Mấy ngày nay trời đổ mưa liên tục, Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ cơm nước xong thì trở về, đến dưới nhà Nghiêm Ngôn bảo Tô Tiểu Mễ đứng chờ còn mình thì đậu xe xong quay trở lại, nơi Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh có một cậu bé trai khả ái, xem bộ dạng khoảng chừng 15 tuổi, thấp hơn Tô Tiểu Mễ nửa cái đầu, hai mắt to tròn, lỗ mũi nho nhỏ, đôi môi hồng hồng, bộ dạng bối rối như đang chờ người . Tô Tiểu Mễ nhìn hai bàn tay cậu bé vì lo lắng mà siết chặt lại, trong đầu bắt đầu đem lý thuyết tâm lý học âm thầm phỏng đoán nội tâm đứa nhỏ này, cậu nhóc này một là bị người nhà từ bỏ? Không thì lạc đường? Hoặc bị kẻ trộm lừa mất tiền?
Lúc này Nghiêm Ngôn đã cất xe vào bãi đậu chạy dưới mưa tới, mái tóc vươn vấn vài giọt mưa li ti, tay thì cầm điếu thuốc. Tô Tiểu Mễ nhìn Nghiêm Ngôn đến ngây ngẩn cả người, Cmnr đúng là đẹp trai quá xá, đẹp trai quá xá a.
Định bụng đi tới lại bị cậu nhóc bên cạnh giành trước một bước chạy tới mặt trước mặt Nghiêm Ngôn, ngăn cản đường đi của hắn. Tô Tiểu Mễ sững người không biết cậu nhóc kia muốn làm gì, cậu nhóc cúi thấp đầu, hồi lâu mới lớn tiếng nói ra một câu kinh thiên động địa: “Chào anh, em tên là Tống Mạc, anh hãy quen với em đi.”
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Mễ cảm giác trên đầu cậu có đám mây đen chuyển động tới, sau đó vang lên tiếng sấm tiếp theo mưa ào ào rơi xuống. Trong lòng không chỉ cảm thấy chua chát còn có chút không thoải mái. Nói về Tống Mạc này dung mạo so với cậu thì đẹp hơn một chút, quan trọng nhất, quan trọng nhất cậu ta là nam. Nghiêm Ngôn sẽ không bị thằng nhóc này cướp đi mất chứ, trong lòng Tô Tiểu Mễ vang lên báo động đỏ, vô số tiểu nhân ở trong đầu Tô Tiểu Mễ không ngừng nói, nguy cơ! Nguy cơ! Nguy cơ!
Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi đi vòng qua Tống Mạc tới trước mặt Tô Tiểu Mễ: “Sửng sờ ở đó làm gì, trở về.” Giống như chưa xảy xa chuyện gì Tô Tiểu Mễ đần độn đi theo Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn đi được vài bước lại bị Tống Mạc kéo lấy áo: “Xin đừng cho rằng em nói đùa, em thật lòng thích anh, thật lòng thích anh đấy.”
Nghiêm Ngôn kéo ra bàn tay Tống Mạc nắm lấy áo mình, nghiêng đầu nhìn Tống Mạc chằm chằm, Tô Tiểu Mễ đứng phía sau trong lòng đang điên cuồng gào thét: Đừng xem, đừng xem, đừng để cậu ta mê hoặc. Chỉ còn thiếu mỗi động tác chạy lên phía trước che ánh mắt Nghiêm Ngôn .
“Mẹ nhóc đâu? Tại sao lại để một đứa bé chạy loạn ban ngày ban mặt vậy nhỉ.” Nghiêm Ngôn nói
Tống Mạc ngượng ngừng cả khuôn mặt ửng đỏ: “Đừng xem em như trẻ con, em thật lòng.”
“Tôi không có hứng thú với cậu” Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đứng ngốc đẩy vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Tống Mạc tức giận rống to: “Em sẽ không buông tha, em thích anh xin anh hãy nhớ kỹ.”
