Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 170: Không cần lo lắng về mọi thứ




**********

Tôi vỗ tay, không ngừng nói: "Cô Trấn sáng suốt. Cô đoán xem tôi đã đi đầu và nhìn thấy ai. Người ta nói rằng ở ba tỉnh Đông Bắc này không có gì mà Trương Thành Nam không kiểm soát được." “Tôi nghĩ cô Trần mới là người tinh thông mọi thứ. Thấy người đàn ông bên cạnh không còn yêu chiều mình nữa thì cũng đã sắp xếp ổn thỏa đường lui cho mình." “Cô còn sắp đặt chu đáo cơ sở ngầm của mình, dám phản bội để giúp cô mờ con đường máu. Năm đó không phải cô Cửu đã phòng ngừa chu đáo sao? Cô Trần lợi hại hơn cô ấy nhiều."

Tôi uống cạn ly rượu đỏ trong tay, đặt mạnh lên bàn. Tàn nhẫn cắn ngược lại, không cho cô ta có cơ hội phản công: "Cô Trần, đừng quên vì sao hai vị tiền bối của cô bị lạnh nhạt bán vào kỹ viện. “Đều là cá mè một lửa. Cô phải nên giận chịu đủ vắng vẻ. Con người không tránh khỏi tham sống sự chết. Tôi khuyên cô đừng ngóc giảm lên vết xe đổi.Làm bậy thì không nhận được kết quả tốt.

Tôi liếc nhìn Trường Thành Nam. Anh ta không nói lời nào lấy ra chiếc khăn tay đã ngắm nước. Anh ta vật khô một nửa rồi gấp làm bốn. Không biết anh ta đã lâu bao nhiêu lần rồi. Xuyên qua những giọt nước cả khuôn mặt trông giống như được bao phủ một tầng sương.

Tôi đối chọi gay gắt cố tìm đường sống trong chỗ chết khiến cho Trần Trang phải thay đổi sắc mặt. Đúng vậy, Tưởng Lam và Lỗ Mạn là mầm tại họa lớn nhất mà Trương Thành Nam kiêng kỵ.

Nếu Trần Trang đã muốn chơi đùa thì sao tôi không nhân cơ hội đùa chết cô ta. Trương Thành Nam chưa bao giờ nghi ngờ cô ta, nhưng đối với tôi anh ta luôn đề phòng. Không cần nói cũng biết, càng dao động cảng trí mạng.

Cô ta cầm chậu nước đứng đó, có phần bất lực uất ức: "Cô Trình khéo ăn khéo nói. Chỉ con hươu nói con ngựa, đổi trắng thay đen. "Sự ghen tuông của phụ nữ luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của đàn ông. Anh chỉ thấy lúc họ được yêu chiều, nhưng họ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, không thể chia sẻ, làm sao có thể nuốt trôi“Bằng năng lực của cô Trấn, việc tranh thủ tình cảm không phải dễ như trở bàn tay sao? chẳng phải tranh giành sủng ái sao? Ngầm ngắm chịu đựng chỉ là kể tạm thời. Chỉ đợi một khi lên trời rồi xem..."

Tôi vui vẻ đùa nghịch móng tay mình: "Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Đuổi không chịu đi, muốn trốn ở chỗ của ông chủ Trương ăn cắp thông tin?"

Dưới sự chèn ép của tôi, sự dè dặt và khoan dung mà Trần Trang duy trì cũng đã biến mất: "Cô ngậm màu phun người."

Tôi bật dậy nắm lấy cánh tay của Trương Thành Nam: "Sao, bắt nạt tôi không có chỗ dựa, chĩa mũi dùi vào tôi hả? Ông chủ Trương, lúc trước anh nói cái gì? Nếu tôi biết trước theo anh tôi phải chịu nhục nhã như vậy, không bằng đâm đầu xuống sông Trường Giang "

Tôi chưa kịp nói xong, ngón trỏ của Trương Thành Nam đã đè lên môi tôi, sắc mặt anh ta tối sầm, lông mày nhíu lại, có chút sắc bén: "Không cho nổi bậy."

