Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 92: Anh ta không cần cô thì hãy đến tìm tôi [phần tiếp]




Tôi tạm dừng lại một giây và ngay lập tức chuyển từ đi nhanh sang chạy nước rút. Anh ta ấn vào vai và giữ cố định cơ thể tôi khiến tôi buộc phải đối mặt trực tiếp với anh ta.

Khuôn mặt anh ta hòa quyện với một cụm ánh sáng trắng cam, hư ảo mà lay động, anh ta đang chìm sâu vào đó, bỗng dựng như bừng tỉnh từ một giấc mơ lớn. "Bệnh không tiện nói ra là bệnh gì."

Vẻ mặt của Trương Thành Nam khiến tôi hoảng sợ, tôi liểm đôi môi nứt nẻ của mình, ánh mắt anh ta nhìn theo đầu lưỡi tôi, ánh mắt co rúm, đen tối hơn: "Cô Trình đã gây ra họa lớn ở Thái Dạ, bây giờ còn không thành thật sao? Lấy mặt mũi của tôi ra làm trò cười, mắng tôi vô nhân đạo"

Mỗi lần nói nửa câu, ngực anh ta đều ép gần vào tôi một chút, ngón tay cái thô ráp khều khều cắm của tôi, cười như không cười nhìn tôi: "Cô làm hỏng danh tiếng của tôi rồi, bây giờ tính thế nào đây?"

Dám làm dám chịu, tôi không tin anh ta dám ở đây mà cưỡng ép tôi, vì thế giọng điệu của tôi rất quật cường: Ông chủ Trương dùng kế phản giản để hãm hại Hạo Hiên, cho phép anh vi phạm ba lần, còn cấm tôi? Chưa kể anh rõ ràng có thể tự mình tẩy trắng." Tôi liếc mắt nhìn đũng quần anh ta "Anh không có bệnh thì lo cái gì chứ." Anh ta mim cười một cách xót xa, cảm giác uy hϊế͙p͙ mạnh mẽ quét qua từng tấc da tôi. Anh ta rút tay lại và nhanh chóng dùng miệng để chặn môi tôi. Đồng thời dùng một chân, mạnh mẽ đá vào một cánh cửa gần đó khiến nó mở ra. Căn phòng tối đen như mực, vô cùng trống trải, tôi liều chết năm chặt lấy góc phòng, chống cự lại sự cướp đoạt ngang ngược của anh ta, nhưng tôi chống cự không lại, bị anh ta dễ dàng dùng hai phần sức lực lôi vào phòng và khóa trái cửa lại.

Tôi ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ gạch ngói của tường, chỉ có tiếng thở gấp gáp, kìm nén của anh ta phun vào tai. Phố Hoàng là địa bàn của Trương Thành Nam, đừng nói đến việc thoát khỏi đây, cho dù có hô lên cũng không có tác dụng gì.

Tôi cào vào trán anh ta, cào vào lưng anh ta và khua tay khua chân một cách lung tung. Sự phản kháng của tôi đã cởi bỏ chiếc lớp khoác kiềm chế và khơi dậy ham muốn chinh phục của anh ta. Anh ta ôm tôi ngày càng chặt, chặt đến mức lồng ngực của tôi thở phập phồng vì thiếu không khí. Tôi rơi vào tay giặc, giãy dụa một hồi, và dần bị chìm đắm trong nụ hôn sâu của anh ta.

Anh ta quấn lấy một lúc lâu rồi mới buông tôi ra, tôi thở hổn hển, mười ngón tay nắm chặt vào cổ áo anh ta, treo cả người trong vòng tay anh ta với tư thế vô cùng xấu hổ. Mùi khói thuốc rất nồng cùng hơi thở của anh ta xông vào mũi, giống như một liều thuốc độc khiến cả người tôi tan giã.

Anh ta bật công tắc của đèn tường, ánh sáng lập tức bao phủ căn phòng, tôi và anh ta nhìn thấy khuôn mặt xoắn xuýt và xa lạ của nhau.

Sự xa lạ này là chúng tôi đã thoát ra khỏi quỹ đạo ban đầu, lựa chọn một hướng mà anh ta không thể kiểm soát, tôi không khống chế được mà điên cuồng chạy trốn.