Trong thang máy hai người đều không nói chuyện, chờ trở lại gian phòng Nghiêm Ngôn đang cởi giày, Tô Tiểu Mễ đột nhiên từ phía sau lưng bổ nhào lên người Nghiêm Ngôn, hét to: “Em phải làm sao bây giờ ?”
Nghiêm Ngôn đứng không vững, lảo đảo một cái hai người đều lăn trên mặt đất, Nghiêm Ngôn xoay người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ: “Em thì thế nào?”
“Người kia dễ thương hơn em, nếu anh bị cậu ta cướp đi em phải làm sao bây giờ?” Tô Tiểu Mễ mặt so với khóc còn khó coi hơn, lăn lộn trên mặt đất, Nghiêm Ngôn từ trên mặt đất bò dậy đưa tay kéo Tô Tiểu Mễ: “Nghĩ nhiều quá rồi, mau dậy đi.”
“Ai u, tình yêu của chúng ta rốt cục bị người thứ ba đáng yêu phá rối đặt dấu chấm kết thúc.” Tô Tiểu Mễ không chịu nghe theo tiếp tục lăn lộn ai oán trên mặt đất.
“Anh còn chưa làm gì.” Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ từ trên mặt đất bế lên, ôm đến trên ghế salong, Tô Tiểu Mễ vòng tay ôm cổ Nghiêm Ngôn: “Anh hiện tại chưa làm, không có nghĩa sau này anh sẽ không làm, trước kia xuất hiện phụ nữ hiện tại xuất hiện một người đàn ông, anh bảo em biết sống sao đây.”
“Em nghĩ anh là người dễ thay lòng đổi dạ vậy sao?” Nghiêm Ngôn tức giận mắng mỏ, thật bội phục năng lực tưởng tượng kinh người của Tô Tiểu Mễ.
“Còn không phải sợ giữ không được anh sao? Đàn ông các anh đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.” Tô Tiểu Mễ nói hăng say hoàn toàn quên mất cậu cũng là đàn ông. Nghiêm Ngôn đem cậu bám trên người đá văng ra: “Nhanh đi nấu cơm.” Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn lê từng bước đi vào phòng bếp. Lúc dùng cơm Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ vẫn một bộ u sầu nói: “Tô Tiểu Mễ, em lại nghĩ vẩn vơ cái gì đó? Lại bị một đứa bé 15 tuổi làm thành như vậy?”
“Cái này gọi là ý thức gian nan khổ cực, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.”
“Bộ dạng em hiện giờ phải gọi là vô cùng không tín nhiệm người đàn ông của mình.”
“Haizz, nói anh cũng không hiểu hiện tại em lo đến mức nào đâu. Còn nữa, Ngôn, anh hãy thành thật nói cho em biết, thằng nhóc kia có phải trông đẹp mắt hơn em?” Tô Tiểu Mễ vẻ mặt căng thẳng trông như không chịu nổi đả kích, Nghiêm Ngôn nhìn thấy mà bật cười: “Nếu anh trông mặt mà bắt hình dong, ban đầu đã không chọn em.”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy cũng không cao hứng: “Anh lại mắng em, có phải anh chê em xấu, chê em là thiếu phụ lớn tuổi có chồng, ở chung một năm nhất định không còn cảm thấy mới mẻ.”
“Được rồi, được rồi, em vô cùng xinh đẹp” Nghiêm Ngôn bỏ chén xuống, ngồi trên ghế salong đốt một điếu thuốc, Tô Tiểu Mễ oán hận cầm lấy bát đũa: “Có lệ, vô cùng rõ ràng có lệ mà thôi”
Dùng xong cơm nước, Tô Tiểu Mễ lại đứng trước mặt gương nhìn khuôn mặt bình thường, ánh mắt bình thường, lỗ mũi bình thường, miệng bình thường, trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra gương mặt Tống Mạc. Ngay sau đó Tô Tiểu Mễ gục trước mặt đấm ngực dậm chân, gào khóc thảm thiết: “Mẹ, sao mẹ lại sinh ra con bình thường thế này.”
Lời này bị Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong nghe thấy, trong lòng nghĩ hình tượng của hắn trong lòng Tô Tiểu Mễ lúc nào lại biến thành cầm thú đứng núi này trông núi nọ rồi.
