Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 97: Người phụ nữ mà tôi muốn




Lời Thu Bình nói như xé rách sự bình thản trêи khuôn mặt Trương Thành Nam, sau cái vẻ u ám kia của anh ta, là một cơn sóng lớn. Anh ta lại lấy một điếu thuốc khác và châm nó, qua ánh lửa kia, tôi thấy được bàn tay anh ta như đang run ray.

Anh ta hút hơn một nửa rồi mới khàn giọng đáp lại. Anh ta cũng không nói nhiều, Thu Bình cũng rất thông minh, anh ta đi vòng lại phòng chẩn đoán, rồi khoảng hai phút sau, lại quay ra với tờ báo cáo trêи tay.

Tôi đứng ở phía xa nên không nhìn rõ nội dung trêи đó lắm..., Trương Thành Nam vừa thấy kết quả thì ngay lập tức liếc nhìn tôi, trong ánh mắt ấy như có một làn sương mù dày đặc, vừa mơ hồ lại vừa trống rỗng, khó mà đoán nổi anh ta nghĩ gì.

Anh ta im lặng suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng phức tạp, dán chặt lên những dòng chữ, Thu Bình đứng một bên, dò xét hỏi ngài có nằm chắc không.

Trương Thành Nam ung dung khép báo cáo lại: “Cậu bớt nói nhảm đi."

Rõ ràng người khám là tôi, anh ta lại tự tiện nằm quyền, tôi đùng đùng tức giận, nhảy tới chỗ tay anh ta: "Tôi muốn xem kết quả.

Anh ta không đưa cho tôi, thậm chí còn không nói một lời, mà nhân cơ hội chộp lấy tay tôi, kéo vào ngực anh ta, rồi dịu dàng vuốt tóc tôi thật nhẹ: “Chỉ là chút bệnh vặt mà thôi.”

Tôi cau mày: “Bệnh gì cơ?"

Câu trả lời của anh ta hoàn toàn khác với dự đoán của tôi: “Chẳng lẽ tôi mang thai sao?"

Mấy năm nay, tôi uống thuốc tránh thai rất nhiều vì tổ tông không thích dùng bao cao su. Gần nửa năm đầu, vì sự thoải mái của anh ấy, mà tôi cũng nóng lòng muốn đứng vững, nên tôi đã cố đóng vai làm một tình nhân biết điều, mỗi lần về vẫn uống thuốc kịp lúc. Có lần anh làm tận hai, ba lần một đêm, tôi còn uống đến hai viên. Tổ tông có nhu cầu cao, thân thể lại khỏe mạnh, tôi chỉ sợ anh ta nghĩ rằng tôi muốn sinh con trai để lợi dụng nó tranh địa vị cao hơn, vậy nên ngay từ đầu, tôi đã phải đề phòng.

Với kim chủ trước anh ấy, tôi còn uống nhiều thuốc hơn. Đàn ông mà, bao nuôi tình nhân chỉ với mục đích là để làʍ ȶìиɦ cho thoải mái. Tình nhân cũng được một khoản tiền lớn, được ăn sơn hào hải vị, đương nhiên không thể thiếu kĩ năng này được. Giờ có chết tôi cũng không thể mang thai được, mấy năm nay tôi đã buông thả quá mức, chắc chắn đã làm tổn thương đến gốc rễ.

Có nhiều nguyên nhân dẫn đến sự hiếm muốn ở phụ nữ, dùng thuốc tránh thai nhiều, bệnh phụ khoa quả nặng. Cũng có thể là do kim chủ quá bẩn thỉu, vệ sinh không sạch sẽ, thường xuyên tìm gái điểm để thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng, nhưng người kia lại có bệnh, chơi xong rồi thì thứ kia của đàn ông cũng không còn sạch sẽ, lúc làm với tình nhân lại khiến lây nhiễm chéo. Tổ tông lại là kẻ đa tình vậy, mà Ki Oanh cũng là kẻ phóng túng.

Nói tôi không thể mang thai được, tôi cũng tin. Tôi rất muốn lợi dụng đứa trẻ để tranh giành địa vị, để có thể đặt chân lên được một chỗ ngồi vững chắc trêи cái tầng thượng lưu của xã hội, đứa trẻ chính là món tiền cược quan trọng nhất. Có được món tiền này thì cũng tương đương với lá bài phòng thủ, dù không hạ gục được vợ cả, nhưng vẫn có thể giành được vị trí đầu bảng trong đám tình nhân.

