*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu óc tôi ầm vang nổ tung, như sấm sét giữa trời quang, cả người lập tức xụi lơ, Quan Lập Thành động tác nhanh chóng mà vững vàng nâng tôi dậy, ôm tôi chặt chẽ, cố định ngay trong ngực, tôi nghẹn ngào, giật mạnh tay anh ta và cào ra những vết đỏ: “Không có không kịp, chỉ có giúp hay không giúp!
Anh ta hung hăng áp chế thể đang xúc động quá mức và run rẩy của tôi, từng chữ dần tăng âm lượng lên làm tôi hiểu được điều khó xử của anh ta: “Trình Bảo Ái, em không ở vị trí của tôi, em có thể nhìn chiến tranh bằng cảm xúc nhưng trong ván này do dự không quyết, kẻ thất bại sẽ chính là tôi. Em đối với tôi công bằng một chút. Tôi cũng muốn sống, không muốn thất bại thảm hại. Hai mươi mốt năm, ai cũng không đủ sức nặng để tôi từ bỏ, tôi đã cược toàn bộ thanh xuân, tôn nghiêm chờ đợi ngày hôm nay. Trương Thành Nam không sụp đổ, anh ta có thể nghe lời em buông tha cho tôi sao.”
Tôi mất đi lý trí, như điên loạn, không thể nghe thêm nữa chữ nào nữa. Như một người nghiện ma túy tái phát, ánh mắt tràn đầy chờ mong và tia sángkhông chịu dừng lại cầu xin anh ta, ý đồ cố gắng cảm hóa Quan Lập Thành: “Anh ấy có thể. Anh ấy mất đi tất cả, anh ấy không thể cạnh tranh với anh.”
Anh ta nhỏ giọng cười: “Tôi thả hổ về rừng, Trương Thành Nam là người an phận chấp nhận sao, đại bàng tự bẻ mỏ là vì để sống lại, sau khi sống lại thì mọc một cái mỏ dài hơn, nó vẫn ăn thịt như trước. Trình Bảo Ái, không phải một mình tôi buộc anh ta vào đường cùng. Em không thể thay đổi được thể cuộc đông tây.”
Tôi điên cuồng gào thét một phen đẩy anh ta ra: “Các người coi anh ấy như hòn đá kê chân! Anh và Thẩm Quốc Minh giành giật từng giây, chiếm cơ hội thăng chức, anh ấy không phải không thể không chết, mà là anh quá tham lam, anh phải nằm chắc, anh chỉ có thể lấy mạng anh ấy. Giao dịch của chúng ta chỉ là dối trá, anh chưa bao giờ định cho tôi, tôi cần lợi ích.
Quan Lập Thành một lần nữa buộc lại thắt lưng, mặt anh ta không một chút gợn sóng, lạnh thấu xương và thâm sâu như biển, nên giải thích rằng, tôi không hề có ý giấu diễm. Trong tay anh ta ít nhiều cũng có án mạng nợ máu, ít nhiều rồi cũng sẽ tra ra manh mối, người trong thiên hạ sao có thể trơ mắt nhìn tội nghiệt của hắn, ngày này chỉ là sớm muộn mà thôi.”
Đột nhiên.
Ánh sáng của tôi dập tắt.
Ngàn dặm không một ngọn cỏ.
Tay phải Quan Lập Thành chặn cửa trong nhảy mắt, tôi yếu ớt bò trêи mặt đất lạnh như bằng gọi anhta lại, đầu tóc dài bị gió thổi rối tung, chật vật run rẩy “Lập Thành! Tôi cầu xin anh, tôi muốn anh ấy sống nguyên vẹn, đây là giới hạn của tôi.”
Tấm lưng rộng và cao lớn của anh ta nửa sáng nửa tối đi ngang qua tiền sảnh: “Chuyện tới nước này, không thể lựa chọn được nữa. Trương Thành Nam không yếu đuối như em nghĩ, anh ta dám phạm tội chết không thể tha thứ, tất nhiên phải chuẩn bị xét xử theo pháp luật, tôi thậm chí không thể đồng ý với em, đã giết Thẩm Hạo Hiên, dẫn đầu mọi thế lực hắc bạch đều đang vây bắt anh ta, có thể sẽ không để Trương Thành Nam toàn mạng.
