Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 227: So chiêu với anh đại B




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc mũ dạ đen của người phụ nữ mà tôi đội là biểu tượng độc đáo của giới xã hội đen, có nghĩa là những người đi trong đêm. Hồ Lĩnh và cô Cửu đều mặc vest, có nghĩa là họ là đại ca xã hội đen, trong khi tôi mặc váy và đầm, ám chỉ là người đàn bà của đại ca.

Ở Ma Cao, một khi ăn mặc như vậy xuất hiện trêи đường phố chắc chắn sẽ gây náo loạn, bốn băng nhóm lớn đều có nhân vật tại to mặt lớn quen biết nhau, đột nhiên một gương mặt xa lạ, nhất định phải tra xét ngọn nguồn.

Ngẩng đầu tay nhanh chóng nắm lấy tà váy của tôi, bước qua ngưỡng cửa: “Bàn Tây Nam.” Tôi nhìn theo và nhìn xung quanh, Đầu trọc nói: “Ông chủ của đà em của Lạc Sầu Môn, Sáu Ma. Lạc Sầu Môn là băng yếu nhất trong bốn băng nhóm mới, nhưng Lạc Sầu Môn rất nổi tiếng ở Ma Cao, là ông chủ của các hộp đêm. Tại bàn Đông Bắc, Hân Huy thắt bím tóc, đại ca của tập đoàn Mười bốn K, đứng đầu bốn băng nhóm lớn, bố nuôi của anh ta là chưởng môn đời trước, anh ta không có tư chất, sống bằng tiền dành dụm, Anh Trương định xử anh tatrước, đem thu Mười bốn K vào túi. Lực lượng của Mười bốn K trải rộng trêи nhiều khu vực của Ma Cao và họ có thể dẹp yên cảnh sát. Bàn Tây Bắc, Quá Giang Long, Bang Chính Lợi, kẻ này tàn nhẫn, có thù tất báo. Một vài ngày trước, cùng Mười bốn K xảy ra xung đột. Kế hoạch của anh Trương là trở thành bạn của hắn, không phải kẻ thù. Cùng nhau đánh bại Mười bốn K, tiền đề là anh Trương có một chỗ đứng ở Ma Cao và có rất nhiều tiền để chiêu binh mãi mã.” (Chiêu binh mãi mã: tập hợp lực lượng, vây cánh)

Vành mũ rủ xuống, che đi vẻ mặt của tôi, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối mờ mịt: “1902, có bao nhiêu đàn em” “Ba trăm. Nếu Chính Lợi không ra mặt, bốn bang nhóm lớn ở khe hở xông ra bao vây, thì ít nhất số lượng tăng lên ba lần. Lệnh săn lùng ở Đông Bắc Hà Bắc sẽ liên quan đến cả nước ngay lập tức, thời gian của anh Trương rất gấp gáp.. Muộn nhất là một tháng, phải ván đã đóng thuyền, hoàn thiện hình dáng ban đầu ". (Ván đã đóng thuyền: việc đã xong rồi, không thể trở lại được nữa) Tôi đứng trước cửa lắc lư: “Làm sao có thể thiếu một bang.

Đầu trọc bĩu môi, hướng chú ý của anh ta là chiếc cốc thủy tinh ở cuối lối đi. Những bức tường kính trong suốt ở tất cả các phía đã tạo thành một sảnh đánh bạc nhỏ độc lập. Mười bàn được bố trí, có thể nhìn thấy toàn bộ sòng bạc. Những thuộc hạ dưới trưởng Anderson, đang ôm cô gái là anh đại B, bố anhta là người Thăng Long, họ là Thái, và mẹ anh ta là một phụ nữ Mỹ." Anh thản nhiên nói: “Nếu dám ngồi trong cửa hiệu của Hanh Kinh, cần thua tiền mặt cả đêm, đều là có địa vị, lo liệu không đắc tội với các bên, tất cả đều ngồi ở tiền sảnh, không ai bắt đầu ăn. Ngoại trừ nhân viên nội bộ của Hanh Kinh, sòng bạc cơ bản không tiếp khách, nhưng vẫn có ngoại lệ.”