Tôi rất mong đợi tổ tông nhà có thể cho tôi cái đặc quyền được mang thai, nhưng bụng tôi như một mảnh đất nhiễm mặn vậy, dù có tưới bao nhiêu cũng không có lấy một ngọn cỏ mọc lên.

Tôi rất sợ, sợ tổ tông sẽ đi bao nuôi người đàn bà khác, khi mùi vị của tôi không còn mới mẻ nữa, tôi sẽ mất đi tất cả mọi thứ.

Tôi níu lấy cổ áo Trương Thành Nam, sốt ruột chất vấn anh ta: “Chẳng phải tôi... vô sinh sao?"

Ngón tay đang vuốt ve mái tóc tôi chợt đứng khựng lại, khiến tôi sợ gần chết, hóa ra cảm giác tuyệt vọng khi năm giữa biển lửa là thế này. Tôi nhìn chăm chăm vào môi anh ta, anh ta bình thản nói không phải.

Chẳng mấy chốc, Thu Bình đã lấy thuốc về, bao bì trêи đó hình như đã bị gỡ bỏ, tất cả đều là thuốc được sắc sẵn, sau lưng anh ta còn có một nữ bác sĩ. Anh ta đưa vị bác sĩ ấy đến trước mặt tôi: “Cô Trình, vị bác sĩ này đã hiểu rõ kết quả kiểm tra của cô."

Bác sĩ là nữ nên tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn, tôi hỏi cô ấy xem thân thể mình có vấn đề gì không. Cô ấy cười nói: “Thói quen cuộc sống khiến khí huyết của cô không điều độ, kinh nguyệt rối loạn. Gần đây cô bị mất ngủ và có áp lực nặng nề phải không?”

Cô ấy nói rất đúng, không hề sai sót bất cứ điều gì, tôi nói đúng. "Cô không cần lo lắng, về điều dưỡng một chút là được rồi."

Theo lý mà nói, tôi cũng nửa tin nửa ngờ không biết có phải Trương Thành Nam nhúng tay vào chuyện này không, nhưng nếu nghĩ lại một chút thì anh ta sẽ không đùa với chuyện liên quan đến thân thể của tôi, ít nhất là ở giai đoạn này thì anh ta vẫn chưa nỡ.

Tôi lấy chiếc túi trong tay Thu Bình, mùi thuốc nồng nặc ngay lập tức xộc vào mũi, khiến tôi đau đầu kịch liệt. Tôi gục xuống góc tường, nôn như điện thêm một trận nữa, Trương Thanh Nam khẽ vuốt sống lưng tôi, vừa kiên nhẫn, vừa tự nhiên như một cặp vợ chồng, rồi lại không ngần ngại mà lau khỏe miệng bị bẩn cho tôi. Anh ta dặn Thu Bình đi chuẩn bị xe, rồi áp chặt thân thể tôi vào lồng ngực, che chở tôi đi qua đám người đông đúc.

Trêи đường đưa tôi trở về biệt thự, anh ta chỉ im lặng, bầu không khí cũng có vẻ kì lạ khó tả, dường như có điều gì đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi, không ngừng kéo dài, lên men, đập tan lý trí, như sắp bùng nổ, và nó đã lớn tới mức không một ai trong chúng tôi có thể khống chế được.

Không biết khoảng thời gian yên ắng ấy đã được bao lâu, anh ta bỗng không sở chiếc nhẫn trêи tay nữa, mà mở miệng nói: “Giết Lỗ Mạn đi."

Bóng lưng của Thu Bình như run lên, anh ta nhìn Trương Thành Nam qua kính chiếu hậu với vẻ khó tin: “Anh Nam? Cô Lỗ đã ở bên anh lâu đến vậy, cũng chưa từng làm ra chuyện gì phản bội anh, giết người có phải là quá nặng nề rồi?"

Trương Thành Nam vẫn im lặng, không hề có ý thương lượng.

Tôi cũng thấy rất kinh ngạc trước kết quả này, xem ra, trong chuyến đi đến bệnh viện này anh ta đã giấu diểm điều gì với tôi, anh ta vốn bao bọc Lỗ Mạn đến vậy, mà giờ lại bất ngờ làm ngược lại.

Thu Bình nói vẻ khó xử: “Cô Lỗ dù sao cũng là người của thẩm Hạo Hiên, hay là chờ thêm một thời gian nữa, xem anh ta có động tĩnh gì không.