Những ngọn lửa đáng xấu hổ và bẩn thỉu đang sinh sôi, phát triển nhanh chóng và càng ngày rời xa đích đến, tạo ra những bông hoa diễm lệ và mê hoặc.

Trương Thành Nam hung hăng bóp cổ tôi, xuyên thấu qua đôi mắt của anh ta, tôi phát hiện anh ta nổi lên ý định giết người với tôi, người đã tìm mọi cách chạy trốn một cách vô tình vô nghĩa. Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt dữ tợn, đỏ ngầu ấy biến mất, thay vào đó là sự bối rối và bất đắc dĩ, những đường gân xanh ở hai bên huyệt thái dương của anh ta cũng dần dần biến mất, khẽ cười một tiếng, vuốt ve khuôn mặt cứng đờ của tôi: "Tôi không thích cô sợ hãi tôi, lại càng không thích cô xa lánh, lạnh nhạt với tôi. Mỗi khi nhìn thấy cô bày ra bộ dáng một lòng một dạ với Thẩm Hạo Hiên, cô có biết tôi đã nghĩ tới việc hủy diệt tất cả không? Hủy diệt cô, cũng hủy diệt anh ta?

Giọng nói của Trương Thành Nam nghe không rõ vui buồn, là sự lạnh lẽo vô hạn: “Tôi dung túng cô, che chở cô, ở thời điểm cô không chút do dự mà bán đứng tôi để làm vui lòng anh ta, tôi chỉ muốn giết chết cô. Nếu cô đã không biết cảm kϊƈɦ tôi, vậy thì tôi dày vò cô một chút chắc cũng không quá đáng.” Đầu ngón tay anh ta mở dây đai váy của tôi, đồng tử của tôi giãn ra nhanh chóng. Nhưng đã chậm một bước, chiếc váy bị cởi ra, rơi xuống thắt lưng, thoáng chốc ngực tôi lộ ra ngoài, hai bàn tay anh ta ôm chặt lấy tôi. Trái tim, da thịt đang run rẩy vì sợ chợt bốc cháy dưới độ ẩm của tay anh ta: "Nơi này của cô, ngược lại có vị trí của tôi."

Anh ta nằm lấy tóc tôi một cách thô bạo, dùng một tay kéo đứt cúc khóa quần, và dùng tay kia ấn đầu tôi xuống. Mũi tôi chạm vào bộ phận khổng lồ và nóng hổi của anh ta, những sợi lông được cắt tỉa gọn gàng và làn da thịt mềm đã bịt chặt lấy hơi thở của tôi và lấp đầy không kẽ hở. Một thứ chất tanh nồng và đặc sệt chảy vào cổ họng, mặt tôi đỏ bừng lên, không kịp ho khan, anh ta lưu loát kẹp chặt hai môi tôi, không thể lùi lại mà ngậm nó trong miệng.

Tôi định cần anh ta để tôi có được một chút sức lực, tôi đã hoàn toàn bị khống chế bởi bàn tay của anh ta, trong miệng bị lấp đầy, để mặc cho anh ta đầu đá bừa bãi, quét ngang trái phải,

Hành động của Trương Thành Nam rất dữ dội, anh ta vô cùng tức giận, không cho tôi thời gian thích ứng,, anh ta thôi bạo xuyên hơn mười mấy nhát dồn dập vào cổ họng, đâm thẳng vào thực quản, mạnh mẽ đâm vào rút ra.

Tôi nuốt trọn gốc rễ của anh ta, nhét đây vào họng đến mức không thở nổi thì anh ta mới rút ra rồi đưa ngay vào. Đảm lông xum xuê của anh ta cọ vào mặt tôi, như một con thủ hoang dã phá tan chiếc lồng, giết chết và cắn xé con mồi của mình, muốn đem tôi xé thành từng mảnh nhỏ.

Tôi cảm thấy cổ họng chật hẹp bị một cái vật cực lớn mở ra, càng ngày càng rộng, lại đột nhiên siết chặt nó, bao lấy nó, bên trong quay cuồng từng một dòng lốc xoáy trắng xóa.

Anh ta càng lúc càng kịch liệt, rất nhanh, tôi bị anh ta làm cho lảo đảo về phía sau, anh ta túm tóc lần nữa kéo tôi lại, tôi như cánh lục bình, bất lực đung đưa, nghiêng ngả trước dụng vọng của anh ta.

