Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 87: Mong chờ nó “đâm hoa kết quả"




Tay tôi để ở trêи ngực của anh ta chưa hề rút ra, sau đó lại nhẹ nhàng di chuyển lên phía trêи, ngón trỏ để ở trái cổ của anh ta nói: "Đương nhiên tôi sẽ không phản bội anh. Tôi có thể vì Hạo Hiên mà ra tay giết chết anh trong bóng tối không chút chần chừ."

Tôi há miệng thổi khí lên mặt anh ta, mắt anh ta khép hờ, vẻ mặt không hề thay đổi, cũng không lộ ra bất kì một biểu cảm gì.

Vẻ mặt bình tĩnh kia khiến tôi muốn làm chuyện xấu, tôi dùng đầu lưỡi đỏ của mình ɭϊếʍ râu trêи mặt anh ta, sau đó nhanh chóng di chuyển lần lượt ɭϊếʍ khắp cả mặt anh ta, giống như một con rắn độc đang dùng độc của mình để làm ướt anh ta, khiến cho độc ăn mòn anh ta, làm anh ta tê dại.

Tôi tỏ vẻ vô tội, quyến rũ đến tận cùng, giống với dáng vẻ của tôi khi cùng anh ta ở trêи giường, mồ hôi khắp người, tay chân còn đang đan vào nhau, trí nhớ ùa về ngay thời khắc đó, tôi càng thoải mái, anh ta càng căng thẳng: "Ông chủ Trương không chơi với tôi thật sau? Những người như anh không phải là những kẻ thường chơi đùa với diễn viên nhất sao?" “Tôi không tin cô

Trương Thành Nam đột nhiên ngắt lời tôi, khóe miệng vốn đang nở một nụ cười châm chọc, chuẩn bị nói mấy lời chế nhạo của tôi cũng vì vậy mà cứng lại.

Anh ta dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn tôi, bàn tay đưa ra vén mấy sợi tóc dài rũ xuống bên tai tôi nói: "Cô ngoài miệng nói một đẳng trong lòng lại nghĩ một nẻo, đừng hòng lừa tôi.”

Tôi gạt tay của anh ta xuống, vô cùng nghiêm túc nói: “Cũng là làʍ ȶìиɦ nhân, nhưng mà làʍ ȶìиɦ nhân của một kẻ cướp đa tình, với làʍ ȶìиɦ nhân của một nhân viên cấp cao quyền lực, nếu như là ông chủ Trương thì anh chọn cái nào?

Sẽ dễ dàng từ bỏ cuộc sống giàu sang chỉ vì đi tìm kϊƈɦ thích, sau đó tự hủy hoại mình sao?

Anh cho rằng trái tim tôi có đến bảy ngắn, sau đó có thể tùy tiện đưa cho anh một ngăn hả?"

Sắc mặt của anh ta thay đổi trong chớp mắt, lúc sáng lúc tôi, ngay cả ánh sáng rực rỡ từ ngọn đèn trong phòng cũng không che giấu được vẻ mặt hung ác đó: “Thật đúng là kẻ vô tình vô nghĩa, đã vậy còn độc ác, máu lạnh.

Anh ta cười như không cười, vuốt ve đôi môi đã phải đi màu son đỏ của tôi: “Dám nói ra mấy lời độc ác làm tổn thương người ta như vậy.

Ánh mắt của anh ta trong phút chốc dường như đã chạm đến trái tim yếu đuối: "Tiểu Ngũ, cô tưởng tôi mình đồng da sắt, có đâm như thế nào cũng không cảm thấy đau sao?"

Tôi hừ lạnh, vươn tay nằm lấy cà vạt của anh ta, không ngờ anh ta lại ỷ vào sức mạnh bản thân mà kéo tôi một cái, khẽ nghiên người đến gần bộ ngực đang đung đưa của tôi, anh ta ra vẻ hung ác nói: “Một đêm, sau đó cô sẽ có được địa chỉ, chịu hay không?”

Đây quả thật chính là lời đề nghị mà tôi đang mong đợi, tôi nhưởng mày nhìn anh ta: “Tôi làm sao biết được sau khi xong việc thì ông chỉ Trương có giữ lời hay không.