Trương Thành Nam không trả lời ngay, anh ta nhìn chằm chăm vào hình bóng những ngôi nhà đang dần biến mất ngoài cửa sổ, bầu không khí lại rơi vào im lặng. Ngay khi Thu Bình cho rằng không thể chuyển biến được nữa, thì anh ta lại dứt khoát phun ra hai chữ: "Không chờ."

Tôi nghiêng đầu cười chế giễu với vẻ phóng đăng: "Tôi vốn tưởng ông chủ Trương còn thương hoa tiếc ngọc lắm. Xem ra cũng là lãng tử bội bạc

Cánh tay mảnh mai trắng nõn của tôi như một con rắn, đặt lên ngực anh ta rồi vuốt ve, hết sức quyến rữ: "Chỗ này của anh, rốt cuộc có chứa thứ gì?”

Anh ta cười, nằm lấy cổ tay tôi, mơn trớn dọc theo những kẽ hở giữa các nút áo sơ mi, da thịt cọ sát cực kì lộ liễu, khiến tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực nóng bỏng, rắn chắc ấy. Điều ấy như nhóm lên một mồi lửa trong lòng tôi, khiến tôi khó kìm nổi rung động.

Mồi lửa ấy đã bị chôn dưới gió sương cả ngàn năm nay rồi, tôi vốn tưởng rằng nó đã không thể tái sinh được nữa. Chỉ có Tổ tông là có thể thiêu đốt được nó.

Nhưng có lẽ, tôi sai rồi.

Tôi đã đánh giá cao cái sự điên cuồng của tình yêu, đánh giá cao cả bản chất khó kiểm soát của nó. Người đàn ông như Trương Thành Nam mới là số đào hoa.

Anh ta như một trận cuồng sát đẫm máu, dù là ai cũng không thể may mắn tránh khỏi sự công kϊƈɦ của anh ta mà không gặp khó khăn.

Anh ta nghiêng người hôn môi tôi, nhưng không đưa đầu lưỡi vào, mà chỉ để hai cánh môi quấn lấy nhau: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn"

Lời này lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của tôi, tôi cười vẻ mị hoặc, rồi chủ động mở miệng, kéo đầu lưỡi anh ta ra giữa bốn cánh môi, tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt ngay sát mình: "Vậy nếu tôi muốn tính mạng của ông chủ Trương, thì liệu anh có cho không?"

Xã hội đen không sợ chết, nhưng bản năng cầu sinh của họ cũng chẳng khác gì dân thường, ngay cả ô đi mưa bình thường cũng phải làm từ chất liệu chống đạn, họ rất sợ bị đánh lén.

Trương Thành Nam cười híp mắt: “Tôi không sợ nguy hiểm, để thưởng thức được hương vị của cô Trình đây, chẳng phải tôi đã dâng hiến tính mạng cho cô rồi sao?"

Anh ta lại ép tới gần hơn: “Tiểu Ngũ à, thân thể này đã có thể giết chết tôi rồi.”

Đầu lưỡi anh ta đưa vào miệng tôi, đưa cả mùi thuốc lá nồng nặc và nước miếng vào, dường như anh ta đang gặm nhấm lưỡi tôi, tôi cố tình nhảy vào: “Ông chủ Trương đối xử với tình nhân tàn nhẫn như thế, chẳng lẽ còn chửa tôi làm ngoại lệ sao?"

Anh ta vừa cần vừa ʍút̼ tôi, có lẽ dù có đang trêи giường hay không, và dù tôi có cố gắng đến mức nào đi nữa, anh ta vẫn có thể lặng lẽ khống chế được tôi, dễ dàng như trở lòng bàn tay. “Tình nhân còn không bằng trộm, chẳng phải chúng ta đang vụng trộm sao?”

Sắc mặt tôi đột nhiên trở nên nặng nề, tôi rút tay và đầu lưỡi lại rồi cười nhạt, đẩy anh ta đi. “Ông chủ Trương cũng đừng chơi với lửa, kẻo có ngày tự thiêu thân đấy.”

Anh ta chỉ cười mà không nói, nghiêng người về phía cửa xe, chống tay lên trán mà nhìn tôi vẻ mệt mỏi: "Mỗi lần nhớ đến lần đầu tôi gặp cô Trình, tôi đều hối hận một điều

Tôi biết kẻ như anh ta không thể nói được những lời tử tế, đúng như dự đoán: “Nếu tôi sớm biết rằng thân thể của cô ngon miệng đến vậy, thì tôi đã không quay người rời đi

Tôi trở tay, thô bạo bịt miệng anh ta, không cho anh ta nói tiếp, anh ta ɭϊếʍ lòng bàn tay tôi như đang đùa bỡn, ý cười càng lúc càng sâu.