Tôi không biết anh ta chơi đùa với phụ nữ điên cuồng như thế nào, tôi đoán anh ta thậm chí còn không rõ về điều đó. Khi tình cảm còn mặn nồng, chính miệng anh ta đã thừa nhận rằng chỉ đối với tôi mới sử dụng những thủ đoạn xấu xa đến cực hạn đó và các kỹ thuật dùng lưỡi đa dạng. Tôi đã lặn giường với anh ta vài lần, thực sự anh ta khiến tôi rớt nửa cái mạng.

Sự dũng mãnh như uống phải thuốc kϊƈɦ tình của Tổ Tông và bản chất hoang dã dùng ngón tay để kϊƈɦ núm иɦũ ɦσα của Trương Thành Nam, chúng vừa là cơn ác mộng vừa là giấc mơ ngọt ngào của tôi.

Hồng Đào nói, không được đà khoe mẽ, cô cảm thấy khó chịu trong người sao?

Tôi nói thích như thế.

Cái giá lớn của sự thoải mái, tôi đã ở trong một ngõ cụt, mắc kẹt giữa hai người đàn ông này, gần như gục ngã và phát điện.

Tôi không biết tại sao mỗi khi làʍ ȶìиɦ với Trương Thành

Nam lại có thể khiến lục phủ ngũ tạng, tử chi, toàn thân của tôi sung sướиɠ đến mức bay bổng trêи máy và tiến thẳng lên thiên đường. Tôi rất ít khi bất chấp tất cả, rất ít khi mất hồn, mất vía vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ, vì làʍ ȶìиɦ là cách kiếm tiền của tôi, người từng kiếm sống bằng nghề này, không có tư cách để tận hưởng nó.

Cho đến khi Trương Thành Nam rút ngón tay ra đánh thức ɖu͙ƈ vọng tiềm ẩn của tôi, ɖu͙ƈ vọng này quá mức chịu đựng, rất đê tiện, thậm chí tôi còn không dám để Tổ Tông nhìn thấy.

Dường như xương cốt không còn thuộc về tôi nữa, bộ dạng lúc này cũng không giống tôi. Trình Bảo Ái thì một kẻ phóng đãng, mà người đang mở rộng thân thể của mình để chào đón Trương Thành Nam lại là một Trình Bảo Ái ɖâʍ đăng không có thuốc chữa.

Khoang miệng của tôi hoàn toàn tê dại dưới sự hung hãng xâm chiếm của anh ta, chỉ biết anh ta thọc vào rút ra rất nhanh, nhanh đến mức hoa cả mắt, anh ta phấn khích đến mức run lên, sau đó tiếng gầm khàn khàn của Trương Thành Nam vang lên từ đỉnh đầu tôi, đầu lưỡi tôi ngậm lấy gốc rễ của anh ta, một dòng chất đặc nóng chảy vào cổ họng, chảy xuống phổi, xuống tim tôi, nóng đến mức tôi ngồi xổm xuống và cuộn tròn người lại.

Tôi lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn dính trêи khỏe môi, run rẩy bò về phía bàn cà phê, tôi cầm một ấm trà thảo mộc không biết được để đây từ bao giờ, đổ vào một chén, uống cho đến khi mùi tanh, mặn trôi hết đi mới thôi, tôi đã để lại vết cần duy nhất trêи khuôn mặt của Trương Thành Nam. "Anh cưỡng hϊế͙p͙ tôi đến nghiện à? Hai cái miệng lớn nhỏ còn không đủ cho anh dùng sao!"

Nước bọt bắn ra tử tung, đôi mày lạnh lùng của anh ta hiện lên một tầng ánh sáng, lộ ra vẻ gợi cảm khó mà hình dung được, anh ta không chút khó chịu mà kéo tôi, một người yếu ớt không thể phản kháng, ôm vào lòng.

Giọng nói của anh ta là dư vị kϊƈɦ tình qua đi và từ tính, anh ta không kéo quần lên nên thử đó mềm mại dính chặt vào rãnh ʍôиɠ của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bừng bừng hưng phấn, vô cùng nguy hiểm khiến tôi không dám cử động, ngồi thẳng người, quay lưng về phía anh ta và anh ấy vòng tay qua ôm lấy tôi.