Quan Lập Thành để lại câu nói, không chút do dự biến mất ở hành lang với ngọn đèn yếu ớt.
Tôi đứng sững sờ, hòa với ánh trăng an tĩnh ngoài cửa, không nghiêng không lệch, to lớn, như dòng thác, là một thảm họa có thể thấy trước được nhưng bất lực, nó nằm ở đó, xé nát thế giới thành từng mảnh.
Phùng Bình Mạn chưa từng thật sự giúp Trương Thành Nam lấy cắp bản thiết kế của Cát Lâm, anh ta chỉ là dùng kế hoãn binh, chỉ vì thúc đẩy tình cảm của con gái, một người con rể lòng lang dạ thú như vậy, nếu như để bị lừa thì mấy chục năm lăn lộn quan trường vô ích rồi.
Phùng Bình Mạn tuyên bố chứng cứ rõ ràng, là sự phòng bị ngay từ đầu. Họa từ trong nhà, Trương Thành Nam ham muốn hại ông ta. Mà Quan Lập Thành rất giỏi trong việc nhìn thấu tâm lý, anh ta nắm giữ tác dụng của mỗi một quân cờtrong thế cục cùng với giá trị. Khiến cho Trương Thành Nam bắt đầu cấu kết với Phùng Bình Mạn, anh ta ung dung, tùy ý lên men, anh ta biết rõ, bọn họ nhất định sẽ tán loạn, mà ngày tán loạn cũng là ngày bão tổ kéo đến.
Khắp nơi trêи đất Đông Bắc là khói thuốc súng, mới vừa khởi động.
Sau đó, loại trừ thành phố Victoria, sòng bạc Kim Hoa, cướp sạch sở hội Hoàng Thành và đại gia trang Phong Nguyệt, vây quét hầu hết, liên tiếp không kẽ hở, ở ngoài sáng, sở công an tỉnh Hà Bắc là chính, sở công an tỉnh Long Giang, Cát Lâm là phụ, có chung mỗi thù, Lâm Hào Kiện đánh bọc sườn năm phía, nhưng lại trình diễn một màn kịch hắc bạch liên thủ, đem lỗ hổng mà Trương Thành Nam phá vòng vây lấp kín không một kẽ hở.
Ở trong tối không chỉ có Tổ Tông, Quang Lập Thành, và người tạo cơ hội cho con trai mình Thẩm Quốc Minh, còn có rải rác các tỉnh Hải Nam, Hà Bắc, các tổ chức xã hội đen coi Trương Thành Nam là kẻ thù truyền kiếp, đã lật tẩy vụ án của anh ta, và đưa ra lời buộc tội chắc chắn như đinh đóng cột, Trương Thành Nam đang nằm trong danh sách tội phạm đào tẩu cấp A quốc gia, tên tội phạm bị truy nã đầu tiên, Trương Minh Tuấn.
Đúng là nhiều người cùng đẩy thì bức tường cũng sụp đổ, thời gian cũng thay đổi.
Mỗi bức màn bên bờ vực bị phơi bày, chỉ với một đạo cuối cùng này, sẽ là định luận cuối cùng của sự sống và cái chết.Mà người trong cuộc không thể không sốt ruột. Trương Thành Nam có mọc thêm cánh cũng không thoát được.
Tôi đã ở chỗ Quan Lập Thành để kiểm tra hai ngày khi khu bộ của quân đội không có thời gian để về nhà, liền gọi điện thoại cho Vinh Ria, anh ta nói rằng Mễ Loan nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy, chỉ cần muốn kết thúc tính mạng của cô ấy, lập tức liền có thể.
Tôi nói sẽ nổ súng vào nửa đêm yên tĩnh. Anh ta sửng sốt một giây: “Cô không giữ cô ta?”
Tôi nhìn đài phun nước trong bông hoa bên dưới: “Không giữ.
Anh ta nói được, giải quyết xong, cô Nguyễn sẽ báo cáo với cô.