Đầu trọc từ trong túi rút ra hai danh thϊế͙p͙: “Vị trí đứng đầu trong đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng Trịnh và cục phó Lưu, tương đương với cấp bậc cảnh sát của bộ trưởng bộ công an ở Đại Lục. Hai người này đều có đặc quyền ở sòng bạc ở Ma Cao, các bang phải cũng không thể chọc vào, nhưng mà anh Trương và cục phó Lưu từng có một kỳ nghỉ, khó mà trộn lẫn được."

Tương lai của Trương Thành Nam ở Ma Cao thực sự khó khăn.

Tôi đội chiếc mũ cao lên và để lộ toàn bộ khuôn mặt ra dưới ánh đèn, khuôn mặt vô cảm của tôi trải dài từ nam sang bắc, đến mỗi bàn tôi đi qua, tôi dừng chơi bài, cả nam lẫn nữ giống như cái kìm sắc bén xẻo da thịt tôi, hận không thể tìm tòi nghiên cứu ra cái gì. Tôi theo sát Đầu trọc giới thiệu mọi người: “Nếu mọi việc suôn sẻ, anh đại B sẵn sàng hợp tác. Hãy nhớ rằng, cái cớ của Trương Thành Nam để rút khỏi Bồ Hồng là chạy trốn khỏi vùng Đông Bắc, đem bột trắng tiêu hủy, lý do này không thực hiện được. Bồ Hồng không ngu ngốc,lô ma túy tương tự được bán trong sòng bạc ở Ma Cao. Venice chắc chắn không phải là gián điệp của Bồ Hồng. Hàng rõ ràng là hàng ăn cắp của Trương Thành Nam. Bọn xã hội đen khôngthiếu súng, thiếu hàng, đây là chơi người. Việc đơn phương vi phạm hợp đồng đã bị coi đạo đức, lại lừa gạt, Bồ Hồng sẽ trả đũa.

Đầu trọc nói cái gì mà trong kho chỉ có một trăm chín mươi kg ma túy, còn lại ở vùng Đông Bắc và Vân Nam, hiện tại không áp tải được, sẽ bị lộ hành tung.

Một người đàn ông trung niên ở bàn bên cạnh giơ chân phải cười khẩy, chắn trêи đường tôi đi, tôi im lặng dừng bước, bọn đàn em thấy vậy thì định lao vào đánh, tôi liếc mắt một cái: “Thuốc phiện.”

Đầu hoi đưa điếu thuốc, tôi nhìn tiếng nước ngoài của tờ giấy thuốc lá, bọn côn đồ đen trắng không bằng đám đông, gã này, cùng lắm là xếp vào hàng thứ ba, thứ tư, lưu manh trêи phố.

Tôi hạ mí mắt, ném bật lửa vào không trung và rơi chính xác vào hổ khẩu* Vòng cung xoay một góc ba trăm sáu mươi độ tuyệt đẹp, ngọn lửa bốc lên một inch rưỡi, và những sợi tóc gãy bên mai phản chiếu thành màu đỏ. Tôi thầm ngậm ngùi: “Chó ngoan không cản đường, cản đường mà phế gân chân”. (Hổ khẩu: Kế giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)

Một tay tôi cầm điếu thuốc, tay kia tôi rút Browning ra khỏi thắt lưng và bắn một phát vào mắt cá chân của người đàn ông, máu phun ra thành cột và bắn tung tóe khắp bàn. Vụ nổ súng bất ngờ khiến xung quanh tôi kinh ngạc, người đàn ông che lại miệng vết thương gầm lên, tôi bình tĩnh cất súng đi, khói tràn ra từ họng súng, hơi trầm giọng khàn khàn nói: “Còn có một người nữa cản đường tôi, phải chết.”