Tư thế thân mật này kéo dài không bao lâu, anh hôn lên gáy tôi, có lúc như tiếc hận mà cần xé, có lúc lại triền miên ɭϊếʍ ɭϊếʍ: "Tiểu Ngũ, chẳng qua cô dựa vào việc tôi không đành lòng làm hại cô, vì thế mới dám đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy. Tôi không so được với Thẩm Hạo Hiên, bởi vì lúc đầu, tôi đã lừa cô, tôi đối tốt với cô mười lần, cô coi đó là điều đĩ nhiên, còn anh ta tốt với cô một lần, lại khiến lòng cô rung động.

Anh ta lại gọi tôi là Tiểu Ngũ, một ngày một đêm chủng tôi chấm dứt thật ra rất ngắn ngủi, nhưng dường như từ Tiểu Ngũ đã tồn tại rất lâu, thoát ra khỏi bùn đất và một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.

Anh ta hất mấy sợi tóc tôi, lộ ra khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hắn lên dấu vết do những sợi râu cứng rắn cọ xát qua: "Mỗi một lần cô lấy dao chọc vào tận cùng trái tim tôi, tôi lại quyết tâm không gặp lại cô nữa. Nhưng cuối cùng chính tôi lại là người cúi đầu nhận thua."

Những nụ hôn của anh ta tràn đầy trêи đôi má tôi và nốt ruổi đỏ ở khỏe mắt tôi vẫn luôn không di chuyển, anh ta mim cười một cách thú vị và bất đắc dĩ: "Trương Thành Nam quyết đoán và độc đoán không ai bì được, trước mặt Tiểu Ngũ, cũng không tính là cái gì. Anh ta chỉ là một tên cướp với nửa thân dưới yếu bị người khác khống chế. Anh ta đã chạm vào cô và một lần phải đầu hàng."

Nếu tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến, anh ta bắt tay với Quan Lập Thành cùng với sự xảo quyệt, dối trá khiến cho Tổ Tông và Thẩm Quốc Minh buộc phải rút lui như thế nào, tôi có thể đã tin anh ta, tin những lời dịu dàng như khắc vào tim này. "Lui hay không lui, không phải ông chủ Trương đã tính toán chu toàn trước đó rồi hay sao?"

Sắc mặt tôi không chút thay đổi, nghiêng người liếc nhìn anh ta: "Anh thiệt hại cái gì? Hạo Hiên lại mất cái gì?" Tôi cắn răng đến đỏ cả mắt, nắm chặt cổ áo nhãn nhúm: "Tôi thật muốn chém anh thành nghìn mảnh."

Đúng, tôi chán ghét anh ta. Nếu không có anh ta một mà... hết lần này đến lần khác xông vào cuộc sống của tôi, tôi sẽ đấu đá với hai tình nhân của Tổ Tông, đấu đá với Văn Nhật Hạ, chống lại hàng nghìn con ngựa đang thèm muốn vị trí của tôi, đơn điệu, đau đớn, mệt mỏi, nhưng cũng kiên định, nở mày nở mặt. Tôi không cần phải sợ, sợ hãi sự việc bại lộ sẽ đem đến cho tôi tai họa long trời lở đất, sợ hãi bỗng một ngày Tổ Tông chán ghét một kẻ không trung thành, không sạch sẽ là tôi, đem tôi đuổi ra khỏi nhà, khiến tôi không còn nơi nào để đi.

Sẽ đến Trương Thành Nam để nương tựa sao? Người lúc đó đã vứt bỏ con trai tôi, có thể thương hại và coi trọng tôi không? "Ông chủ Trương, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu tôi không phải là tình nhân của viện trưởng Thẩm, liệu anh có hứng thú với tôi hay không?"

Trương Thành Nam nhìn tôi chăm chăm mà không nói lời nào. Tôi không cần đợi nữa, cười lạnh hai tiếng, khó khăn chống vào mặt đất đứng lên, đầu óc quay cuồng. Tôi bị thiếu dưỡng khí trong vài giây, miễn cưỡng bình tĩnh trong chốc lát, mới bước ra khỏi cửa. "Nếu là trước đây, không phải cô là tình nhân của Thẩm Hạo Hiên, tôi sẽ không bao giờ nhìn cô nhiều hơn dù chỉ cái liếc mắt. Còn bây giờ nếu không phải cô thì tôi không thèm tôi muốn cô."