Tôi cười chế giễu: “Không cần, anh đích thân thông báo cho tôi.
Anh ta tuy rằng thấy khó hiểu nhưng không hỏi nhiều.
Tôi tắt điện thoại, thay quần áo thường, và đi đến Hải Tùng Trâm, Quan Lập Thành hằng năm thuê Làm Hồ Nhã gian của Hải Tùng Trâm, người hầu nhận ra tôi, không cần tôi nói cũng tự biết thu xếp ổn thỏa.
Tôi ngồi ở chiếc bàn tròn, ăn một chiếc bánh bao nhân thịt thơm ngọt, khoảng chừng nửa tiếng, Nguyễn Lâm Dĩnh từ hành lang gấp khúc của cửa sau lặng yên không một tiếng động tiến vào ghế lộ.
Giấy dán tường lộn xộn không thể che lấp đường hầm được đào trong sân, từng đợt hương hoa, dọctheo con đường, căn phòng ngay lập tức tràn ngập mùi hương.
Quan Lập Thành kết giao vây cánh, bày binh bố trận, âm mưu ám toán, sở dĩ Thẩm Quốc Minh nhiều năm không bị bại lộ, cũng là được lợi từ chuyện giấu giấm huyền cơ của chuyện ghế lộ, ai có thể ngờ một phòng trà bình thường lại đào một thông đạo dài mấy chục mét che đậy gián điệp cơ chứ, dưới vỏ bọc đi dạo quanh sân, trò chuyện và uống trà ở một nơi khác, đặt ra một cục diện chính trị ba mặt. “Cô Trình.”
Cô và tôi cách nhau một màn hình, chúng ta nhìn nhau rất mơ hồ, để cô ta qua đây.
Cô gấp màn hình lại: "Thẩm Quốc Minh bị Tề Kỳ mê hoặc, xu thế tất yếu, buông lỏng phòng bị, công vụ cơ bản ở ngoài, bà chủ Tam cùng với Tề Kỳ quấn quít lấy anh ta xem diễn, dạo chơi công viên, đánh bài, Thẩm Quốc Minh vui đến quên trời đất.
Tôi thờ ơ không chút động lòng: “Ồ? Đúng không.”
Ngữ khí cô vô cùng chắc chắn: "Vận số của Thẩm Quốc Minh đã hết, tự chịu diệt vong. Phó bí thư Chu có ba mươi năm ở tỉnh ủy, từ cơ sở chủ nhiệm đến bí thư tỉnh ủy, trao đổi kinh tế của mọi hoạt động hộp đen, tài liệu chi tiết thương nhân tới đút lót. Thẩm Hạo Hiền là một kế hoạch tuyệt sát, quan tham mưu trưởng nhân cơ hội, nhất định công thành danh toại."
Tôi điềm nhiên như không, nhấp một ngụm trà: “Trương Thành Nam đâu?” Tôi thay đổi câu chuyện, làm cho Nguyễn LâmDĩnh bất ngờ không kịp phòng, cô ta kinh ngạc: “Trương Thành Nam chỉ sợ không còn lối thoát nữa rồi.” “Cơ hội sống của anh ta có mấy phần?”
Nguyễn Lâm Dĩnh trầm tư một lát: "Không có một phần. Trương Thành Nam là tội phạm truy nã đặc biệt toàn quốc, anh ta nếu có một chút dấu hiệu sụp đổ, Bạch Đạo liều chết đấu tranh, cuối cùng tận dụng thời CO."
Tôi không bỏ qua một chút biến hóa nào trêи mặt cô ta: “Đối thủ khó chống đỡ nhất của anh ta là ai?”
Bàn tay buông xuống bên người của Nguyễn Lâm Dĩnh nằm lại, tôi không giấu giếm thu sự căng thẳng của cô ta vào trong tầm mắt. “Hẳn là nhà họ Thẩm”
Tôi nhìn cô ta sau một lúc lâu, khinh miệt lại thất vọng: “Đây là tin tức em cho chị.”
