Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 205: Kết hôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày sau, Nguyễn Lâm Dĩnh hẹn gặm Mễ Loan ở quán Bích Thủy, các cô hẹn nhau lúc năm giờ chiều, tôi đến trước nửa tiếng, dặn dò bồi bàn chuyển một bức bình phong có hình mỹ nữ tới gần cửa sổ, tắt đèn chùm, chỉ có ánh sáng mơ hồ của ảnh hoàng hôn, những hoa văn rực rỡ che dấu tôi sau bức bình phong, nhìn thoáng qua giống như một chiếc bình cổ.

Nguyễn Lâm Dĩnh rất có phong độ của một thủ lĩnh, nhưng cũng không có nhiều sự từng trải nên không tránh khỏi khẩn trương, tôi nhẹ nhàng trấn an cô ấy, mắc những sai lầm nhỏ thì không ảnh hưởng gì nhiều, không làm cho cục diện bị lệch khỏi tính toán thì không sao, điều quan trọng là phải thành công làm đầu óc Mễ Loan rối loạn, làm mất đi khả năng phán đoán của cô ấy.

Năm giờ chiều cô ấy tới đúng hẹn.

Bước đi của Mễ Loan phiêu dật, chuyển động nhanh mà chắc, khi cô chỉ cách phòng mấy mét, tôi lập tức có thể nhận ra được cô ấy.

Tôi dựng thẳng một ngón tay, Nguyễn Lâm Dĩnh ngầm hiểu, cô vội vàng kéo hai bức bình phong chồng lên nhau, chặn lại kín đáo.

Tôi yên lặng nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng, Mễ Loan vừa vào cửa đã mang túi da bỏ vào ngăn kéo ở chân tường, cảm thấy vị trí của bức bình phong không đúng lắm, chặn ngang qua phòng trà trông rất thừa thãi, cô ấy cau mày định đẩy vào góc tường, thì Nguyễn Lâm Dĩnh kéo cô lại đưa tới một chén trà nóng.

“Chị Mễ, trà Bích Loa Xuân của quán Bích Thủy, là ngon nhất Đông Bắc, uống ở nơi khác mùi vị không chính tông nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ như ở đây, chị nếm thử xem, tự tay em pha đó.

Nguyễn Lâm Dĩnh chặn được Mễ Loan, ngăn cản cô ấy vạch trần chỗ tôi đang ẩn nấp.

Cô đi quay lại bàn vuông, nhấp một ngụm, hơi kinh ngạc: “Trà đạo của em, pha rất ngon.

Cô thổi bọt trêи mặt nước, thâm thủy nói: “Người làm việc lớn thì phải xem xét tình huống, em nói đúng không?”

Nguyễn Lâm Dĩnh khiêm tốn ngữ khí lấy lòng: “Em dựa vào chị Mễ cho em con đường sáng, không dám hai lòng.”

Mễ Loan ý tứ sâu xa nhìn cô ấy một cái: "Cô Quan bên kia, có tin tức gì không.

“Cô ấy vẫn gọi điện thoại cho em, hôm qua mới gặp một lần. Gần đây luôn tìm thời cơ để đưa em cho bí thư Thẩm.”

Mễ Loan nhướng mày: “Vội vàng như thế sao?" Nguyễn Lâm Dĩnh giả bộ không hiểu: “Hình như có âm mưu, vô cùng gấp gáp.

Mễ Loan mặt không đổi sắc vuốt nhẹ hoa văn trêи chén trà Bích Loa: “Cố gắng moi ra tin tức hữu dụng cho chúng ta.

“Suy đoán thấu đáo ý đồ của cô ấy, có được không?”

Mễ Loan biểu hiện xem thường: “Nhớ kỹ, muốn đẩy ngã kẻ địch, không được để có đường lui, tính cách của cô Quan, là một tay tôi dạy dỗ, tôi đương nhiên rất hiểu cô ấy, cô ta tính toán chi li, có bản lĩnh cằn ngược người khác, không ai bì nồi, tôi muốn lập công giảm lên cô ấy, cần phải chắc chắn, cô tưởng làm bí thư Thẩm và vợ của Quan Lập Thành đấu nhau dễ dàng lắm à? Anh ta cần chứng cớ xác thực

Câu nói của Mễ Loan không hề che giấu địch ý, làm tôi thực sự tức giận. Tôi cũng không đến nỗi không còn đường lui, lúc này cũng không cần thiết che dấu nữa.