Đột nhiên bước chân của tôi khựng lại, không tiếng động nhìn chăm chăm theo bóng người đang lắc lư trong hành lang dài, túi xách của tôi rung lên liên hồi, bàn tay tôi tê dại, cố gắng kìm chế cánh tay phải đang run rẩy, tôi hơi híp mắt, giống như ngọn đèn phất phơ giữa đêm tối, rơi vào mơ hồ, tôi vuốt ve trái tim đang đập loạn lên của mình, không nói một lời rời khỏi căn phòng.

Sau khi bị cưỡng ép, ngược lại khiến tôi trở nên tỉnh táo, thành công tìm thấy phòng riêng ở Mễ Loan, trong phòng chỉ có một mình cô ta, những chai rượu ngổn ngang vương vãi khắp sàn, cô ta giảm lên hai cái cốc, uống đến say khướt.

Tôi đi xung quanh một vòng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi cô ta: "Người đâu?"

Mễ Loan nói rằng có khoảng mười chị em gái, những người lớn tuổi cùng thế hệ với cô ta và những người trẻ tuổi trong thế hệ của tôi, đều đến bữa tiệc chia tay những ngày tháng độc thân của cô ta. Đúng rồi, sau khi cưới, cô ta sẽ theo tên lái xe về quê, cô ta đã quen với việc tiêu tiền như nước, tiền chu cấp một năm cô ta tiêu trong vài tháng liền hết, nhưng khoản thu nhập thêm của cô ta cũng nhiều nên không, cũng tích cóp được mấy chục tỷ, cho dù đi đâu cũng không phải lo lắng về việc mua nhà định cư.

Mễ Loan tức giận nhìn tôi: "Lúc rạng sáng cô mới tới, ngay cả tôi cũng muốn đi rồi."

Tôi lấy điện thoại di động ra, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, thời gian hiển thị là mười một giờ ba mươi lăm phút, tôi và Trương Thành Nam đã quấn lấy nhau hai tiếng đồng hồ.

Chết tiệt thật.

Tôi xoa xoa cái cắm gần như trật khớp của mình: "Tôi ở đó cũng không lâu, chúng tôi uống rượu xong, tôi liền về nhà tầm rửa đánh răng, trêи đường đi có chút chuyện ngoài ý muốn."

Mễ Loan nhìn tôi khoảng nửa phút, cô ta lấy tay lau chóp mũi cho tôi, tôi nghẹn lời khi nhìn thấy chất màu trắng dinh trêи đầu ngón tay cô ta. "Cô đang làm gì vậy? Tưởng tôi không biết những thứ này sao? Thế nào, cô đã cùng tài xế quấn quýt với nhau sao." Tôi mắng cô ta chết tiệt: "Ngày nào Tổ Tông cũng làm tôi đau ʍôиɠ, còn hơi sức đâu mà đùa với lửa."

Tôi thản nhiên chuyển chủ đề nhưng Mễ Loan không bị mắc lừa, cô ta hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi không thể giấu giếm chuyện đó với cô ta, cô ta chính là một con khỉ thành tinh, tôi nói mình vô tình gặp đứa khốn nạn đã đi tè vào miệng tôi.

Cô ta cười nhạo: "Tôi nhìn thấy Trương Thành Nam, anh ta nói chuyện với một nhóm quan chức cấp cao của viện kiểm sát tỉnh ở phòng số 312. Một tháng sau anh ta có một động thái lớn, ở Cát Lâm và Ninh Khiết, những gì anh ta mất nhất định sẽ đòi lại nguyên vẹn. Tốt nhất cô nên trở về thuyết phục thái tử gia, đừng chơi đùa quá mức, cho dù làm quan cũng không thể ngăn cản được đâu."

Tôi không nói một lời nào, rót rượu vào lỵ, không rót liền mạch, ngược lại rót từng chút một, đến khi rượu sủi bọt gần tràn mép ly tôi mới dừng lại.

Mễ Loan xem trọng tôi, lời nói cũng rất có trọng lượng, nhưng là điều kiện kiên quyết là đừng đụng vào bãi mìn của Tổ Tông, ở chỗ của anh, làm sao tôi dám nhắc tới Trương Thành Nam, đó là người đã khiến tôi cắm sừng anh.