Nguyễn Lâm Dĩnh nghe ra ý trách cứ của tôi, cô ta quỳ xuống nền gạch men sứ cứng: “Cô Trình, là em hành sự bất lực.”
Tôi nâng mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Không, em làm việc rất hiệu quả. Nếu không Lập Thành việc gì phải trắc trở như thế, mượn lòng trung thành của Trương Minh, sắp xếp em làm gián điệp hai bên, đã mấy ngày chị không liên lạc được với Tề Kỳ, em là trung gian giúp chị và cô ta hẹn gặp mặt, rõ ràng, em giả truyền mệnh lệnh của chị, làm cho Tề Kỳ hiểu lầm chị cho cô ta nhiệm vụ mới, mà nhiệm vụ đó là dẫn dụ Thẩm Quốc Minh, làm đổ chính quyềnchính thức của Đông Bắc, nhiều mặt khốn đồn cố gắng đuồi cùng giết tận Trương Thành Nam. Thẩm Hạo Hiến kéo cha của anh ta xuống, cha của anh ta thì kéo Trương Thành Nam, trai cò giành nhau, ngư ông đắc lợi, ai mới là kẻ thắng chứ
Tôi không hề che đậy thêm mà nói toạc ra Nguyễn Lâm Dĩnh bà vai cứng đờ
Tôi nhắc cánh tay và đầy cánh cửa sổ gỗ lim ngay bên cạnh, dưới lầu “ngựa xe như nước”, đây đúng là chỗ ngồi có thể ngắm ƈôи ȶɦịt hoàng hôn thịnh vượng nhất ở thành phố này, một hàng dài người đi đường xa lạ vội vàng qua lại, không thể phân biệt được ai là chân thật, ai vì sinh tồn mà dựng lên bộ mặt gian đồi, giả tạo. “Cuộc đời của tôi có một bước ngoặt. Trước hai mươi tuổi, tôi sống trêи giường của nam tử quyền quý, tình cảm của bọn họ, là một chiếc áo dài lộng lẫy, đầy những con rận, luôn luôn yêu quý những người phụ nữ khác chán ghét tôi. Nhưng tôi vẫn vui vẻ chịu đựng. Sau nằm hai mươi tuổi, tôi tham luyến nhân gian khói lửa, vì vui buồn là hợp mà vắt hết ốc đo tưởng cùng một người đàn ông đồng tâm hiệp lực chán ghét một tiếng nịnh nọt “Cô Trình”, và những lời chỉ chỉ trò trò chửi rủa sau lưng.
Tôi lật lật bàn tay. “Đeo máy chuỗi vòng tay nam mấy viên ngọc bích, tôi dần dần không đề ý nữa rồi
Nguyễn Lâm Dĩnh cũng không hiểu tại sao tôi lại nói với cô ta những lời đó, cô ta vẫn quỳ bất động ở đó, tôi đem tầm mắt chuyển qua đỉnh đầu cô ta Tề Kỳ là gián điệp em sắp xếp ở chỗ Thẩm Quốc Minh,Lập Thành trước đó bao lâu đã biết.”
Việc đã đến nước này, cô ta tự biết không giấu giếm tôi được nữa, cô ta cũng xem là thông minh, hiểu được thời thể mới có thể bảo toàn bản thân: “Vào ngày Thẩm Quốc Minh trở về Đông Bắc tổ chức buổi tiệc lớn cho những người thân cận của mình.”
Tôi xiết chặt chiếc ly: "Láo xược, còn dám chơi tôi?”
Cả ly trà nóng hất vào mặt cô ta, tốc độ mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, những vết phồng rộp màu trắng trong suốt, cô ta đau đớn đến nổi gân xanh trêи trán, vẫn không nhúc nhích chịu đựng. “Cho cô thêm một lần cơ hội. Tôi là người phụ nữ thủ đoạn độc ác thế nào chắc cô cũng đã nghe qua. Ngày giỗ của Mễ Loan, chính là ngày hôm nay.
Đồng tử cô ta co rút lại.