Các con bạc nhìn tôi với ánh mắt kín như bưng,không ai đứng ra khiêu khích nữa, thắc mắc không biết tôi là thần thánh phương nào, gây ra án mạng ở Hạnh Kinh. Khi đi qua một cánh cửa có kính có màn che, người đàn ông cởi trần quay lưng về phía tôi nói: “Phô trương lớn như vậy, so với anh đại B còn ngông cuồng hơn. Ở nơi khác là dưa chuột trứng sống không có mắt, vẫn là ở bản địa xuất sinh ra một tú bà ngang với trời.”

Người đẹp trong ngực người đàn ông vứt ra một thẻ bài, nhưởng mày nói: “Thật sao? Bảo bối, có một người phụ nữ khiến anh không vui.”

Người đẹp dựa vào người đàn ông quay đầu lại và liếc nhìn tôi, tấm màn mờ che mặt tôi, thật giả mơ hồ không rõ, cô ấy quan sát vài giây, trong lòng có chút ghen tuông cùng ghét bỏ: “Thật là một cô gái xinh đẹp. Nói đi, anh gạt em bao nhiêu món nợ đào hoa, bây giờ tới cửa đòi hả?"

Người đàn ông vén váy ngắn của người phụ nữ lên, bóp ʍôиɠ cô, vùi đầu vào иɦũ ɦσα cô và cắn. Người phụ nữ mắng lưu manh, tay đấm lên lồng ngực trân của người đàn ông, và người đàn ông nắm lấy tay cô, hôn lên móng tay đỏ của cô: “Thơm quá. Em yêu, anh chỉ yêu em.

Tôi cười nhạo, thần lẳng lơ ở Đông Bắc chạm mặt thánh lẳng lơ ở Ma Cao, nói một câu xem thường cô ta, cô ta còn lâu mới nóng được.

Người đàn ông đeo một chiếc Rolex rất lớn ở cổ tay trái, anh ta vung tay lên, người chia bài đem tấm màn che từ từ cuộn lại, không còn ngăn cách, cảnh tượng bên trong có thể xem rõ ràng.Anh ta ngoài bốn mươi tuổi, tướng mạo không xấu, tướng dữ tợn độc ác, cái mũi to tròn đặc biệt bắt mắt, trêи trán có hình xăm một đầu rắn màu xanh lam, đây là loài rắn hổ mang Nam Phi, loại độc nhất trêи thế giới, trông như con mắt thứ ba, thật đáng sợ.

Đầu trọc kéo một chiếc ghế và đặt nó sau tôi, anh ta đỡ tôi ngồi xuống. Tôi giơ một chân lên và đặt cánh tay phải lên tay vịn, dáng ngồi ưu nhã khí phách, đến đầu biết đến đó: “Ông chủ Thái, may mắn được gặp. Thành phố Ma Cao từ lâu đã nghe nói rằng Ngài làm việc mạnh mẽ vang dội, hôm nay tôi rất vui khi gặp Ngài. Người đàn ông của tôi đến Ma Cao kiếm chén cơm, mong ngài chiếu cố nhiều hơn”

Su có Tôi ngậm một điều thuốc, với mái tóc dài gợn sóng xóa xuống vai, xương quai xanh trắng nõn thấp thoáng hiện ra muôn vạn phong tình, thướt tha.

Anh đại B nhổ một ngụm đờm trong chiếc ống nhổ mạ vàng đặt dưới đáy bàn, chiếc tăm đã cắn lơ lửng trêи mặt nước, lớp men sơn mài đỏ thẫm trêи sóng nước cũng đỏ rực, lúc ẩn lúc hiện, giống như thanh chùy thủ ngâm trong máu. “Người đàn ông của bạn là ai? Số báo danh” Tôi vuốt ve đôi bông tai nhỏ và tinh xảo; " Trương Thành Nam.