Anh ngủ với tôi xong rồi nhưng không thực hiện lời hứa của mình, thì tôi cũng không thể nào khua chiêng gõ trống là đòi lại công bằng được, lúc đó thì chỉ có giống như người cầm, im lặng chịu thiệt mà tôi.

Anh thấy Trình Bảo Ái tôi có giống như người sẽ chịu thiệt như vậy không?"

Tôi vô cùng hãng hải giống như ăn phải thuốc kϊƈɦ thích mà hung hăng cãi nhau với anh ta, tôi dùng sức kéo tay anh ta một cái thật mạnh nhưng chân của anh ta cứ như dính chặt trêи đất, vô cùng vững chắc.

Tôi lại càng thêm ngang ngược, anh ta không nhúc thích thì tôi lại càng cổ ý để lộ ra cái rãnh chữ V như ẩn như hiện, làn da trắng nõn không tì vết bị ép lại tạo ra một vết màu đỏ hấp dẫn, kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể nhanh chóng thoát ra.

Vảy của tôi bị anh ta xốc lên, cánh tay lặng lẽ không tiếng động tiến vào bên trong vuốt ve một cái.

Anh ta cúi đầu hôn lên hõm vai của tôi, sau đó nụ hơn lại đến cái cổ mảnh khảnh của tôi, bất ngờ cần lên đó một cái như muốn trừng phạt.

Tôi đau đến nỗi hít vào một hơn, tôi càng giãy dụa thì anh ta càng ra sức cần chặt hơn giống như đang phát tiết cơn giận. Tôi cũng không dám cử động nữa, sợ sẽ lưu lại dấu vết nào đó rồi bị Tổ Tổng phát hiện, cho nên chỉ có thể để mặc anh ta thích cần đến khi nào chán thì sẽ tự nhả ra.

Đầu lưỡi của anh ta ɭϊếʍ lên vết răng vừa trắng, nó từ màu đỏ thẫm từ từ biến thành màu hồng nhạt, trong phút chốc cũng biến mất hoàn toàn.

ɭϊếʍ sạch những vết nước còn sót lại: “Địa điểm giao dịch lần này ở tầng trệt của một căn nhà gỗ nằm trong hẻm số 83 đường Đông Phong.

Có số lượng lớn chất cấm, thêm sáu vali tiền mặt.

Ánh sáng chợt lóe trong mắt, tôi kinh ngạc đến ngẩn người. Anh ta cười khẽ nói: "Người làm ăn chưa bao giờ nói dối.

Tôi nửa tin nửa không, Trương Thành Nam lăn lộn đến được vị trí như hiện nay thì nhất định không thể nào là một người bình thường chỉ dựa vào may mắn được.

Cho dù là lăn lộn kịch liệt cỡ nào, quyến rũ ra sao thì cũng chỉ là một đêm thoải mái mà thôi, cũng không thể hy vọng xa vời anh ta sẽ nói cho tôi biết hết tường tận mọi chuyện đặc biệt là mấy vụ buôn lậu thế này, nói như vậy chẳng khác nào truyện ngàn lẻ một đêm vậy, không thể nào tưởng tượng được.

Huống hồ anh ta đã sớm có được tôi, sức hấp dẫn của tôi với anh ta từ đầu là lớn mạnh đến cùng cực nhưng bây giờ có lẽ đã giảm đi đáng kể rồi.

Rõ ràng là trong lần giao dịch này anh ta chịu thiệt nhiều hơn tôi.

Chính vì vậy mà tính chính xác cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng anh ta không định cho tôi lùi bước, ngang ngược ôm lấy eo tôi, khóa trái cửa phòng nhà vệ sinh lại, trời đất bỗng dựng quay cuồng, tôi bị anh ta đè lên bậc thềm của bể bơi.

Hơi lạnh tỏa ra từ những viên gạch trêи đó khiến tôi run rẩy, lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, tôi hung hăng phản kháng, vùng vẫy kêu to tôi không trao đổi nữa! Tôi không muốn giao dịch với anh ta nữa.

Nhưng anh ta coi như không nghe thấy, dùng một tay bịt miệng tôi lại, không cho tôi tiếng tục kêu la nữa, tay còn lại tách hai chân tôi ra, thô lỗ xẻ qυầи ɭót của tôi.