Tôi hỏi cô ta tại sao lại chọn dành một nửa cuộc đời để kết hôn với một gã tài xế tầm thường.

Mễ Loan cầm chai rượu mà khinh thường một tiếng: "Dưỡng bệnh ở mỏ dầu Song Yên là những năm tháng đen tối, nghèo túng nhất của tôi. Tôi đã vợ cả của một gia đình giàu có phong sát, muốn làm ăn ở vùng Đông Bắc còn khó hơn trèo lên trời, cây cối đổ thì bầy khỉ tan, những người đàn ông hôi hám đó lấn tránh rất xa. Ngay cả một vài chị em thân thiết, nhiều người trong số họ còn từng nhận được sự giúp đỡ của tôi, bọn họ nói rằng không quen biết tôi, sau lưng măng chửi tôi. Trình Bảo Ái, một thế giới lạnh lùng và đáng sợ như vậy, tôi đã lặn lộn trong giới gái ngành này mười tám năm cũng chưa bao giờ phải chịu đựng qua.

Cô ta chạm ly rượu với tôi và nói: "Nếu không có anh Trịnh thì tôi đã không thể sống nổi. Tôi không thể sinh con, đánh mất tuổi thanh xuân của mình, bây giờ tôi chỉ là một kẻ miệng ăn núi lở, vô dụng bất tài! Không ai quan tâm đến tôi, đau lòng vì tôi, tôi chỉ có thể cố gắng thu hút đàn ông. Mỗ Loan đã cả đời làm một con gà, tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc dạng hai chân ra. Nước bọt của thế giới sẽ nhấn chìm tôi. Tôi chỉ có một con đường chết."

Cô ta hất cắm lên: "Uống đi! Không cần cố làm ra vẻ đâu."

Ta khó xử nhìn trong chén, rượu mà tôi rót trông như nước tiểu của ngựa, uống một ngụm nhỏ, Mễ Loan cầm đáy chén để tôi rót thêm vào.

Bọt hòa tan ra giữa môi và răng, mùi thật là ngây ngất.

Ta đột nhiên nhớ tới Trương Thành Nam đã khiến thời điểm cuồng dã nhất của tôi quay về, phía dưới chỗ ngồi kia, chính là cái loại này bọt trắng bay tứ tung, bẹp bẹp vang lên làm tôi phát run lên.

Không thể phủ nhận Mễ Loan là người may mắn, trong thời điểm khó khăn nhất của mình, cô ta đã gặp được người đàn ông sẵn sàng cưới mình, chị Mễ ở vùng Đông Bắc là một người tiếng xấu vang xa, cưới cô ta là một điều vô cùng nhục nhã và không có dũng khí thì không thể ngóc đầu nổi. Nếu là người bình thường, tôi sẽ chỉ coi người đó là người tham lam tiền bạc, muốn thử chơi với cô bồ nhí đã ngủ với những nhân vật lớn xem cảm giác là như thế nào, còn chỗ dựa vững chắc của cô ta, người tài xế ấy, kẻ đã nhìn thấy tất cả những trò để tiện, phóng đãng, vẻ mặt không coi ai ra gì, hám vinh hoa phú quý của cô ta.

Gái ngành hoàn lương, từ bỏ kiếp làʍ ȶìиɦ nhân, hối cải quay về làm người bình thường cần bao nhiêu dũng khí cùng vết sẹo không thể xóa nhòa, người ngoài không thể hiểu được, bọn họ sẽ chỉ biết mắng cô ta gieo nhân nào gặp quả ấy, mằng cô tự ăn quả đắng, không ai hỏi ngược lại vì sao năm đó cô ta đã xé đi khuôn mặt ngây thơ và trong sáng, tự làm hại chính mình như thế.

Tôi đã uống vài ly với Mễ Loan, đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó: "Cô có nghe nói rằng Trương Thành Nam có một con ngựa họ Lỗ không?"

Tôi ngừng mở nắp chai: "Lỗ Mạn?"