Anh đại B hơi giật mình, nhất thời không nói lời nào, anh ngạc nhiên nói: “Trùm buôn lậu thuốc phiện vùng Tam Giác Vàng ông ba Trương? Anh ta là đại ca xã hội đen nổi tiếng ở Thăng Long. Ở Đại Lục có câu nói, Kiều Thành Tứ ở trêи đỉnh của xã hội đen, thấy Trương Thành Nam xưng đại ca, anh ta thứ hai thìkhông ai dám thứ nhất. Anh ấy đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.” Cô ta nũng thổi khí vào tại anh đại B: “Thật không may, anh ấy đã thất thé. Tại sao không đi Đông Bắc mà lại chạy đến Ma Cao?”

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: “Macao kẻ hèn hướng nơi chật hẹp, ba tình Đông Bắc là một quả pháo, đến cho già trẻ nam nữ tan cửa nát nhà. Đại ca của Ma Cao, mãnh long quá giang không phải là ngài sao?” Tôi phủi phủi khói bụi: “Là ngài, ở trước mặt trùm thổ phỉ Đông Bắc, tính là cái rắm gì. Chiến trường thay đổi từng phút, thất bại một trận chiến, không phải thất bại cả đời. Trương Thành Nam ở vùng Đông Bắc hỗn loạn mà thành danh, còn Ma Cao đi, chưa chắc đã sống được một năm.

Sắc mặt tôi đoan trang nhưng lời nói lại vô cùng khinh thường, anh đại B nheo mắt, đầu lưỡi ɭϊếʍ dưới lợi, vừa nhìn Đầu trọc, vừa đưa ngón tay cầm điếu xì gà, Đầu trọc nói: “Chị dâu chúng tôi, Lauren.”

Xì gà của anh đại B trộn với thuốc phiện, sương mù dày đặc, bốc hơi từ từ, mùi rất lạ, tôi nín thở, anh hút vài lần rồi ngậm thành một đám sương mù, thổi lên người tôi. Tôi biết anh ta đang kiểm tra xem tôi có phải là một kẻ buôn bán ma túy hay không. Xã hội đen ở Hồng Kông, Đài Loan khác với ở Đại Lục. Dùng ma túy là chuyện bình thương, tôi đứng yên và để làn khói bao trùm.

Anh ta vươn tới thuốc lá nhiễm trêи đầu lưỡi, rút lại sau khi tiếp xúc với không khí, nhai nuốt nuốt nước miếng: “Cô Lauren, đi ra phòng sau đi.”

Tôi cười thầm: “Thuốc lá của ông chủ Thái gầnnhư quá nồng. Có vẻ như sau khi anh Trương lui về Đông Bắc, phần của Ma Cao không thể kiếm được sản phẩm tốt.”

Anh ta không rõ nguyên nhân lại nhíu mày: “Ông chủ Trương tính là một nửa đã cùng đường, còn có hàng sao?” “Từ xưa đến nay giặc cùng đường không bị truy đuổi. Anh ấy tương lai còn dài, không có tài nguyên, lấy cái gì mà lang bạt?” (Lang bạt: sống nay đây mai đó)

Người phụ nữ trợn tròn mắt, cô trịnh trọng nói: “Anh đại B, hàng của Bồ Hồng luôn là tốt nhất trong sòng bạc Ma Cao, số lượng không giới hạn. Người chia bài lớn nhất đêm đó, tặng năm trăm gam, nơi đó không phải chơi nha, nhưng không tất cả đều chạy tới. Nếu chúng ta cùng ông ba Trương giật dây bắc cầu, giành thị trường ma túy với Bồ Hồng, Venice sẽ không có đối thủ ở Ma Cao.