Tôi cố ý dùng sức đập vỡ khay, chén trà bằng sứ va mạnh, trong phòng vang lên tiếng vỡ chói tai, vách tường trống trải vang vọng âm thanh, cảm giác kỳ quái âm u.

Lưng Mễ Loan lập tức cứng đờ một giây, cô tuyệt đối không ngờ tới, trong phòng còn có một cặp mắt thứ ba đang nhìn, cả người ngưng trệ nhìn nơi đó, thật lâu sau mới chỉ vào bình phong rồi thét lên: "Ai. Ai trốn ở đó?"

Là người từng trải, khứu giác cực kỳ nhạy bén, vô duyên vô cớ có người ẩn nấp, có thể là điềm tốt sao? Cô linh cảm đại sự không ổn rồi, cô bị bại lội nói lên cô không còn giá trị gì cả.

Bây giờ những ông lớn có tiếng rất ưa chuộng bồi dưỡng gián điệp ẩn thân, võ nghệ cao cường đầu trộm đuôi cướp, phát huy được toàn bộ tiềm năng cường đại, vì bọn họ muốn mưu tính đoạt được sự thần phục của Tứ Hải. Mễ Loan hoàn toàn xứng đáng là một quân bài giá trị, cô ở nơi nhà cao cửa rộng vui vẻ, tập trung thâu tóm con mồi giống như bạch tuộc. Thẩm Quốc Minh có cô ta như hổ thêm cánh, loại bỏ cô, đau lòng không thôi.

Tôi nhấn nút màu đỏ, khi bóng dáng tôi chậm rãi lọt vào mắt cô ấy, Mễ Loan sửng sốt. Một phần mười giây. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, giận dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Lâm Dĩnh: “Mày lừa tao? “

Nguyễn Lâm Dĩnh cười qua loa thú nhận, cô lạnh nhạt nhìn lại Mễ: “Quản lý Mễ, tôi là mồi câu của cô Quan để dụ cô.

Mễ Loan thở hắt ra, cô mới vừa rời khỏi chỗ ngồi, giờ lại nặng nề ngồi xuống.

Tôi mắt điếc tai ngơ, ung dung thong thả châm trà, những búp trà màu xanh cuộn lên cùng với cột nước không ngừng chảy vào chén, khi chén đã đầy, tôi không kịp dừng, bị tràn ra vài giọt.

“Chị Mễ, ccoo thật làm cho tôi thất vọng.”

Tôi nói với nhiều cảm xúc lẫn lộn: “Năm năm trước, tôi chưa tròn mười sáu tuổi, nghề gái gọi thịnh hành ở Đông Bắc, đám tú bà mất hết lương tri, dùng thân thể những cô gái trẻ đổi lấy giấc mộng giàu sang, đoạn thời gian tăm tối không thấy mặt trời đó, tôi trơ mắt nhìn từng cô gái như hoa như ngọc, chịu sự tàn phá của căn bệnh AIDS, cuộc sống như ma như quỷ, vô cùng thê thảm."

Tôi cong ngón tay, lau đi giọt nước mắt đọng trêи khóe mắt: “Vậy mà giờ đây tôi và cô lại thay đổi như vậy. Tôi không cướp đoạt hay chiếm lợi của cô, càng không có ác ý với cô, cô thiếu tiền, không quyền, tôi sẽ vì cô cố gắng hết sức, nhưng bây giờ cô lại nhất quyết đi theo con đường tối tăm đó.

Mễ Loan bụm cằm dưới, che đi sự hốt hoảng của cô, chống cự lại tình huống này, liên tục nói mấy câu giả, hết thảy là giả, hồn bay phách lạc nằm rạp xuống ghế.

Phiền muộn như tro tàn.

Cô thừa nhận, cô không còn sự lựa chọn nào

khác. “Trình Bảo Ái

Cô ấy gọi tôi bằng giọng nói tối tăm: "Cô đủ lông đủ cánh rồi. Là tôi đã coi thường cô."

Quán Bích Thủy trang nhã lịch sự, những quán trà bình thường không bắt trước được, đèn trêи bàn cũng được điêu khắc, tôi càng nhìn càng thích, đầu ngón tay hứng thú nghịch những sợi tua rua, những chùm sáng cũng nhấp nháy lên, khuấy lên bụi bặm, ánh sáng tắt đi khuôn mặt tôi vô ɖu͙ƈ vô cầu.

Tại sao vô ɖu͙ƈ vô cầu.

Ở lâu trong vong xoáy này, việc ngụy trang trở nên dễ như ăn bánh.