Mễ Loan nói đúng, chính là cô ta, người ở Đông Bắc có qua lại với ông chủ Trương, mỗi khi nhắc đến cô Lỗ, đều nói rằng cô ta có cất giấu chút tài năng, cùng với tình nhân của Kiều Tứ gia có điểm tương đồng, vừa xinh đẹp vừa có năng lực.

Cô ta thay đổi chủ đề: "Trương Thành Nam đến Thái Dạ giao dịch, đánh nhau với một nhóm xã hội đen khác, suýt chút nữa đã bị tiêm ma túy vào người. Cũng may chỉ bị kinh sợ chứ không bị thương mà Long Giang nhìn chăm chăm vào anh ta. Anh ta cũng không tự mình đi ra ngoài mà thông qua vợ của một số quan chức, theo đường núi đã vận chuyển một xe súng đạn, trêи dưới một trăm vũ khí, không rõ là ngày nào trong tuần tới."

Tôi sửng sốt: "Sao cô biết?"

Cô ta nói rằng Lỗ Mạn đang tự lo liệu chuyện này, tài năng của Lỗ Mạn có thể trở thành cánh tay đắc lực của ông chủ Trương? Nơi cô Lỗ đến tình cờ là câu lạc bộ Lan Đại mà Mễ Loan làm má mì, dù cô ta đã nghỉ làm nhưng người của cô ta vẫn còn ở đó, đã vô tình tiết lộ cho cô ta biết.

Vũ khí súng đạn là những thứ bất hợp pháp, nghiêm trọng hơn nhiều so với ma túy, nhưng điều kiện tiên quyết là buôn bán.

Buôn lậu vũ khí súng đạn kiểm lời rất nhanh, những nhân vật quan trọng đều có thể mua được, ở đường phố phía Đông Bắc xã hội đen hoạt động rất ngang nhiên, kiêu ngạo, đây không phải là vấn đề lớn, loại chuyện này cùng lắm thì chỉ gây ra chút rắc rối, đưa một chút tiền ra liền giải quyết được phiền muộn này.

Với địa vị của Trương Thành Nam, anh ta có thể tùy tiện mua, cho dù mua đại bác cũng không ai dám quản, nhưng bây giờ đã khác, có Tổ Tông nhìn chăm chăm vào anh ta, anh ta cũng lười gây tai họa, mới giao cho Lỗ Mạn lấy hàng. Cùng vợ của đám quan viên chơi mạt chược, một tiếng chào hỏi liền ở bến cảng ngay cả nắp thùng hàng cũng không bị mở ra kiểm tra, yên yên ổn ổn, gió yên biển lặng, đỡ phiền phức.

Thật trùng hợp, tôi nghĩ đến việc sử dụng lô hàng này để tiêu diệt Lỗ Mạn, và sau lưng sẽ diễn một vở kịch. Con ngựa của Trương Thành Nam, cô Tưởng.

Cô ta so với Lỗ Mạn tuy rằng khiêm tốn hơn nhưng tại thính mắt tinh, thủ đoạn thật sự linh hoạt, có thể không một tiếng động đi tới địa chỉ nhà tôi, nhờ tài xế đóng giả người đưa thư, hẹn gặp tôi ở quán trà ngay dưới mí mắt của bà иɦũ ɦσα.

Công khai đến nhà, khiến tôi bị dọa sợ nhảy dựng cả người.

Tôi với cô Tưởng có gặp mặt nhau một lần, cô ta là tình nhân của ông trùm xã hội đen, còn tôi là mợ hai của quan lớn thái tử gia, có xuất thân cao nhưng lửa nước không dung hòa nên cô ta cũng không được cưng chiều, mà chuyện đó cùng với tôi chẳng chút liên quan. Tình nhân của hai kẻ đối đầu gặp mặt nhau, chẳng qua là vì ham muốn ích kỷ cá nhân. Tôi cũng không muốn gặp mặt cô ta, khiêu khích con ngựa của Trương Thành Nam, đối với tôi không phải là chuyện tốt. Làm sao cô Tưởng có thể không biết được chuyện tôi và Trương Thành Nam đã từng có qua lại, hơn nữa tôi nghĩ tới mối quan hệ tế nhị của cô ta với Lỗ Mạn. Sau vài giây suy nghĩ, tôi đã có một kế hoạch, vì thế lập tức đồng ý với người lái xe và bảo anh ta nói với cô Tưởng đến quán trà vào ngày mai.