Anh đại B xoa xoa mồ hôi chảy ra từ các vết nứt trêи lòng bàn tay, và anh hỏi đó là gì. “Năm mươi kg cocaine bán thành phẩm với độ tinh khiết loại A cao nhất được hút trong thuốc lá cắt nhỏ và xì gà. Loại cocaine có độ tinh khiết cao này chỉ có ở Thái Lan, mà Thăng Long lấy được hàng Thái Lan, chỉ Trương Thành Nam mới có. Khả năng nghiện thuốc lá cocaine, đây là loại ma tuý cao nhất. Ngoài ra còn có 140 kg ma túy đá* 97% tinh khiết. Ông chủ Thái biết chi phí để chiết xuất 97% là cao như thế nào. Một gam một nghìn hai trăm nhân dân tệ. Đó là một tháng chi tiêu của một gia đình ở thành phố.(Ma túy đá: là chất gây nghiện thuộc nhóm các chất kϊƈɦ thích dạng amphetamine. Khi dùng nó tác động lên hệ thần kinh trung ương và kϊƈɦ thích giải phóng dopamine hàng loạt)

Tôi loanh quanh quanh sòng bạc khổng lồ: “Ma túy và cờ bạc Macao, có giá cả và thị trường, một trăm chín mươi ký hàng chất đống, hợp tác vui vẻ, giao dịch không giới hạn, tích cóp, hai trăm kg trong quý một, bốn mùa trong một năm, Hanh Kinh có thể kiếm được lợi ích so với mười năm trước, dễ như trở bàn tay.

Tôi kéo vạt váy đang gấp nếp mờ nhạt: “Anh Trương phụ trách năm 1902. Anh ấy phụ trách việc kinh doanh của chính mình. Anh ấy tránh rủi ro và không buôn bán ma túy. Hàng hóa của anh ấy, bột trắng Vân Nam khắp nơi đều có, đến đều là thương nhân. Ma Cao muốn tìm người thay thế, cái ngày nó bị phá hủy là một điều viển vông. Anh Trương lập một thẻ bài, Bồ Hồng, Lạc Sầu Môn và Chính Lợi, xua như xua vịt. Tôi chẳng qua nghe danh ông chủ Thái đã lâu, mới đi chuyển này.

Ả đàn bà và anh đại B nhìn nhau chằm chằm, lòng tham rục rịch, xung quanh càng kϊƈɦ thích người sau chủ động hơn một chút: "Thiệp của ông chủ Trương, tôi chấp nhận. Anh ấy cũng sẽ không đề cập tới điều này.” “Nếu như tấm thiệp rơi vào tay cảnh sát, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao. Ông chủ Thái chẳng lẽ cảm thấy mối làm ăn này là nói quá sao?”

Thời cơ đã đến, tôi một mực lấy lại, nhưng lạigiảm giá, càng hét nhiều tiền thì càng tốt, kiên nhẫn chờ đại ca hồi mã thương.

Tôi chậm rãi đứng dậy và định bóp điếu thuốc, sau một cái nhìn thoáng qua, Đầu trọc bất động, như thể bị phong thái vừa nói chuyện vừa cười của tôi làm mờ mắt, anh ta không đáp lại tiếng họ của tôi, mặt tôi chợt trầm xuống.: “Địa bàn của ông chủ Thái, rác rưởi có thể ném lung tung sao, Hanh Kinh của anh đại B?”

Đàn em của anh đại B thông minh, anh ta nhìn một cái, liền rất khách khí: “Cô Lauren, anh đại B không có chú ý về chuyện đó, cô là phụ nữ, làm sao mà thoải mái tới vậy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy và nói đầy ẩn ý: "Ông chủ Thái không so đo, đó là năng lực của ông ấy để tiếp nhận mọi người. Tôi không thể đảo khách thành chủ, tuân thủ các quy tắc, chú ý tất cả quy luật, trước khi ngài Anderson còn chưa tiến vào chiếm giữ Ma Cao, 1902 thống lĩnh giới cờ bạc, chân chính là người cầm cờ, anh ta không hiểu nguyên tắc đạo lý người dưới mái hiên. Anh Trương có dặn dò tôi, phải tôn trọng ông chủ Thái.”