Ngày thứ hai Tô Tiểu Mễ cố ý chờ Nghiêm Ngôn cùng nhau xuống lầu, quả nhiên Tống Mạc đã chờ tại dưới lầu. Nhìn thấy Nghiêm Ngôn tới liền chạy ra phía trước: “Chuyện em nói anh nghĩ thế nào?”
“Không phải ngày hôm qua đã rõ rồi sao?” Nghiêm Ngôn cau mày, tiểu quỷ này rốt cuộc còn muốn phiền hắn bao lâu.
“Có phải anh cảm thấy em còn nhỏ nên cho rằng em đang nói đùa. Em đã nói em thật lòng, bởi vậy xin anh suy nghĩ cẩn thận, em cảm thấy so với anh trai này em còn tốt hơn.” Tống Mạc chỉ vào Tô Tiểu Mễ, thật ra Tống Mạc ở cách vách dãy nhà trọ, từ lúc Nghiêm Ngôn dọn đến đã yêu thích hắn nhưng không dám nói, đến hắn phát hiện quan hệ giữa Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ mới biết thì ra Nghiêm Ngôn thích nam sinh, cảm giác mình cũng có hi vọng mới lấy dũng khí tới tỏ tình.
Tô Tiểu Mễ Bị Tống Mạc chỉ chỉ trỏ trỏ, sắc mặt lập tức tái nhợt, xấu hổ, xấu hổ quá đi, những lời hắn nói đều là sự thật, hắn quả thật tốt hơn cậu. Nghiêm Ngôn nhìn sắc mặt Tô Tiểu Mễ liền biết người này lại suy nghĩ lung tung, đành phải hướng về phía Tống Mạc nói: “Cậu đã biết quan hệ chúng tôi thì đừng đến gây phiền phức nữa.”
“Tại sao anh trai này được, em lại không được?” Tống Mạc là người rất bướng bỉnh vừa nói vừa dùng ánh mắt to tròn đáng thương ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Em có điểm nào không bằng anh ta? Anh thử nói xem, nói thử xem.” Trong giọng nói còn mang theo ý làm nũng.
A! Ngay cả chiêu này cũng lợi hại hơn mình, Tô Tiểu Mễ lại ở trong lòng reo hò. Mặc dù muốn mở miệng nói nhưng ở nơi này cậu lại không biết phải nói gì chỉ có thể nhìn cầu cứu Nghiêm Ngôn.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ đem Tô Tiểu Mễ so với bất luận người nào, dù mọi thứ của cậu đều tốt hơn Tô Tiểu Mễ nhưng đời này ông đây đã chọn cậu ta.” Dứt lời liền kéo Tô Tiểu Mễ cảm động rưng rưng rời đi, đến khi ngồi vào lớp học vẫn còn bị mấy lời đó kích động như đang ở trên thiên đàng.
Khi về nhà Tô Tiểu Mễ phát hiện Tống Mạc không còn ở dưới lầu, trong lòng thở phào một cái, cuối cùng cũng biết tự rút lui. Vừa vào cửa liền vui mừng điên ba hồi giúp Nghiêm Ngôn pha cà phê, ba hồi lại giúp Nghiêm Ngôn xoa bóp : “Hôm nay sao ân cần dữ vậy?”
“Không phải em đang củng cố địa vị của mình trong lòng anh sao?”
Nói tới đây chuông cửa đồng thời vang lên, Tô Tiểu Mễ chạy đi mở cửa nhìn thấy người đến quả nhiên là Tống Mạc, thằng nhóc này còn tìm đến tận nhà.
“Làm sao cậu lại tới nữa ?” Đây là lần đầu Tô Tiểu Mễ nói chuyện cùng Tống Mạc.
Tống Mạc nhìn cũng không nhìn Tô Tiểu Mễ, trực tiếp lướt qua cậu đi tới trước mặt Nghiêm Ngôn: “Em nghĩ rồi, anh thích anh ta bởi vì anh chưa gặp qua em. Em nói rồi tôi thật lòng sẽ không dễ dàng buông tha anh đâu.”