Khi xe dừng lại tại ngã tư đường nam bắc, Thu Bình gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh ta nói với Trương Thành Nam: "Đã chuẩn bị xong tiền đặt cọc cho Cát Lâm và Ninh Khiết. Đầu tiên sẽ tiêu diệt cô Cửu, rồi đến Lâm Hào Kiện, lão già kia có quan hệ rộng, đã có nền tảng sâu rộng từ nhiều năm, động đến ông ta là sẽ bị thiệt hại nặng nề, không được để cô Cửu lợi dụng sơ hở. Cô ta và Thẩm Hạo Hiên liên thủ để hạ gục anh, nhất định không được để quân cứu trợ có đường sống, Thẩm Hạo Hiên lại có cả thế lực ngoài sáng và trong tối, tránh đi thì vẫn hơn.”

Trương Thành Nam vuốt ve mặt đồng hồ, thờ ơ nói: "Sao phải tránh?"

Thu Bình ngẩn người: "Ý anh là?” “Tấn công Thẩm Hạo Hiện trước. “Tấn công anh ta trước?” Thu Bình kinh ngạc: "Chẳng phải anh muốn giữ anh ta lại đến cuối cùng sao?”

Trương Thành Nam tiếp tục xoa mặt thủy tinh như đang suy ngầm điều gì: “Giờ tình thế đã khác, cứ làm như tôi nói."

Thu Bình chần chờ trong giây lát: “Anh Nam, tôi e rằng tấn công Thẩm Hạo Hiện sẽ rất khó. Để chiếm được địa bàn của anh ta thì cái giá sẽ rất lớn, cái mất nhiều hơn cái được."

Bàn tay Trương Thành Nam đang đặt trêи cửa kính xe bỗng bị rút lại, anh ta nằm tay thành quyền trước mặt: "Tôi muốn có người phụ nữ của anh ta, một giây cũng không thể đợi được.”

Tôi giật mình, hung hãng trừng mắt nhìn anh ta.

Anh ta phát hiện tôi đang nhìn mình như vậy, ánh mắt chợt thay đổi thành ý cười: “Cả đời này, tôi chưa bao giờ rơi vào tình thể bắt buộc như thế này. Thỉnh thoảng mơ màng bốc đồng cũng thú vị lắm đấy."

Thu Bình muốn ngăn anh ta lại, nhưng lại không dám làm trái lại, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng phải xuôi theo chiều gió.

Tôi không nói gì, không có nghĩa là tôi không nghe.

Mễ Loạn nói cho tôi biết, trong vòng nửa năm, Trương Thành Nam đã nằm giữ hết tất cả các băng đảng ở ba tỉnh miền Đông Bắc, bày mưu tính kế thâu tóm hết tất cả. Năm đó, ông Kiều cũng chỉ chiếm được vùng Long Giang, so với dã tâm của Trương Thành Nam thì quả thật là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.

Không cần nghi ngờ chuyện này có là thật hay không, trêи bàn rượu, Quan Lập Thành cũng từng nói qua, xem ra hôm nay, anh ta sẽ làm bước đầu tiên.

Lúc đó, ở vùng Đông Bắc này, sẽ có mưa có gió, có tranh giành giữa thiện và ác, nếu Trương Thành Nam Thắng, chắc chắn Tổ tông sẽ gặp phiền phức.

Tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn tình thế bất lợi với Tổ tổng được.

Tôi nhanh trí nghĩ đến một điều, rồi nói: “Tôi muốn gặp Lỗ Man."

Bầu không khí trong xe lặng im như tờ, chỉ có tiếng gió lạnh vù vù lướt qua, tôi ngay lập tức nói thêm, "Nếu ông chủ Trương đồng ý, tôi đột nhiên không muốn cô ta chết nữa, đang vui mà, sao phải tìm đến sự nhàm chán?"

Anh ta đưa tay nghịch lọn tóc đang rủ xuống bên tại tôi, tôi cười vừa quyến rũ, vừa xảo quyệt: “Sống không bằng chết mới thú vị nha, hãy vứt cô Lỗ cao ngạo đó xuống khu đèn đỏ bắt tiếp khách, một ngày tiếp mười người, tôi thích nhất là chuyện hành hạ người khác. Hơn nữa, để cho cô ta sống tiếp, cũng coi như là anh còn nhớ ơn tình.