Tôi chỉ cây dâu mắng cây hòe, chủ yếu vì mục đích chủ động bàn bạc giao dịch hàng hóa, điều đó cho thấy tôi có nhiều lựa chọn, không ngại làm ầm cho sụp đổ, dù anh đại B không hợp tác cũng không dám hành động hấp tấp với Trương Thành Nam. Quả nhiên, sắc mặt của anh ta khó nhưng không nhiều, nhìn tôi chằm chằm mà không nói lời nào.

Đầu trọc nói xong duỗi tay bẻ ra làm cái gạt tàn, tôi đặt mẩu thuốc lá đỏ tươi vào lòng bàn tay anh ấy,anh ấy đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ một giây sau, liền nhanh chóng thu lại.

Sự khoan dung vừa phải, tự nhiên và khéo léo. Những tin đồn về sự sụp đổ của Trương Thành Nam từ vùng Đông Bắc ồn ào chắc chắn sẽ làm giảm lòng tin ở Ma Cao. Màn biểu diễn của tôi không vội vã chạy trốn, cũng không nghèo túng keo kiệt. Ả đàn bàn còn nói chuyện bài bàn như vậy, đàn ông sao có thể kém được?

Anh đại B không phải là kẻ ngoan cố, anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Cô Lauren, ông chủ Trương đối với tôi chắc oán hận không nhỏ. Trong đó chắc hẳn có chuyện của Dũng Trí, kiêng kị chọc gậy bánh xe, giống như vị trí của Dũng Trí, ở trong Ma Cao có nội tình giữa các đàn em, anh ta chuyển đi, có một vài bí mật của ông chủ Trương, bị chúng tôi biết được.”

Khuôn mặt tôi hung ác nham hiểm, nghịch bật lửa, anh đại B xoa cắm, vẻ mặt hung hăng ngang ngược “Sự tình đã đến hồi kết thúc, địa bàn mà ông chủ Trương muốn, Ngài Anderson không cho. Cô Lauren muốn hợp tác, chúng ta thương lượng một chút, Dũng Trí, tôi bảo vệ anh ta, ông chủ Trương không được động vào.

Tôi mở nắp, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ông chủ Thái muốn hàng của chúng tôi à?”

Anh đại B vô tình chiếm cứ thế hạ phong, không thích giọng điệu ngạo mạn của tôi nhưng không có biện pháp, tôi đưa đến yêu cầu hấp dẫn quá, anh ấy là người kinh doanh, sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.Anh ta cười khà khà: “Tiền nhiều không bỏng tay sao. Làm thì làm, có tiền đại gia ta cùng kiểm, bản lĩnh của ông chủ Trương, tôi rất khâm phục".

Tôi miễn cưỡng nói: “Tình cảm của sếp Thái, tôi phải cho anh xem. Anh có nhiều bạn và nhiều con đường, anh Trương rất trân trọng anh."

Anh đại B bảo đàn em mở phòng khách, chuẩn bị rượu ngoại và hải sản để chiêu đãi tôi. Đàn em đang chuẩn bị hành động thì tôi ngăn lại: “Chỗ của ông chủ Thái, tôi nên lấy máu để bồi ngài.”

Anh ta nghe vậy, lập tức nhếch miệng cười, ả đàn bà của anh ta nhìn tôi từ trêи xuống dưới: “Cô Lauren, kỹ năng đánh bài của anh đại B là kỹ năng vàng của Venice. Muốn kiếm tiền của anh ấy, không có ngoại lệ, đều là đưa tiền cho anh ấy “Nếu không thể chơi tốt, tôi cũng không trì hoãn thời gian của anh.” Tôi dùng dáng vè lưu manh đạp một chân lên ghế, cúi xuống đưa ngón tay cái xoa mũi: "Ông chủ Thái, hãy cho chúng tôi mở mắt đi.”

Anh đại B nghịch chiếc vòng cổ dày quanh cổ, chắc nịch, thịt ngang béo ngậy, màu trắng, vênh váo tận trời. “Phụ nữ của ông chủ Trương, đủ sảng kɧօáϊ!”