Chẳng biết anh ta cởi bỏ thắt lưng, khuỵu gối từ lúc não, ở nơi tôi không thấy rõ, một vật màu xanh đậm đang hiện ra ở bên dưới ánh đèn, hình như đó là qυầи ɭót tam giác của anh ta.

Trương Thành Nam rất thích mặc những chiếc qυầи ɭót bó sát, co giãn, cải thứ đồ chơi kia của anh lại có dáng vẻ to lớn, nhưng nó lại bị bỏ chặt ở bên trong những chiếc qυầи ɭót như thể khiến cho nó phòng to ra. Cũng may là anh ta không phải là một tên đàn ông hói đầu, nếu không tôi sẽ cảm thấy anh ta là một tên biến thái.

Anh ta đè lên sống lưng của tôi, đầu lưỡi di chuyển quanh tại tôi, âm thanh nuốt nước bọt ở trong không gian yên tĩnh trống trãi của nhà vệ sinh càng thêm rõ ràng, tiếng nói chuyện mập mờ cũng theo đó mà vang vọng khắp phòng: “Tiểu Ngũ, cô cho là tôi không thể thu phục cô được có phải hay không?"

Mỗi lần anh ta nói ra một chữ thì hung hăng đi sâu vào bên trong một chút, tôi không thể phát ra tiếng được, chỉ có thể nghẹn ngào ở trong lòng bàn tay của anh ta.

Lúc này anh ta đổi bên, tiếp tục hành hạ lỗ tai còn lại của tôi, vừa hôn vừa lập lại địa chỉ đến ba lần. Dường như anh ta đoán được tôi phản bội anh ta, có đến tám chín phần là lợi dụng anh ta, mặc kệ anh ta sống chết ra sao mà chạy đi nịnh bợ lấy lòng Tổ Tông.

Cho nên anh ta va chạm càng thêm thô bạo, lớp nước đọng ở trêи nền đá cẩm thạch thấm ướt gò má trái đang bất động của tôi.

Hơi nước dày đặc làm mờ đi tấm gương trong phòng, tấm kính thủy tinh phản chiếu ra bộ dáng vô liêm sỉ và khiếm nhã nhất của Trương Thành Nam và tôi. Màn sương trắng đã phần nào làm giảm đi sự ghê tởm đó. Tôi bị anh ta khuất phục theo một cách không thể nào tưởng tượng được.

Trương Thành Nam có uống rượu cho nên cái thứ đó mặc dù cứng rắn nhưng biểu hiện kém hơn so với ngày thường một chút, cũng không to như bình thường, nhưng tôi sợ anh ta chơi vui vẻ quá không chịu buông tha cho mình, khiến cho Tổ Tông nghi ngờ.

Cho nên tôi chỉ có thể kẹp chặt lấy anh ta, vặn hông siết chặt lấy anh ta, dùng hết sức bình sinh của mình để làm anh ta kết thúc nhanh một chút.

Đúng lúc cao trào nhất thì có người đến gõ cửa, người nọ không ngừng la hét, đập cửa, liên tục vặn khóa cửa, bọn họ có cả phụ nữ và đàn ông. Sau đó cũng nhờ đàn em của Trương Thành Nam đứng ra yêu cầu bọn họ rời khỏi đó.

Cái cảm giác tại vách mạch rừng như vậy càng khiến Trương Thành Nam cảm thấy kϊƈɦ thích, động tác của anh ta càng thêm nhanh và mạnh hơn.

Tôi cảm thấy bụng dưới đau nhói, nóng ran lên, trong khoảnh khắc đó dường như có cái gì đó đang vỡ tan ra,

Cơ bụng rần chắc của anh ta ép chặt vào ʍôиɠ tôi, đi sâu vào bên trong. Nếu như tôi không có màn dạo đầu đầy đủ mà gặp Trương Thành Nam thì nhất định tôi sẽ chết mất.

Đây là lần thứ hai anh ta cưỡng hϊế͙p͙ tôi. Mức độ ra vào của anh ta cho thấy sự thù địch và oán hận to lớn của anh ta. Ngọn lửa đang cháy thật mạnh, đó là ngọn lửa của ɖu͙ƈ vọng và hận thù, xuyên qua da anh ta và tràn vào cơ thể tôi.