Tôi chậm trà, đồng thời nói thêm: “Tôi giết người của mình, cũng không nương tay, kẻ phản bội tôi, cô nghĩ mình có kết cục tốt không?” “Cô Trình, chị vì tham mưu trưởng Quan chừa một con đường, em cùng anh cũng là “trăm sông đổ về bien".
Tôi cất tiếng cười to: “Hay cho câu trăm sông đổ ve bien"
Ý cười bên môi của tôi đến cũng nhanh, thu lại cũng nhanh, dường như giống tia chớp thoáng qua: “Cá mè một lửa cùng trăm sông đổ về biển có gì khác biệt? Quyết định bởi phe cánh tôi đã thay đổi thế nào trước đây, quan điểm của tôi sẽ không thay đổi.Nhưng sau này, phe cánh của tôi thay đổi rồi, quan điểm của tôi cũng thay đổi theo.
Chân tướng rõ ràng, trần trụi xấu xí.
Tôi thật sự không thể bình tĩnh.
Trận chiến giành quyền lực to lớn, vĩ đại, trò chơi quân sự và chính trị đầy sóng gió và giả dối, cuốn vào trong đó một khắc, liền biết trước không thể nắm trong tay nhiều biến cố bão táp.
Tôi lặng lẽ không lên tiếng đứng lên, chậm rãi đi ra cửa, lúc sắp đi ra, tôi dừng lại nói với Nguyễn Lâm Dĩnh: “Từ nay về sau tôi và cô không liên quan đến nhau. Cô nói với Quan Lập Thành, tay của tôi dính máu tươi của Mễ Loan, nếu anh ta đơn phương hủy bỏ giao kèo, bức tử Trương Thành Nam, tôi đương nhiên là để ngọc nát đá cũng tan. “Cô Trình!”
Nguyễn Lâm Dĩnh quay người, quay về hướng tôi quỳ: “Cảm ơn ân huệ này của chị, nếu chị không cho cơ hội này, trưởng tham mưu trưởng Quan cũng không cần lòng trung thành này, chủ tớ một lòng, xin chị tha thứ cho tội phản bội.”
Cô ta cúi đầu xuống nền gạch men sứ: “CLB Hoàng thành và sòng bài Kim Hoa của Trương Thành Nam bị bí mật kiểm tra và niêm phong, anh ta bắt cóc trưởng sở công an tỉnh tại biệt thự trêи núi Phong Nguyệt, mong muốn tìm kiếm một con đường sống, mà tham mưu trưởng Quan cùng với trưởng sở công an tỉnh liên hợp, sau đó là một mồi nhử, Trương Thành Nam mang tội danh hành hung cảnh sát, trở thành cá trong chậu, không có gì bất ngờ xảy ra, lúcnày biệt thự trêи núi Phong Nguyệt bị tham mưu trưởng Quan quân khu triệu tập lục binh bao vây.”
Cả người tôi đột nhiên khựng lại, suýt nữa ngã quỵ ở khung cửa, cô ấy nói tôi có thể thương lượng, chỉ có như thế, cô Trình thứ lỗi.
Tôi xoay người liếc cô ta một cái, đóng sầm cửa lại, đánh gục một người phục vụ đang thay ấm trà, nghênh ngang mà đi.
Một giọt hai giọt nước lạnh lẽo, từ trêи cao rơi xuống, roi trêи mũi cùng môi của tôi, tôi ngẩn đầu, bầu trời xám xịt với những đám mây đen vô tận treo lơ lửng, biển mây cuồn cuộn, giống như một trận hồng thủy mãnh liệt, tiêu diệt màn đêm buông xuống Thanh Tân.
Trời mưa rồi.
Sâu trong thời gian, năm hai mươi tuổi ấy, trận tuyết dữ dội nhất trong mười tám năm của Thanh Tần, băng tuyết bao trùm hết đèn đường, xây nên một tai họa mà cuộc đời tôi không thể trốn thoát.
Lòng người khó lường, mây gió dễ đổi.