Anh ta giật giật nắm tay: “Phòng chữ Thiên ở phố cờ bạc, tôi sẽ cùng cô Lauren so chiêu. Thua người không thua trận là luật của thế giới ngầm, tôi biết rõ điều này, dù có chắc ăn thua cũng phải cắn răng chịu đựng.

May mắn thay, tôi đã theo Trương Thành Namcùng Tổ Tông vào sòng bạc một vài lần, cũng bồi các bà chủ quan chức chơi mạt chược, chưa nói đến thông thạo thì đầu một trận thì không sao, tôi cá cược thắng thua, đặc biệt đối tượng lại là anh đại B, tôi không có cơ sở.

Ả đàn bà của anh đại B không làm tôi sợ, vận khí của anh ta thật tốt, tiền thành một lợi thế bên ghế của anh ta thì càng ngày càng cao, còn chỗ của tôi thì gần như không trống rỗng Trương Thành Nam tài chính không đủ, nhỏ thì không thu vào tay được, lớn đánh nhau một hồi, e rằng hết đạn dược, lương thực

Không có tiền, không phải là lộ sao?

Tôi hết đường xoay sở, phút chốc thấy ly rượu vang đồ trống không Thành lự phản chiếu vào tại tôi đó là đồi bông tai mà Tổ Tông tôi đã tặng Nếu tôi nhớ không làm thì chính là lúc tôi và Trương Thành Nam dày dưa không rõ đưa tôi. Bất cứ khi nào tôi đi chơi về muộn chỉ cần tôi đeo chiếc cặp này, anh ấy sẽ luôn nhất một trong số chúng đề ngắm khi tôi đ tắm.

Hiện giờ nghĩ đến, khá một chút

Nếu tôi thua anh đại B một chiếc và giữ lại một chiếc, tôi sẽ tìm được gì.

Tôi đem bài Poker ném ra: “Ông chủ Thái, tôi nóng tính, đánh bài thua càng không nhẫn nại, không bằng ngắn gọn dứt khoát, ném xúc xắc, đoàn điểm

Thẻ bài được ném vào hồ bơi: “Một trò chơi quyết định người thắng cuộc, một đèn mườiAnh đại B chống cùi chỏ: “Cô Lauren nghiện cờ bạc còn hơn cả đàn ông chúng tôi. Một đến mười, được một triệu. Chơi một ván sao?”

Tôi chỉ vào đôi bông tai của mình: “Đá quý ngọc lục bảo, tôi không bao giờ rời khỏi cơ thể mình, các cửa hàng trang sức trong nước, hàng như vậy đã thấy lâu rồi. Người tình của ông chủ Thái trẻ và đẹp, nếu tôi thằng, chỉ cần trả lại, nếu tôi thua, Ngài lấy lòng người đẹp, cũng không mất gì.”

Anh ta hỏi người tình thích bông tai của cô Lauren sao.

Phụ nữ bản chất là thích trang sức, cô ấy bĩu môi: “Anh có thể chiến thắng sao?”

Anh đại B nói rằng kỹ năng đánh bài của cô Lauren có vẻ không được tốt lắm.

Tôi và anh ta mỗi người ấn vào một đầu chiếc cốc xúc xắc và lắc chúng thật nhanh, khoảng hàng chục lần, tôi hết sức tập trung, bỏ qua những tiếng vang của hắn, và chỉ tập trung nghe chính mình. Ba viên xúc xắc có sáu cạnh, và âm thanh đụng vào nhau rất khác nhau, số lượng điểm càng ít thì càng thanh, số điểm càng nhiều thì vùng lõm càng lớn, càng khó chịu và chậm chạp.

Chúng tôi cùng nhau dừng lại, ta tự tin cười nói: “Tôi không quá sáu điểm.

Anh ta ɭϊếʍ môi: “Dưới sáu điểm? Cô Lauren, ba viên xúc xắc, tổng là dưới sáu điểm, tỷ lệ một phần một triệu trêи bàn, cô đoán sai rồi.”