Tôi nhìn anh rơm rớm nước mắt, vừa nhu thuận vừa đa tình. Đôi mắt vừa xấu hổ vừa có chút đáng yêu. Anh ta nhìn tôi một hồi lâu, có lẽ anh ta thấy hứng thú Hay nhìn ra được tôi sẽ không thuận theo buông tha ghen tuông khóc lóc sòm.Anh ta không buồn không giận, ngược lại còn củi đầu bật cười: "Yêu tinh, em nghĩ gì tôi còn không biết sao?"

Tôi gạt nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng bản giản: "Dù sao thì tôi sai. Là ông chủ Trương thương hoa tiếc ngọc"

Môi anh ta kể sát lỗ tại tôi, hơi thở nóng rực phun ra từng đợt, chui vào tai giống có luồng điện. Nửa người ngứa ngáy run rẩy. Giọng điệu dung túng cảnh cáo: "Còn diễn, không để lại chút mặt mũi nào cho cô ấy sao"

Tôi không chịu nổi. Anh ta bắt đắc đi nhéo má tôi Dùng âm lượng mà chỉ có hai chúng tôi mới nghe được, dỗ dành: “Tôi hiểu em nhất"

Tôi có chút dao động: "Không dám đâu." "Tôi không nỡ bỏ em, nghe theo lời em."

Tôi chế nhạo, rời khỏi người anh ta, sửa sang lại áo sơ mi của anh ta bị tôi đẻ ra vết nhăn "Miệng ông chủ Trương được bối mật mê hoặc phụ nữ khắp thế giới đều phải tranh nhau làm việc cho anh. Anh nói vũ khí sắc bén của anh là súng, nhưng thật ra vũ khí sắc bên của anh là "

Đôi mắt quyến rũ xinh đẹp của tôi liếc mắt nhìn ann tà. Ánh mắt này của tôi là đòn sát thủ. Mê Loannói, mười nghìn người đàn ông, không ai thoát khỏi một ánh mắt như vậy.

Đậm như trà, say như rượu, thơm như hoa, đẹp như trăng. Vừa thủ vị, vừa quyến rũ, đẩy sầu não và xuất thân khiến người ta không thể giải thích rõ ràng.

Tôi há miệng cắn môi dưới của anh ta, căn tần nhân, hai cái dấu răng lập tức hiện ra rõ ràng như khắc: "Anh nói dối quá đi."

Trương Thành Nam im lặng không nói, một lúc sau, anh ta nhếch mép bật cười, siết cổ tay tôi, khắc lên lòng bàn tay tôi bốn chữ: Nhưng với em thì không.

Trần Trang bình tĩnh dựa vào tường, không chút gợn sóng, dưới khuôn mặt chết lặng bình tĩnh của cô ta, tôi thấy được nỗi lo lắng vô hình.

Cố gắng bình tĩnh, không được để lộ khuyết điểm. Không được đề tình cảm làm phân tâm.

Nhìn vào như tôi dựa vào sự quan tâm của Trương Thành Nam và vô số quan chức cấp cao sau lưng, có vẻ không ổn, nhưng thực ra tôi có một rất nhiều đòn bay.

Trần Trang chỉ có thể không ngừng lập công mới có thể chống lại tôi. Trong lòng cô ta biết rõ rằng nếu hàng xuất cảnh an toàn thì tôi sẽ có tư cách nằm quyền một phươngLúc đó sẽ nhân cơ hội sẽ đá cô ta đi, người phụ nữ này dựa vào khả năng mà đã trở thành vật cản cho tôi. Đợi một thời gian nữa, nếu tôi nhất thời ngã xuống, có ta có thể thừa thắng xông lên giảm chết tôi.

Vì vậy, ngoài đợt hàng này, Trần Trang đang nóng lòng tìm mối làm ăn mới, miếng mồi của ông chủ tuy ngon nhưng muốn có chỗ đứng vững chắc thì phải hi sinh rất nhiều.

