Cuộc gặp gỡ kết thúc, Bối Nguyệt Sương theo chân Bối Kính Vũ bước vào thang máy.
Nhìn những con số đang không ngừng biến đổi trên màn hình led, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng Bối Nguyệt Sương cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Bác muốn hợp tác với anh ấy thật sao?”
Bối Kính Vũ đã sớm nhìn thấu được tâm tư của cô, ông ta trầm giọng đáp: “Lúc nãy con cũng đã thấy rồi đó, chuyện này không thể là đùa được.
”
Ông ta thừa biết Bối Nguyệt Sương không phải có ý đó.
“Nhưng Bối Thị chỉ được chia một phần lợi ích mà thôi.
”
Bối Kính Vũ nhìn cô: “Với một đối tác tầm cỡ như Thiên Thời thì con đừng chỉ nhìn vào những con số mà phải nhìn xa hơn thế nữa.
”
Hiểu rồi.
Bối Nguyệt Sương đã hiểu được ý của ông ta.
Trong lúc đợi xe đến đón, Bối Kính Vũ chợt quay sang nhìn Bối Nguyệt Sương bằng ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Tiểu Sương, con có muốn đi chơi ở đâu không? Bây giờ bác sẽ về tập đoàn trước, con cứ chơi đến khi nào chán thì gọi tài xế Thời đến đón, chịu không?”
Bối Nguyệt Sương hơi ngạc nhiên, hình như ông ta đang muốn cho cô một chút tự do, ông ta rốt cục có ý đồ gì?
“Vâng ạ.
”
Trước mắt cô cứ đồng ý với ông ta, còn ý đồ gì cô sẽ biết nhanh thôi.
Bối Kính Vũ lên xe rời đi, Bối Nguyệt Sương nghĩ mãi cũng không biết nên đi đâu, cô muốn đi tìm Thượng Quan Diên Dịch nhưng lại không biết bây giờ anh đang ở đâu, cũng không có cách nào để liên lạc với anh và cũng không biết đến bao giờ hai người mới được gặp lại.
Cảm giác ấy chỉ thoáng qua như một cơn gió nhưng thật sự không dễ chịu.
Bối Nguyệt Sương thở dài một tiếng rồi lấy điện thoại gọi cho Thời Mặc Viễn.
Đầu dây bên kia trả lời cô rất nhanh: "Tôi nghe đây.
"
Bối Nguyệt Sương nhỏ giọng đáp: "Anh tới nhà hàng Daystar đón tôi được không?"
Thời Mặc Viễn trả lời chẳng chút do dự: "Được, tôi cũng đang ở gần đó.
"
"Cảm ơn.
"
Bối Nguyệt Sương cất điện thoại vào túi xách, tầm hai phút sau Thời Mặc Viễn lái xe đến, từ đằng xa anh ta đã thấy cô đang đứng ở đó với khuôn mặt rất buồn bã, mười ngón tay của người đàn ông siết chặt như muốn nghiền nát chiếc vô lăng.
Thời Mặc Viễn xuống xe rồi khẩn trương đi đến trước mặt cô, giọng điệu của anh ta có phần kích động: "Tiểu thư, ai bắt nạt cô?"
Bối Nguyệt Sương nhìn xuống mũi chân mình, khẽ lắc đầu.
Đôi mắt của Thời Mặc Viễn đỏ ngầu, dáng vẻ yếu đuối này của cô khiến anh ta như muốn phát điên, Bối Nguyệt Sương mà anh ta biết chưa từng có dáng vẻ này.
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới từ từ ngẩng đầu lên: "Tôi muốn về nhà với Tiểu Thành.
"
Thời Mặc Viễn hít vào một thật sâu, nặng nề cất tiếng nói: "Lên xe đi.
"
Bối Nguyệt Sương lặng lẽ theo anh ta lên xe.