Trận làʍ ȶìиɦ này không kéo dài nhưng vô cùng kịch liệt, tôi và anh ta như giết kẻ thù không đội trời chung trêи chiến anh cướp đi linh hồn của tôi và tôi muốn lấy mạng sống của anh. Chúng tôi mỗi người đều có suy nghĩ xấu xa. Anh tấn công và tôi phòng thủ. Anh ta vui vẻ hưởng thủ cảm giác khi cưỡi ngựa, nhưng tôi thì không.

Tôi chỉ biết nhục nhã và tự trách mình.

Khoảnh khắc anh ta rút ra, tôi kiệt sức mà gục trêи ngực anh ta, dòng nước ấm mỏng manh chảy ra giữa hai chân, anh ta tập trung lau chùi cái thứ dơ bẩn đang chảy ra bên ngoài đó, từng ngóc ngách nhỏ xíu cũng không bỏ sót.

Tôi dường như dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình đẩy mạnh anh ta ra rồi từ trêи bể bơi trượt xuống, anh ta đỡ lấy eo tôi để cơ thể không ngã xuống, đầu ngón tay tôi đưa vào bên trong cố gắng móc hết thứ dịch nhầy chưa chảy hết kia ra ngoài, một giọt cũng không muốn chừa lại.

Trương Thành Nam đứng ngược sáng, vẻ mặt sáng tôi không rõ, giọng nói khàn khàn sau một trận vui sướиɠ: "Làm như vậy có ích lợi gì

Tôi cần môi, không để ý đến anh ta.

Anh ta bóp lấy cổ tay tôi bằng tay trái rồi đưa nó vào miệng tôi, buộc tôi phải nuốt xuống những thứ còn sót lại của anh ta.

Tôi từ chối và nhìn chăm chăm vào anh ta nhưng anh ta không mềm lòng chút nào. Sau khi đưa ra đưa vào vài lần, tất cả chất lỏng đều rơi vào bên trong miệng tôi, nước bọt tiết ra khiến nó chảy vào cổ họng tôi

Đợi tôi nuốt hơn chục lần, anh ta bèn bóp miệng tôi ra để chắc chắn rằng tôi đã ăn hết sạch rồi, lúc này vẻ lạnh lùng trêи mặt cũng vơi đi một chút. "Điều gì nên đến nó sẽ đến, cái gì không đến được thì đừng nên mong đợi.

Anh ta cười trầm thấp nói: "Tiểu Ngũ, từ ngày hôm đó đến nay tôi vẫn đang mong chờ nó đâm hoa kết quả trong đáy huyệt của cô.

Tôi hừ lạnh tỏ vẻ khinh thường, cắn mũi anh ta một cái, cái mùi tanh đó khi bị hòa tan ra làm tôi cảm thấy buồn nôn, phải nằm dài trêи bục bể bơi mà nôn.

Tôi cố tình để anh ta nhìn thấy mình như vậy, để anh ta biết tôi ghét anh ta đến nhường nào, phản cảm với anh ta ra sao, chống lại anh ta như thế nào, cho dù không thể phản kháng lại thì cũng sẽ không khuất phục.

Anh ta lạnh lùng nhìn cảnh này, tôi nôn ọe cho đến khi không nên được nữa thì bị anh ta ôm lấy dẫn ra khỏi phòng tắm.

Tôi quay lưng về phía hành lang dài và không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ mơ hồ nhìn qua vạt áo sơ mi của anh ta và nhận ra một bóng người đang lơ lửng. Trương Thành Nam chờ tôi đứng vững thì anh ta buông tay ra, lùi lại, sửa sang lại cái cổ áo vì vận động kịch liệt mà bị nhăn.

Tôi định quay đầu lại để tìm kiếm nguồn gốc của cái bóng đã thấy thì nghe được anh ta mở miệng chào trước: “Ông chủ Phùng.”

Tôi đang định quay lại thì đột nhiên cứng đờ trong nháy mắt. "ấy, ông chủ Trương, anh cũng đến đây à, đúng là khách quý. Đã lâu rồi tôi không thấy anh đích thân xuất hiện bàn chuyện làm ăn."

