngoan ngoãn trong lòng anh vì cô biết anh sẽ không làm gì quá đáng, hôm trước bác sĩ đã dặn dò rất kỹ về vấn đề này.
Đến nơi, Thượng Quan Diên Dịch cẩn thận đặt cô nằm trên chiếc giường được trải đầy hoa hồng, sau đó thân thể cao lớn của anh cũng nhanh chóng vây lấy người cô.
Bàn tay Bối Nguyệt Sương khẽ chạm vào mái tóc anh, chỉ mấy ngày không gặp mà cô đã thấy nhớ anh rồi, cô đang đợi nụ hôn của anh.
Một phút trôi qua, Thượng Quan Diên Dịch vẫn giữ nguyên tư thế đó và nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa ý cười, có vẻ như anh đang cố ý trêu đùa cô.
Bối Nguyệt Sương lặng lẽ thu tay về, lúc này Thượng Quan Diên Dịch mới cúi đầu kề sát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, Bối Nguyệt Sương cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh định trêu em đến bao giờ đây?”
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn cô, ý cười trước đó chợt tan biến, thay vào đó là một tiếng thở dài.
Tâm trạng của Bối Nguyệt Sương cũng trầm xuống theo tiếng thở dài ấy, anh cảm thấy không vui sao?
Cô có chút đau lòng hỏi: “Sao anh lại thở dài?”
Thượng Quan Diên Dịch mỉm cười đáp: “Không sao.
”
Nụ cười này của anh khiến trong lòng Bối Nguyệt Sương càng khó chịu hơn, có thể anh đang tự trách bản thân vì đã để cô ở Bối gia chịu khổ quá lâu.
Bối Nguyệt Sương chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn, cô nghĩ anh không cần người khác an ủi, bởi vì anh chính là Thượng Quan Diên Dịch.
Quả nhiên chỉ vài giây sau anh đã nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô, người khởi xướng nụ hôn này là Bối Nguyệt Sương nhưng người nắm thế thượng phong lại là Thượng Quan Diên Dịch.
Nụ hôn của anh mỗi lúc càng mãnh liệt hơn, không ít lần Bối Nguyệt Sương muốn thoái lui vì không thể theo kịp tốc độ của anh.
Cuối cùng Thượng Quan Diên Dịch cũng rời khỏi môi cô, hôn thêm một lát nữa chỉ sợ cô gái nhỏ sẽ đánh anh mất.
Đúng lúc này điện thoại của Bối Nguyệt Sương bất ngờ đổ chuông, không cần nhìn cũng biết người gọi đến chắc chắn là Bối Quân Ninh.
Thượng Quan Diên Dịch vươn tay lấy chiếc túi xách nhỏ của cô mở ra, hai chữ ‘chị họ’ xuất hiện trên màn hình khiến anh không khỏi nhíu mày, người phụ nữ đó còn chưa muốn buông tha cho vợ anh sao?
“Là chị họ của em à?” Bối Nguyệt Sương tươi cười hỏi.
Thượng Quan Diên Dịch cười lạnh: “Chị họ cái nỗi gì?”
Dứt lời, ngón tay anh lướt nhẹ trên màn hình một cái, cuộc gọi lập tức được kết nối.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Bối Quân Ninh có phần sốt ruột, cô ta hỏi: “Tiểu Sương, tình hình bên đó thế nào rồi? Anh Diên Dịch có làm khó em không?”
Do trước đó Thượng Quan Diên Dịch đã mở loa ngoài nên Bối Nguyệt Sương có thể nghe được một cách rất rõ ràng, Bối Quân Ninh lo lắng cho cô đến thế sao?
Bối Nguyệt Sương bĩu môi.
Thượng Quan Diên Dịch véo nhẹ lên gò má của cô một cái, đồng thời lạnh giọng cảnh cáo Bối Quân Ninh: “Kể từ lúc các người đồng ý với điều kiện của tôi thì Bối Nguyệt Sương đã không còn là người của Bối gia, sau này tốt nhất đừng để tôi phát hiện các người còn liên lạc với nhau, bằng không tôi sẽ san bằng cả Bối Thị của các người, nghe rõ chưa?”
Ngắt máy, Thượng Quan Diên Dịch cũng vứt luôn chiếc điện thoại kia vào một góc, từ nay Bối Nguyệt Sương có thể cho nó vào dĩ vãng rồi.
“Tiểu Thành nói không sai, anh rất hợp với vai phản diện này.
”
Thượng Quan Diên Dịch nhướn mày nhìn cô: “Đang khen anh đó à?”
Bối Nguyệt Sương gật gật đầu, cứ cho là như vậy đi.
Lúc này cô mới kéo anh nằm xuống bên cạnh rồi xoay người ôm anh.
Thượng Quan Diên Dịch để cô gối đầu lên cánh tay mình, hai cơ thể dính chặt vào nhau.
Gương mặt của Bối Nguyệt Sương ngày càng vùi sâu vào bờ ngực rộng lớn của anh, giọng nói của cô rất nhỏ: “Thích quá đi mất.
”
Thượng Quan Diên Dịch khẽ xoa đầu cô: “Thích cái gì?”
Bối Nguyệt Sương hít vào một hơi thật sâu: “Thích mùi nước hoa trên người anh.
”
Thượng Quan Diên Dịch chợt hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Câu hỏi này không khó để trả lời.
“Anh là người chồng bí mật của em.
”
Thượng Quan Diên Dịch giúp cô bổ sung thêm vài câu: “Thượng Quan Diên Dịch là con rể của cha mẹ em, là anh rể của em trai em, sau này sẽ là cha của con em.
”
Bối Nguyệt Sương vội ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt cô tròn xoe: “Lúc trước em có quen một người bạn trai, vào buổi tối anh ấy thường trèo qua cửa sổ để thăm em, em rất yêu anh ấy.
”.