“Chị Mễ, Thẩm Quốc Minh cho cô chỗ tốt gì, để cô không tiếc lừa gạt, nội chiến, không niệm tình nghĩa của chúng ta"

Khuôn mặt cô như chó nhà có tang, đôi mắt vô thần: “Tôi dạy cô, một đời này, hoặc là phải bò lên Kim Tự Tháp, hoặc là sống tầm thường vô vị, thất bại thảm hại, không được ở giữa, không được như nước chảy bèo trôi, đó chính là thời gian cực kỳ vô nghĩa. Trời cho khuôn mặt xinh đẹp, thì phải biết tận dụng"

Tư thế ngồi của cô đoan chính, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có ý muốn xin tôi tha thứ: "Coi như tôi là thánh nhân, vĩnh viễn không hãm hại cô, nhưng mà đỉnh Kim Tự Tháp, ai mà không muốn bò lên.

Viền mắt tôi đỏ lên: "Đúng vậy, may còn chưa muộn, tôi chưa đến mức mắt mù tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Dưới đáy chén trà, mờ mịt hòa tan, cực kỳ đăng, tôi nhổ vào trong chén trà, lấy khăn lau chùi, chỉ là cái lau này, không chỉ lau hết nước trà, mà còn gạt hết nước mắt hăng hái tranh đua.

“Mễ Loan, Thẩm Quốc Minh là kẻ địch của Quan Lập Thành, lại là ngọn núi lớn đè lên Trương Thành Nam, bởi vì bọn họ đều đàn ông, sống mái với nhau bằng đạo thật súng thật, nhưng Trình Bảo Ái tôi, năng lực cả chín khúc ruột không hẳn là đấu không lại anh ta. Tôi đã phòng bị cả ngàn thủ đoạn, cùng anh ta ganh đua cao thấp, chị hiểu rõ máu nóng của tôi, mong muốn chưa thành, chị lại hồ đồ rồi.”

Khuôn mặt cô ấy tái nhợt mất cảm giác, kết cục là màn thua không còn gì, cô ấy phẫn uất, lại không thể làm gì, cô ấy lừa tôi vốn là đặt cược sinh tử, không sợ thua người hung ác thì mới có thể lội ngược dòng nước.

Tôi mang theo Hermes đứng lên, vuốt ve chiếc khóa bạch kim sáng chói mê người: "Chúng ta dứt áo ra đi, cô hại tôi trước, nếu tôi tiếp tục giữ tình cảm, chỉ có thể làm vật hy sinh bi thảm, b thì khó lòng phòng bị, chỉ cắt đứt ngòi nổ thì mới yên tâm được, cô đừng trách tôi, chị Mễ.

Tôi đưa cho Nguyễn Lâm Dĩnh một khẩu Browning, bảo cô chông trừng Mễ Loan, cô rất thức thời, một chữ cũng không hỏi, quy củ cầm súng dí vào trán cô ấy.

Tôi ra khỏi phòng khách, dặn dò tài xế đang đợi tôi: "Anh có thể liên lạc với một du côn lưu manh được không?"

Tài xế lén lút đánh giá trong phòng, cửa chính đóng chặt, anh ta không nhìn được nên cúi đầu không nhìn nữa để tránh chọc vào tôi: "Du còn lưu manh, hang ổ cũng không có, tôi lo lắng chọc phải rắc rối, kết cục không tốt, bà chủ cũng không bảo cho tôi thân phận của người cần xử lý, để đảm bảo an toàn, người tôi liên lạc là một tên cầm đầu phố Tây, Vinh Ria."

Tôi đeo kính râm: “Anh thấy thỏa đáng là được, sau khi Vinh Ria đến, mang cô gái trong phòng trà đến địa bàn của anh ta, chờ tôi năm ngày, năm ngày sau tôi sẽ dọn dẹp cho anh ta.

Tài xế muốn nói lại thôi, anh ta đi phía sau tôi, giúp tôi ấn nút thang máy: “Bà chủ, tham mưu trưởng Quan quyền cao chức trọng, nhưng xưa nay không đụng tới mạng người, bí thư Thẩm vậy cánh rất rộng, chúng ta cho là không có sơ hở nào, nhưng xét đến cùng, không chừng vẫn có dấu vết. Cô cẩn thận vẫn hơn.

Tôi nói tôi có tính toán.

Tôi cực kỳ mệt mỏi đi xe trở về biệt thự, giống như gọt đi một lớp da, toàn bộ thế giới đất trời tối tăm, có lẽ tôi không nghĩ tới, ngày bị người thân thiết phản bội lại đến nhanh như vậy, để tôi không kịp ứng phó.