Ông chủ Phùng nhìn xung quanh hỏi: "Sao thế, có hàng à?" Trương Thành Nam cũng không nhiều lời, vào thẳng vấn đề: "Ông chủ Hoàng ở Hong Kong."

Ông chủ Phùng vỗ tay khen ngợi hết lời: "Mấy người ở Hong Kong đúng là không thiếu tiền. Một đơn hàng của bọn họ còn hơn mười đơn hàng của người khác.

Chẳng trách lại không thể thường xuyên gặp được anh. Anh cũng không cần phải tiếp xúc với những doanh nhân kiểu này. Hoạt động kinh doanh mại ɖâʍ, ma túy, rửa tiền trong nước ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Làm được điều này quả thật không dễ dàng gì nhưng công việc kinh doanh của anh lại ngày càng phát triển.

Tôi mới bước vào biên giới phía đông bắc hai ngày trước, tôi nghe anh chàng ở con hẻm phía Nam nói rằng ông chủ Trương làm ăn phát đạt lắm."

Trương Thành Nam từ trong túi quần nhăn nheo của mình lấy ra một hộp thuốc lá hiệu Hero, bắt đầu châm lửa. Nhìn anh ta bằng nửa con mắt, mim cười nhẹ với anh ta: “Thật vậy không?" “Ông chủ Trương có tiền hay không chẳng lẽ anh lại không biết, lại còn hỏi tôi?"

Trương Thành Nam cười to, bọn họ anh nói một câu, tôi đáp một tiếng nói chuyện một lúc, ông chủ Phùng lúc này mới nhìn tôi một cái, vẻ mặt không vui nói: "Trang điểm thôi mà cũng lâu như vậy.

Tôi nói rằng tôi hơi khó chịu.

Anh ta mặc kệ tôi đi vào phòng vệ sinh nam giặt sạch vết rượu đỏ dính trêи tay áo, giặt xong quay lại bắt tay Trương Thành Nam một cái: "Hôm khác ông chủ Trương rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn nhau uống một ly rượu.

Anh ta lại chỉ vào tôi nói: "Tôi để lại cho cô một chai rượu Remy Martin, nếu cô không uống hết nó thì đừng hòng lấy được tien."

Tôi nhếch mép cười nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa lấy cái con mẹ mày chứ lấy.

Cũng rất buồn cười là mấy tên đàn ông hôi hám này không hiểu sao lại thích bỏ tiền ra gái, mà mấy cô gái này ngoài mặt thì cười nói ôm hôn bọn họ nhưng thực chất là đang mắng thầm tổ tiên mười tám đời của bọn họ.

Ông chủ Phùng dân tôi vào phòng riêng, mới đi được vài bước, Trương Thành Nam đột nhiên kêu anh ta dừng lại, trêи mặt thoáng nở một nụ cười nhưng nụ cười lại rất lạnh lùng, không có một chút thiện ý nào: "Đừng có động tay động chân lung tung, có chừng có mực một chút."

Ông chủ Phùng ngày người một lúc không hiểu anh ta đang muốn ám chỉ điều gì. Ông chủ Phùng nghe thấy đó là lời cảnh báo thì liếc mắt qua tôi: "Ông chủ Trương nói vậy là có ý gì?" Trương Thành Nam thản nhiên xoa ngón tay tôi rồi siết chặt lấy nó. Tên khốn kiếp này, lúc nãy làm như vậy nên nghiện rồi hå? “Một số người phụ nữ, nhìn vậy nhưng không phải vậy đâu.

Anh ta chỉ nói đến đó rồi thôi, không tiếp tục nói thêm cái gì nữa, sau nó nhếch môi cười lạnh lùng rời đi trước mặt tôi. Cho đến khi bóng lưng anh ta biến mất, ông chủ Phùng mới nhìn tôi đầy nghi ngờ. "Cô có quen biết với anh ta sao?"

Tôi ra sức nói xấu anh ta: "Ông chủ Trương uống nhiều quá ôm tôi vào lòng rồi kêu tôi bằng chị cả, còn hét lên mấy lần, tôi xấu hổ không dám đẩy anh ta ra vì sợ làm mất lòng anh ta.