Nghiêm Ngôn nhìn thấy Tống Mạc liền nhức đầu, nói nhiều hơn với thằng nhóc này cũng vô dụng.
“Đi ra ngoài!”
Nhưng Tống Mạc không nghe còn chạy tới muốn hôn môi Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ sợ đến nhắm mắt hét to: “Không nên.” Chung quanh không một tiếng động, từ từ mở mắt mới phát hiện môi Tống Mạc bị bàn tay Nghiêm Ngôn chặn lại, Tô Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhỏm. Nghiêm Ngôn đẩy ra Tống Mạc: “Cậu không nên chọc tôi, đi ra ngoài ngay.”
“Anh thực sự ghét em vậy sao?”
“So với cậu tưởng tượng còn chán ghét hơn.” Nghiêm Ngôn lạnh lùng vạch ra sự thật
Tô Tiểu Mễ trong lòng hồi hộp, tuy nhiên vẫn đi tới trước mặt Tống Mạc: “Người ta đã nói chán ghét cậu, tại sao cậu còn không đi. Ngôn, tôi vĩnh viễn không tặng cậu, hắn cũng sẽ không thích cậu, cậu nên chết tâm đi.” Vừa nghe lời này đã biết Tô Tiểu Mễ học được trong phim truyền hình, luôn cất trong lòng hôm nay rốt cuộc có dịp sử dụng.
Tống Mạc thấy Tô Tiểu Mễ đắc ý ra mặt, một cổ lửa giận từ dưới ót vọt lên, giơ tay lên muốn cho Tô Tiểu Mễ một cái tát, Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong phía sau lại đem Tô Tiểu Mễ kéo ra, đứng lên trực tiếp tăng thêm sức cho Tống Mạc một cái tát, Tống Mạc bị đánh ngã ngồi dưới đất: “Mẹ nó, cậu ta không phải người cậu muốn đánh là đánh? Hôm nay cậu đã giẫm đến giới hạn thấp nhất của tôi rồi” Nói xong liền ngồi xổm người nheo lại ánh mắt nguy hiểm, bắt lấy cổ tay Tống Mạc: “Nhà cậu ở đâu?”
Thấy ánh mắt Tống Mạc ngấn nước không nói lời nào, Nghiêm Ngôn tăng thêm sức tay: “Nói, nhà cậu ở đâu.”
Cuối cùng Tống Mạc chịu không nổi đau đớn ấp úng nói ra địa chỉ, Nghiêm Ngôn liền kéo cậu đi ra khỏi cửa tới địa chỉ mà cậu nói, nhấn chuông cửa, lát sau có một người trung niên chạy đến mở cửa, Nghiêm Ngôn kéo Tống Mạc đẩy tới trên người kia: “Con của các người cứ ép tôi phải quen cậu ta, các người tự giải quyết đi.” Nói xong liền xoay người rời đi, phía sau truyền đến loang loáng tiếng chửi bậy: “Đúng là cái thằng không có tiền đồ, mày nhìn mày đã làm chuyện gì đi, mày bảo tao sau này còn mặt mũi gì sống ở nơi này.”
Sau khi Nghiêm Ngôn về đến nhà, Tô Tiểu Mễ vẫn còn sửng sờ, Nghiêm Ngôn nhẹ giọng gọi: “Tô Tiểu Mễ?”
Lúc này Tô Tiểu Mễ mới phục hồi tinh thần: “Ngôn, cậu ta muốn đánh em.” Nói đến đây liền nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn nhìn người trong ngực có chút đau lòng, định an ủi mấy câu lại nghe Tô Tiểu Mễ reo lên: “Rõ ràng từ chối cậu ta là anh, tại sao cậu ta không đánh anh lại muốn đánh em.”
Nghiêm Ngôn chỉ biết ai thán ngửa đầu nhìn trời, nói: “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần hai, sau này trừ anh ra sẽ không ai dám đánh em”
“Tại sao phải trừ anh ra.” Tô Tiểu Mễ trừng to tròng mắt.
“Bởi vì có đôi khi em quá không nghe lời”