Tôi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhưng cũng đây lanh lợi: “Ông chủ Trương thấy có được không?” Tôi đã nói vậy, anh ta cũng chẳng còn lí do gì để từ chối.

Anh ta ra hiệu cho Thu Bình quay xe lại, xe nhanh chóng chạy đi, đến một khu dân cư cũ cách nội thành mười mấy cây số.

Khu nhà ấy có năm tầng, xếp thành bảy, tám hang, vừa hẹp lại vừa chật chội, khe cửa sổ cực nhỏ, thậm chí còn không phải, đó chỉ là mấy viên gạch được móc ra để có chút ánh sáng chui lọt vào, để khiến bên trong không đến nỗi tối tăm không thấy mặt trời như nhà tù.

Cầu thang gỗ nằm ngang giữa tòa nhà, đổ nát như đã lâu năm không sửa sang, thỉnh thoảng có người đi qua lại có tiếng cót két dữ dội.

Trương Thành Nam không xuống xe, anh ta đốt một điều thuốc, sai Thu Bình đưa tôi vào.

Tôi đi theo sau, qua một con hẻm đất lầy lội, lại đi thêm một lúc trồi mới dừng trước một cánh cửa.

Người đang đứng trông cửa thấy anh ta thì chào một tiếng anh Bình.

Thu Bình chỉ vào khóa sắt vừa dày vừa nặng: “Mở ra."

Tiếng rỉ sét vang lên, một mùi hương ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, như một hớp nước đọng dưới giếng khô vậy, tôi dè dặt bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu quan sát thật kĩ căn phòng này. Xung quanh mờ tối, bóng đèn màu cam treo trêи trần nhà cứ thỉnh thoảng lại vụt tắt, gió thổi qua khiến nó lắc lư, nhìn rất thê thảm.

Tuy nhiên, nếu không xét đến cái tồi tàn ấy thì căn phòng cũng khá ngăn nắp, không thiếu gì cả, cảnh này đã chứng tỏ điều tôi đoán là đúng. Trương Thành Nam vẫn có chút tình ý với Lỗ Mạn, anh ta đối xử rất nhẹ nhàng với cô ta.

Tâm mắt tinh tưởng của tôi bắt được Lỗ Mạn đang ngồi trêи ghế, tay cầm chiếc lược gỗ, nhìn gương chải đầu. Quần áo cô ta mặc trêи người vẫn như thuở ban đầu, một màu đỏ diễm lệ như màu máu, khoe khoang vẻ đẹp của cô ta.

Nghĩ đến chuyện có ta phải lấy thân mình này mà trở thành một con điểm, địa vị xã hội thấp hơn cả nông dân, tôi không kiếm được mà thấy lo sợ thay cho cô ta. Khi con người đã bị ép đến bước đường cùng thì có gì là không làm được chúr.

Tôi phải lợi dụng thời gian này mà thả mồi cho cô ta. Cô ta thấy có người đi vào thì nói đặt ở kia theo thói quen.

Tôi nhướng mi, nhìn cô ta từ phía trêи xuống: "Cô Lỗ, cô vẫn khỏe chứ”

Thân thể cô ta bỗng cứng đờ lại, vội vàng quay đầu. Xuyên qua lớp bụi mờ được ánh sáng yếu ớt soi rọi, cô ta thấy rõ người đang đứng đây là tôi, ánh mắt cô ta bỗng hiện lên vẻ thù địch mãnh liệt và sự đề phòng, chọc cho tôi phải bật cười. Tôi tùy tiện dạo quanh phòng, lướt mắt nhìn quanh, chạm lên một chao đèn, gõ gõ lên chiếc lỵ, rất ung dung, dù không nói lời nào nhưng cũng thể hiện được sự độc ác. “Chúng ta đều là phụ nữ, tôi phải tự mình đến mà nhắc nhở cô một câu, cô biết rõ Trương Thành Nam đối xử với mình ra sao."

Cô ta lạnh lùng nhìn tôi mà không nói lời nào.

Tôi chơi cho đã rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ cách cô ta mấy mét, phủi váy một cái rồi tiện tay nằm lấy một chiếc cốc gốm sạch sẽ, bên trêи có những đường hoa văn màu xanh: "Anh ta xử lý những kẻ phản bội, những kẻ cản đường thế nào, thì sẽ đối xử với cô như thế. Cô Trương, anh ta cũng tàn nhẫn đấy.