Đi được một đoạn, Thời Mặc Viễn đột nhiên cho xe rẽ sang một con đường khác, mà Bối Nguyệt Sương cũng không hề phát hiện có gì bất thường, mãi đến khi Thời Mặc Viễn dừng xe bên dưới một toà nhà mang tên Thiên Thời.
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
Thời Mặc Viễn nhẹ giọng đáp: “Để anh ta dỗ cô.
”
Bối Nguyệt Sương nhíu mày khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Thời Mặc Viễn không nói gì nữa, anh ta xuống xe mở cửa cho cô: “Không phải cô rất nhớ anh ta sao? Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp anh ta.
"
Bối Nguyệt Sương chợt ngẩn ra, thật lâu sau cô mới tìm được giọng nói của chính mình, ngập ngừng hỏi Thời Mặc Viễn: “Anh ấy có cho phép tôi đến đây không?”
Thời Mặc Viễn không trả lời, điều này cũng đồng nghĩa với việc anh ta chưa báo trước với Thượng Quan Diên Dịch.
Nghĩ vậy Bối Nguyệt Sương kiên quyết không chịu xuống xe: “Anh đưa tôi về đi, tôi không cần ai dỗ hết.
”
Tâm trạng của cô không tốt thì sao chứ? Cô có thể tự dỗ dành chính mình.
Thời Mặc Viễn dứt khoát kéo cô xuống xe, giằng co một hồi Bối Nguyệt Sương mới miễn cưỡng nghe lời.
Thời Mặc Viễn đưa cô lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Đến trước cửa phòng làm việc của anh, hai người bị một nữ thư ký ngăn lại: “Xin hỏi hai vị có hẹn trước chủ tịch hay không?”
Bối Nguyệt Sương vội kéo tay Thời Mặc Viễn lại, nói nhỏ: “Hay là chúng ta về nhà đi.
”
Thời Mặc Viễn thu tay về, không cần thông qua thư ký, anh ta trực tiếp gọi điện cho Thượng Quan Diên Dịch.
“Chuyện gì?” Sau ba hồi chuông, giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch vang lên.
Thời Mặc Viễn: “Tôi đưa Bối tiểu thư đến gặp anh.
”
Thượng Quan Diên Dịch im lặng một lúc rồi ngắt máy, chừng nửa phút sau anh đẩy cửa bước ra.
Nhìn thấy anh, trên khuôn mặt ảm đạm của Bối Nguyệt Sương liền xuất hiện một nụ cười, cô muốn tiến đến ôm anh, muốn được anh vuốt ve mái tóc, nhưng rồi ý định đó cũng nhanh chóng lụi tàn giống như nụ cười trên môi cô.
Anh không hề vui vẻ, thậm chí còn có chút tức giận.
Đôi chân của Bối Nguyệt Sương vô thức lùi bước về sau, nơi này không chào đón cô.
Thượng Quan Diên Dịch đi đến trước mặt Thời Mặc Viễn, nhíu mày hỏi: “Ai bảo anh đưa cô ấy đến đây?”
Trái tim của Bối Nguyệt Sương hoãn lại một nhịp, cô thơ thẩn nhìn anh, cảm giác trong lòng không sao diễn tả thành lời, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Khoảnh khắc Bối Nguyệt Sương xoay người đi về phía thang máy, mi mắt của Thượng Quan Diên Dịch bỗng giật lên một cái, đôi chân thon dài lập tức muốn đuổi theo cô nhưng Thời Mặc Viễn không cho phép, anh ta đứng chắn trước lối đi của anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Thượng Quan Diên Dịch, tôi chỉ muốn anh dỗ ngọt cô ấy một chút thôi mà, tôi sai rồi sao?”
Anh ta tự biết mình không thể làm được điều đó nên mới đưa cô đến đây, nào ngờ sự việc lại thành ra thế này, vừa rồi anh ta đã gián tiếp làm tổn thương cô.
Lúc này, Bối Nguyệt Sương đã bước vào thang máy, ánh mắt của cô hoàn toàn trống rỗng, cánh cửa thang máy từ từ khép lại trước mắt Thượng Quan Diên Dịch.