Tôi lắc đầu: “Không thay đổi.”Anh đại B nói: “Tôi mười điểm trở lên.”

Người chia bài tiếp nhận từ tay chúng tôi, mở chiếc cốc cùng một lúc, quả nhiên tôi là năm điểm, anh đại B mười ba điểm, tôi đoán gần hơn và tôi đã thắng.

Tôi mỉm cười nắm chặt tay: “Ông chủ Thái, cảm ơn. Ngài sợ tôi thua thảm quá, nên đổi cách đưa tiền cho tôi.”

Ả đàn bà của anh ta không thể tin được, kiểm tra nó nhiều lần và lẩm bẩm về điều ác.

Người chia bài chọn cho tôi mười chip, và tôi giơ cổ tay lên để xem giờ: “Còn một ván nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.

Trong ván này, anh đại B rất thận trọng, ra lệnh cho người xới tung cái cốc xúc xắc, anh ta đoán là trêи 15 điểm còn tôi như cũ dưới 6 điểm, đương nhiên sẽ không có phép màu nào xảy ra hai lần xác suất trúng một phần vạn. Tôi đem hoa tai ngọc lục bảo, anh ta chọn một trong hai chiếc bông tai và hung hãng phá vỡ mặt dây chuyền. Viên đá quý màu xanh lục bảo lăn sang phía bên kia. Ả đàn bà của anh ta nóng lòng nhặt nó lên: “Ồ, nó là một đá quý mắt mèo Ba Tư, đã tuyệt chủng hết rồi.”

Tôi nói hiếm gặp được người nào biết hàng, người phụ nữ của ông chủ Thái thích, một chút thành ý hợp tác, ta liền lỗ nặng, ông chủ Thái thêm vài phần lợi nhuận, coi như bồi thường cho tôi

Lúc này, từ sảnh đánh bạc ồn ào bên ngoài truyền đến một tiếng rống to: “Ông ba Trương đến sòng bạc Hanh Kinh!”Tôi đột ngột quay lại và trời đang mưa âm thầm ở Ma Cao, nơi những ngọn đèn được chiếu sáng lần đầu tiên vào lúc tám giờ. Nơi này mưa xuân triền miên mà ướt át, không giống như Đông Bắc mưa to kịch liệt, mà mang hương vị của Nam Giang. Trương Thành Nam chậm rãi cởi mũ xuống, môi mỏng kẹp điếu thuốc màu trắng ngọc bích, không có lửa, thời điểm ngẩng đầu lộ ra một đôi lông mày rậm, đôi mắt sắc lạnh quét khắp đại sảnh. sự im lặng vào lúc này mới là sự chấn động thực sự.

Ở bên cạnh anh là người hầu hạ phong trần mệt mỏi A Bình, lúc nhìn thấy anh, tất cả lục phủ ngũ tạng treo lơ lửng của tôi đều trở về chỗ cũ, tôi hiểu rằng nếu tình thế còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận, A Bình có thể nhập cư trái phép một cách suôn sẻ sau bốn mươi tám giờ. Bà chủ Trâu đích xác giữ kín như bưng, tôi đã dặn dò với bà chủ Trâu đừng để ai sống sót. Tên gián điệp bị tôi cắt lưỡi và tay chân, có tin anh ta đang trốn ở Hồng Kông, và việc Trương Thành Nam đến Ma Cao sẽ không bị lộ trong thời điểm hiện tại. Chúng tôi sẽ nắm bắt cơ hội để trở lại sớm hơn, và càng có nhiều hy vọng Đông Sơn tái khởi, kiềm chế chống lại sự vây bắt của Đông Bắc. (Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại)

Anh đại B gõ vào thành bàn, nheo mắt và bất động quan sát.

Trương Thành Nam bình tĩnh ở trước cửa căn nhà này, đưa mũ cho A Bình, cởi áo gió ra, thân hình mảnh khảnh đứng ở trong bóng tối do đèn chùm chiếu vào, Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em) - Chương 227: So chiêu với anh đại B