Tôi thay giày lên lầu, sắp tới chín giờ, bảo mẫu quét tước phòng khách đi ra, cô ấy chỉ xuống phòng khách dưới lầu có vài món ăn có vẻ như đã được đun nóng nhiều lần nên hơi nhũn một chút: “Bà chủ, tham mưu trưởng Quan đợi cô hai tiếng, mãi cô không về, anh ấy ăn qua loa một chút."

Tôi cởi áo khoác, vắt lên khuỷu tay cô ấy: “Anh ấy có bệnh dạ dày à.”

“Hâm nóng sữa bò, uống rồi nghỉ ngơi.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ, Quan Lập Thành nằm ở giữa giường xem tạp chí, đó là một quyển tạp chí thời trang nhàm chán của tôi, anh cũng xem đến say xưa, tôi giật lấy ném xuống đất: “Ngắm gái đẹp sau lưng em, đại thủ trưởng Quan còn xem công khai."

Tôi cố tình gây sự anh cũng không giận, đưa tay về phía tôi, tôi nhào vào lồng ngực anh: “Cô Quan về muộn, anh không nghi ngờ em, em lại hoài nghi ngược lại anh, bá đạo vậy sao?”

Tôi ôm lấy cổ anh, hiếm khi dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo: “Lập Thành, em không muốn nói, em rất mệt mỏi." "Được. Vậy thì không nói." Mắt anh tràn đầy ý cưới dung túng, cởi áo lông dày nặng và váy dài, quần tôi trong chăn bông của anh, áo ngủ của anh cọ xát kéo lên tận eo, bắp đùi trần trụi nhiều lông cọ vào, tôi cười khanh khách chôn vào hõm vai anh, thân thể nhẵn nhụi tìm kiếm cơ thể nóng bỏng của anh sưởi ấm: "Anh Quan là con khỉ.”

Anh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Thế cô Quan là

cái gì.”

“Là người nuôi khỉ.

Anh chọc vào giữa lông mày tôi: “Vớ vẩn.

Tôi ôm anh mơ màng sắp chìm vào mộng đẹp thì, anh bỗng nhiên nói: “Ngày mai tôi với em đi xem ngày tháng.

Tôi nửa tỉnh nửa mê, thoải mái híp mắt, hỏi anh ngày gì.

Anh hạ thấp mắt nhìn tôi: “Ngày kết hôn.”

Cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn bay mất, khóe miệng tùy ý phóng túng cũng thu lại, tiếng đồng hồ Tây Dương tích tắc đan xen, lại càng im bặt.

Tôi hoảng hốt nhận ra, năm tháng tôi rời xa Tổ Tông và Trương Thành Nam, từng giây từng phút, thoáng qua tức thì, nhanh đến mức hốt hoảng.

Tôi nhìn chằm chằm ánh trăng sáng được sản nhà phản chiếu lên đầu, giống như hồ nước dập dờn, như cảnh xuân tháng tư, như hoa trêи con đê mười dặm, nhưng lại không khơi nổi một chút gợn sóng trong lòng tôi.

Từ đây tôi chân chính trở thành cô Quan.

Sẽ không thể giữ tính tình làm bừa, phải kiêng kỵ chính mình, kiêng kỵ nhà chồng, kiêng kỵ phán xét thế tục, nếu tôi không tốt sẽ liên lụy tới tiền đồ của Quan Lập Thành, hào quang sau lưng, chắc chắn phải gánh vác không ít cực khổ.

Tôi nhỏ giọng nói: “Anh không hối hận là được

rồi.”

Sáng sớm ngày thứ hai, chúng tôi thức dậy đặc biệt sớm, thay áo sơmi và trang phục chỉnh tề, Trương Minh đứng đợi ở trước sân.

Chúng tôi ngồi xe, đi tới cục dân chính ở trung tâm thành phố, khi đợi xe ở cột đèn xanh đèn đỏ cuối cùng, Quan Lập Thành mỏ miệng hỏi: “Nghe nói em giải quyết tú bà hội Lan Đại."

Có vài việc tôi không giấu được anh, Quan Lập Thành ở Đông Bắc, tại mắt chải rộng, chỉ là anh giấu rất kỹ, chỉ có người bình thường mới không phát hiện ra.

“Cô ta là gián điệp của Thẩm Quốc Minh, em vừa mới điều tra được."

Anh xoa nắn huyệt Thái Dương: “Giữ lại hay không, em quyết định. Anh sẽ giải quyết hậu quả.

Tôi không lên tiếng. Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em) - Chương 205: Kết hôn