Ông chủ Phùng cau mày trầm tư, chắc vì anh ta cảm không thấy Trương Thành Nam uống nhiều đến mức đó, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Vấn đề kết thúc ở đây, tôi không cần ở trong phòng riêng nữa, tôi và Thiến Tây nháy mắt mấy cái rồi trực tiếp rời đi.

Còn việc cô ta giải thích ông chủ Phùng với như thế nào, thì còn tùy vào năng lực ứng biến của cô ta, tôi không trả bảy trăm triệu cũng không sao, cô ta sẽ giải quyết mấy chuyện rắc rối lớn đó.

Vừa rồi Trương Thành Nam đã nói như vậy, nếu ông chủ Phùng không ngu thì chắc chắn anh ta sẽ không có hứng thú gì với tôi đầu.

Tôi rời khỏi chỗ đó, còn cố tình đi dạo vài vòng trong hội trường, đợi đến khi không ai nhìn chăm chăm vào tôi nữa thì nhanh chóng chạy ra ngoài và đi thẳng về phía bên kia đường.

Chiếc xe chở tôi được thay bằng chiếc Volkswagen Santana, trêи xe chỉ hai người ngồi, khoang sau trống trơn, tôi chần chờ mở cửa, cảnh giác ngửi mùi trêи xe, không có mùi thuốc xịt lộn xộn. Tôi vẫn nhìn hai người đàn ông cảnh giác hỏi: "Bọn họ đang ở đâu?" "Anh Hiền và anh Sói đã trở về khách sạn để nghiên cứu chiến lược của Trương Thành Nam. Chúng tôi sẽ hộ tống cô đến đó."

Người ngồi bên ghế phụ lái sợ tôi không tin còn đưa cho tôi chiếc thắt lưng bằng da của Tổ Tông, tôi vừa nhìn thấy thì nhận ra ngay cho nên mới yên tâm ngồi vào trong xe, thắt lưng bị bỏ lại, vậy chắc hẳn là Tổ Tông phải dùng tay cần lấy quần mình rồi.

Tôi hỏi muộn một người trong xe chai nước sau đó uống ừng ực nửa chai, lại súc miệng một nửa còn lại: “Tôi hút thuốc lá, Hạo Hiên không thích tôi hút thuốc.

Hai người bọn họ thấy vậy cũng không nghi ngờ gì cả.

Tôi uể oải nép mình vào ghế sau, liếc mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa kính. Thanh Tân không phát triển vượt trội cho lầm. Nếu không có bờ sông Thanh Hương rực rỡ này, nó chắc hẳn sẽ hiu quạnh và vắng vẻ lắm.

Dáng vẻ cổ kính, thậm chí là hoang tàn vì đã trải qua mưa b bão đạn. Chiến tranh b đạn hỗn loạn, sự thay đổi của thời tiết, thăng trầm của cuộc sống và dấu vết của năm tháng, nó đầy những câu chuyện, nhưng không có màu sắc.

Vậy mà lúc này đây, tôi lại thấy nó đẹp một cách lạ lùng.

Những ánh đèn neon, những con hẻm lộ xộn rực rỡ ánh đèn như những chùm pháo hoa nhưng khi phải chiếu qua tấm kính vào mắt tôi lại đặc biệt trống rỗng vô hồn. Tôi buồn nhưng lại không hiểu vì sao tôi buồn, cũng không thể giải thích được. Tất cả những gì đẹp để ở đây cũng không thể khơi gợi được sự hứng thú trong tôi.

Tôi mệt mỏi và uể oải, trong đầu tôi lúc này liên tục vang vọng lời nói lúc nãy của Trương Thành Nam. Anh ta hy vọng rằng tôi sẽ không phản bội anh ta, sẽ không làm anh thất vọng.

Vẻ mặt và giọng điệu của anh ta lúc đó giống như một hồi trống đang đập, nó đập mạnh vào tim tôi và làm tôi đau thấu xương.

Tôi trở về khách sạn vào khoảng một giờ sáng, Tổ Tông và một đám cảnh sát cấp dưới của mình đang ngồi quanh một cái bàn, đang dùng ta để chỉ với những con đường, những căn nhà gỗ và một số nơi có địa hình rất đặc biệt trêи bản đồ, anh nhìn thấy tôi bước vào nhà nhưng không vội vàng hỏi thăm điều gì mà ra lệnh cho Hai Sói rót cho tôi một tách trà thảo mộc.