Đột nhiên tôi cảm nhận được cảm giác cùng đường mãnh liệt, tôi ướt sũng đi trêи đường không mục đích, tất cả đều là bộ dạng lúc ban đầu, là tòa nhà đó, con hẻm đó, nhưng tất cả cảnh còn mà người mất. Di động trong tui vang lên hồi lâu, nhưng tôi không hề cảm nhận được, cho đến khi dừng lại trước một cửa hàng trang sức quen thuộc, tôi đứng bên tủ kính, hồi tưởng lại Trương Thành Nam tặng tôi mộtchiếc nhẫn, chính là được đặt làm ở cửa hàng này.
Chiếc nhẫn kia tôi không tìm thấy nữa rồi, tôi cũng chưa từng nghiêm túc tìm qua, lúc đó trong lòng chỉ có Tổ Tông, chứa tiền đồ tốt đẹp của chính mình, tôi không đề ý tình yêu nam nữ hoang đường cường nhiệt, nó ngoại trừ kϊƈɦ thích thì chẳng mang lại gì cho tôi cả. Nó bị ném ở một góc nào đó, chôn sâu trong biệt thự của tôi và Tổ Tông, không rõ tầm tích, giống như một giấc mộng
Ngày tháng sau khi gặp Trương Thành Nam vẫn là một giấc mộng
Tôi chạm vào ngón giữa trồng không của mình, có chút không thể không chế bước vào trong
Cô gái đứng ở quầy nhận ra tôi, cô cười chào đón “Cô Trình, có một số đã quý tình khiết rất tốt mới nhập từ Pháp, cô xem thử đi.
Tôi nhìn một vòng kéo cô ấy về từ kính nhẫn kim cương mà cô ta phụ trách CLB Hoàng Thành của ông chủ Trương, hai năm trước đặt một chiếc nhằn xanh ngọc, có còn không? “Ông chủ Trương
Cô ấy lầm bầm, đày về nghi hoặc, lục lại đồng hoa đơn trong ngàn kéo Thời gian qua lầu rồi, một phần trở thành phế thải, Tôi không còn ấn tượng rõ nữa.
Tôi chưa từ bỏ ý định truy hồi cô ấy kiều dàng gì, có phải anh ấy có dặn dò đặt trước chạm rồng một lỗ kim không
Ngũ quan của cô ấy như xoàn vào nhau, không huyệt thái dương: Tôi nhớ rõ là những viên ngọc củabà chủ hoàng gia Anh, do nghệ nhân nổi tiếng Daisy chạm khắc, kim cương không phải của cửa hàng chúng tôi, mà là của ông chủ Trương mua giá cao ở bảo tàng đá, vận chuyển đến cửa hành chúng tôi để phối hợp để khắc chữ. Chính là khắc tên của cô, chiếc nhẫn này là mảnh ghép cuối cùng trong sự nghiệp chạm khắc của bà Daisy, tên không may mắn nhưng ngụ ý rất tốt, vì thế nhà sưu tầm các nơi đều muốn có."
Tôi hỏi cô tên gọi là gì.
Cô ấy nói, tình cảm chân thành chết đi.
Tôi thất thần, không nói được một lời, cô ấy đợi một lúc, hỏi tôi có muốn thử các món khác không.
Mặt tôi tái nhợt: “Không cần”
Tôi như mất hồn bước ra khỏi cửa hàng, mưa dần dần ngừng, điện thoại vẫn kêu như muốn đòi mạng, tôi lấy điện thoại ra nghe trong thất thần, bên kia truyền đến tiếng của Hồng Đào: “Ông chủ Trương nguy rồi?"
Như một sa mạc khô cằn, chớp mắt một cái không nhìn thấy giới hạn, tôi đi vòng vòng xung quanh, đi một đoạn đường dài, trêи sa mạc hoang vắng, cát vàng mênh ʍôиɠ vô tận, chúng nó chiếm giữ tôi, xâm nhập vào tôi, đánh đổ phòng tuyến và niềm tin của tôi, Hồng Đào giống như một gốc cây xanh ở nơi sơn cùng thủy tận đó, tôi nắm lấy cô ấy, giống như đối mặt với gốc cây cứu mạng. “Tôi nên làm sao đây”. Tôi một tay che mặt khóc nức nở: “Tôi đi đến vị trí này quá khó khăn, Hồng Đào... tôi không dám nhìn lại chút nào, con đườngnày tôi đã vứt bỏ bao nhiêu thứ, mới có thể tẩy đi sự nhục nhã làm kỹ nữ, cô biết đấy, một khi tôi buông tay, thì sẽ không có được nữa.”
Bên kia chỗ của Hồng Đào là đêm Thanh Tân không có bóng tối, không ngủ, ca hát, nhảy múa mừng cảnh thái bình, nó diễn ra hàng trăm trạng thái phố phường giàu có phú quý cùng bần tiện, diễn ra những trò phong lưu không chịu nổi của những quan cao quý cùng với kỹ nữ, nó rất bất công, rất tăm tối, tôi ở trêи thế giới như thế này, đã vùng vẫy bao nhiêu năm tháng, tôi sợ hãi nó, sợ hãi sự vỡ nát đằng sau sự hào nhoáng của nó, sợ hãi sự thương tích đầy mình bao bọc bởi gầm vóc áo cà sa.
Những cô gái giống như tôi vẫn còn đang cắn rằng thăng trầm trong đó.
Mà ta, sau khi đã trải qua rồi, lại từng bước, từng bước quay ngược trở lại theo cái hướng con đường mà ban đầu chán ghét vứt bỏ đó. “Trình Bảo Ái, là cô tự mình hồ đồ, lúc cô hỏi tôi những lời này, thì cô đã có quyết định, cô muốn để tôi kéo cô một phen, không cần, vứt bỏ những vinh hoa lợi lộc không dễ dàng có được này. Nhưng thật sự xin lỗi, tôi sẽ không làm thế. Bởi vì cùng là người phụ nữ, tôi biết rất rõ, có vài lựa chọn nếu cô không làm, cô sẽ nuối tiếc suốt đời. Những người kia không làm cô vui sướиɠ sao? Anh ta quả thật là đào phạm, là người xấu, là tên lưu manh đã định trước sẽ chết dưới chân vương pháp, nhưng anh ta cũng là tia sáng lướt qua trong cuộc đời mà cô không thể quên. Chúng ta hoàn toàn sẽ không phải lo lắng người đàn ông trong lòngở ngoài kia là chết hay sống.
Mấy tên người đàn ông suồng sã đang say rượu kia gọi tên cô, cô vội vàng nói tiếng hẹn gặp lại rồi tắt điện thoại. Tôi thừ người ra nhìn cái bóng lòng bàn chân của chính mình, cúi đầu nở nụ cười, cười đến nước mắt tràn ra khỏe mắt, làm nóng ran cả hai má.
Tôi như trúng lời nguyền, ngăn một chiếc xe thuê đến tòa nhà quân khu, cách đó không xa đồng hồ báo thức ở đại sảnh, sáu giờ bốn mươi bảy phút, hội nghị buổi chiều của Quan Lập Thành vừa kết thúc.
Anh ta gần đây thường xuyên tăng ca, tôi tin chắc anh ta vẫn chưa rời đi, tôi xông lên đón đầu lại, một gã cảnh vệ lạ mắt vừa khéo từ bên trong đi ra, anh ta lập tức ngăn cản tôi: Đại viện quân chính, không thể tự mình bước vào, để cán bộ của đội cảnh vệ đến tiếp.
Tôi trở tay tát cho anh ta một phát, rất nhanh lại mạnh, làm cho anh ta tối tăm mặt mày. “Đồ ngu, mở to con mắt chó của anh ra xem tôi là ai!”
Viên cảnh về ghìm súng trợn to, mặt anh ta biến sắc, trêи mặt in đầu bàn tay sưng đỏ, hai chân khép lại nghiêm củi chào: "Bà chủ Quan.
Tôi liếc nhìn anh ta: “Tôi tìm tham mưu trưởng Quan của các anh.
Viên cảnh vệ đương nhiên không dám tiếp tục ngăn cản, anh ta nghiêng người ý bảo nâng cột điện, cọc tiêu chậm rãi nâng lên, tôi đi theo con đường đã quả quen thuộc, trực tiếp đến phòng làm việc thứ ba