Khi Hai Sói đi rót nước, tôi đi vòng ra phía sau của Tổ Tông, choàng tay qua cổ ôm lấy anh, anh cười hỏi tôi có mệt hay không.

Tôi gật đầu thì anh hỏi lại: “Vậy e có đói hay không?" Tôi nhõng nhẽo nói mình rất đói.

Tôi kề sát tại anh: "Chỉ có anh mới có thể cho em ăn no."

Tổ Tông nghiêng đầu nhìn tôi: "Bây giờ hả?"

Tôi cố nén sự mệt mỏi và chán chường trong mắt, nở nụ vui mừng không nói gì cả. Anh cũng biết rằng tôi chỉ đang nói đùa. Trong những lúc nghiêm túc như thế thì tôi không phải là một người phụ nữ hư hỏng, chuyện gây chuyện. Anh hôn lên má tôi rồi nói: "Khi trở về sẽ cho em ăn no.

Tôi vùi đầu vào cổ anh ta, tôi say mê mùi hương trêи người anh đến mức ám ảnh, chỉ cần ngửi thôi sẽ cảm thấy rất đáng tin cậy, giống như một kẻ nghiện sau khi giành giật lấy được một ít. Tổ Tông nắm tay tôi và tiếp tục nói với cấp dưới: "Có ba ngã rẽ ở con hẻm phía nam, một cái thông với quốc lộ, một cái thông với đường trêи núi, một cái thông ra cửa sông. Có hàng chục chiếc tàu trêи sông Thanh Hương quanh năm suốt tháng. Không thể kiểm tra từng chiếc một.

Bến tàu Bắc nắm trong tay tôi, người của Trương Thành Nam sẽ không rút lui. Nhưng một khi tôi muốn làm gì ở bến cảng thì trong vòng năm phút thôi anh ta sẽ biết được tin tức.

Anh cầm bút chỉ về phía con hẻm phía nam và vẽ một cái vòng tròn thật lớn: "Trương Thành Nam không điên đến mức làm việc khi chưa chắc chắn.

Tôi nghĩ anh ta sẽ không bao giờ chọn con hẻm phía Nam này, hoặc là anh ta sẽ làm ngược lại với suy nghĩ của chúng ta, chấp nhận rủi ro để chơi mảnh khỏe nhằm che mắt mọi người. Nếu địa điểm giao hàng là ở đây thì chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp mạnh."

Tên cấp dưới mang mắt kính gọng vàng kinh ngạc nói: "Mạnh mẽ cướp nó sao?"

Tổ Tông không nói gì, Hai Sói đã đặt ly trà xuống góc bàn: "Anh Hiện cố gắng kéo dài thời gian đàm phán với Trương Thành Nam, tôi mang theo một đám đàn em chặn đường rút lui của bọn họ đồng thời giữ lại số ma túy đó.

Kỳ Ngọc là kẻ rất có thể lực ở Hong Kong thì thế nào chứ, tiến vào Đông Bắc thì cũng như kẻ mù mà thôi, hai con rồng đen ở địa phương đang đánh nhau, đảm bảo anh ta sẽ bỏ chạy, cũng không hỗ trợ được gì đâu, anh ta lấy đâu ra người cứu viện chứ."

Mất kinh gọng vàng bỗng dưng hiểu ra vấn đề: “Giữ lại hàng hóa sau đó uy hϊế͙p͙ Trương Thành Nam để anh ta đi khỏi Ninh Khiết đúng không?

Sau khi dẹp bỏ cái chướng ngại vật này thì miếng thịt này chúng ta sẽ cất và ăn từ từ.

Tổ Tông kéo tôi vào lòng ngực của mình sau đó ôm tôi ngồi lên đùi. Anh chơi đùa đôi bàn tay tôi một cách rất thích thú. "Đi hay ở là chuyện của ăn ta, không phải là đen thì chính là trắng, riêng tư hay công khai thì tùy theo ý anh ta.

Số lượng lớn ma túy như thế, cho dù năng lực anh ta có mạnh như thế nào đi nữa, cũng sẽ phải đến cục cảnh sát một chuyển.

Cho dù chúng ta có buông tha cho anh ta thì sự việc lớn như vậy rồi, ở Ninh Khiết này còn ai dám mua của anh ta? Tốt hơn hết là nên chủ động rút lui để bảo toàn thể diện.

Đối với xã hội đen bọn họ thì sợ nhất chính là bị bọn người bạch đạo lật tẩy, đừng cho là chỉ có lúc bị ngã lộn nhào mới vậy, chỉ cần hơi vấp ngã xíu thôi thì đó cũng là nỗi xấu hổ rồi. Tay tôi cần lấy nút áo của anh, mỗi giây phút trôi qua thì tôi lại năm nó chặt thêm một chút. "Số kg rất lớn."

Tôi nói bằng một giọng khàn khàn.

Tổ Tông kinh ngạc nhìn tôi, cả căn phòng đều im lặng như tờ, nửa phút sau Hải Thiên mới chửi thề một câu: "Trương Thành Nam vậy mà thật sự dám làm. Nếu muốn ngụy trang thì phải cần bao nhiều chiếc xe cơ chứ, anh ta không sợ quá rêu rao hay sao?

Anh thay đổi nội dung câu chuyện hỏi: "Em có chắc không?”

Tôi nói có. "Còn có thông tin nào chính xác hơn nữa không?"

Tôi do dự một lúc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cái tránh bị mái tóc che khuất cùng với lưng cũng đã thấm ướt mồ hôi, tôi đang đấu tranh với bản thân, mâu thuẫn giữa việc nói và không nói.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao lúc này tôi lại chần chừ? Đó là cảm xúc mà tôi không thể kiểm soát được, đôi môi và hàm răng như khóa sắt nặng nề không thốt ra được lời nào.

Hải Thiên liếc mắt nhìn tôi đầy ẩn ý: "Bây giờ chúng tôi đang đợi kết quả của chị dâu. Hai Sói cho rằng Trương Thành Nam sẽ không đời nào để lộ tin tức quan trọng như thế, cho nên cô Trình chỉ có thể lực bất tòng tâm. "Nhưng để tôi xem nào." Hải Thiên vuốt cắm nhìn tôi: "Chị dâu nhỏ không muốn nói."

Mọi người đều nhìn tôi với vẻ nghi ngờ và dò xét, chỉ có Tổ Tông là không nhìn tôi với ánh mắt áp bức như vậy, anh nằm chặt tay tôi, từng chút từng chút một, vô cùng kiên nhẫn lau những vết mồ hôi ở trong lòng bàn tay.

Sự dịu dàng của anh lúc này chính là quả b hủy diệt tôi. Sự do dự của tôi về Trương Thành Nam đã tan thành máy khỏi.

Tôi biết rằng bản thân không còn đường lui nữa rồi. Từ ngày vướng vào những chuyện hỗn loạn này, lại dây dưa không rõ với Trương Thành Nam thì mọi chuyện của tôi Tổ Tông điều quản lý.

Điều duy nhất anh không biết là tôi đã làm gì với Trương

Thành Nam, cũng như là có làm cái gì hay không, đã làm mấy lần. Anh cũng không muốn vạch trần.

Tôi như đang đi trêи mép vách đá cao ngàn thước, bản thân chỉ cần bước sai một bước thì sẽ tan xương nát thịt, nhưng biết đầu như vậy thì ai nấy đều vui mừng.

Tôi hạ quyết tâm nói: "Tôi lấy được địa chỉ giao dịch"

Hải Thiên vô cùng ngạc nhiên: “Dễ dàng như vậy sao? Do chính miệng anh ta nói hả?"

Tôi nhìn vào gương mặt của Tổ Tông bên cạnh nói: "Số 83 đường Đông Phong."

Anh lập tức nhắm mắt và thở ra một hơi dài.

Hai Sói đứng ở phía bên phải liếc mắt nhìn tôi, tôi gần như gục ngã.

Ta đoán được ý tử sâu xa của anh ta, địa điểm giao hàng gần đúng, có vẻ như Tổ Tông cũng đoán được phần nào địa điểm, tôi nói đúng như lời Tổ Tông đã đoán, điều này chứng minh tôi không có nói dối anh.