Trương Thành Nam cuối cùng cũng nghe theo lời đề nghị của tôi, đổi thời gian áp tải hàng hóa thành tám giờ đêm hôm đó. Mặc dù nói là hai ngày, nhưng ngày hôm sau vô cùng mạo hiểm.

Ba trạm lính canh phân bố theo hình tam giác đông bắc và đông nam. Cuộc điều tra do cục công an thành phố và viện kiểm sát thành phố giao là nhiệm vụ chính thức quy mô lớn. Cảnh sát đến đúng chỗ trước mười hai giờ. Đêm nay trắng sáng, thích hợp để hành động.

Năm giờ chiều tôi mang theo tài xế đi ra ngoài, điểm đến là quân khu tỉnh Cát Lâm.

Tôi đang đánh cược, nhưng cũng đề kiểm tra tình hình xem Quan Lập Thành có ở Cát Lâm vào thời điểm mấu chốt này không.

Nếu anh ta ở đó, thứ nhất là xem cuộc vui, thứ hailà âm thầm giúp đỡ, và thứ ba là mối như của tôi có tác dựng. Anh ta sẽ cố gắng xuất hàng thuận lợi. Nói tóm lại, anh ta ở đó không chắc là tốt, còn không ở đó chắc chắn là hỏng.

Chiếc xe đậu bên ngoài hàng rào đen của khuôn viên khu quân sự, ký túc xá quân sự cách đó trăm mét sừng sững uy nghiêm dưới ánh chiều tà. Tôi thoáng nhìn thấy xe của Quan Lập Thành, xe nằm trong góc khuất, biển số xe không thể quen thuộc hơn.

Tôi cũng đã ngồi trêи đó hai lần, trong lòng biết rõ, liền ra lệnh cho tài xế thương lượng với lính canh, báo cáo họ của tôi. Hẹn gặp Ủy ban tỉnh Long Giang kiêm Tham mưu trường.

Tài xế xuống xe thương lượng với lính canh vài phút. Bên kia lấy bộ đàm ra bấm nút màu đỏ. Ngay sau đó một anh bảo vệ lạ mặt đi ra từ cổng sắt. Anh ta bước đi với tốc độ rất nhanh, kiểm tra xung quanh rất thận trọng. Dưới sự hướng dẫn của tài xế, anh ta đến băng ghế sau và gõ cửa sổ ra hiệu.

Tôi nhanh chóng hạ kinh xuống, anh ta gọi tiếng cô Trinh và đưa cho tôi một tờ giấy: "Tham mưu trưởng Quan không tiên tự mình gặp cô. Mong cô tha thứ "

Tôi cầm lấy nó và xem thử, trêи đó chỉ có năm chử: Không cần lo lắng về mọi thứTôi bật cười. Quan Lập Thành này đúng là một con cáo già. Đế phòng đến mức không chịu tự mình viết chữ. Đọc xong, tôi vò lại cầm nó trêи tay.

Sau khi suy nghĩ, tôi xé nó ra từng mảnh và ném nó vào đống rác bên đường. Những mảnh giấy bay tử tung lên trêи, và cuối cùng bị bao phủ bởi lớp bụi. "Anh ta ở Cát Lâm mấy ngày, có công vụ trong người sao?"

Cán bộ an ninh nói không biết. Tham mưu trưởng là tỉnh ủy nên đến công tác kiểm tra xem xét Quân khu Đông Bắc là chuyện danh chính ngôn thuận.

Người được Quan Lập Thành cử đến đương nhiên là khôn khéo, cần thận, xảo quyệt. Nếu không chỉ dẫn của anh ta không dễ lấy được thông tin. Tôi gật đầu, người bảo vệ thực hiện chào quân lễ với tôi rồi xoay người trở về báo cáo.

Có ba khả năng, nhưng tỷ lệ lớn là Quan Lập Thành sẽ ra tay giúp đỡ. Nếu không anh ta sẽ không thần bí thận trọng như vậy.

Hơn nữa anh ta sẽ công khai tiến vào khu vực quân sự tỉnh. Nói trắng ra là, anh ta sẽ đưa ra bằng chứng về việc của mình vắng mặt và không tham gia.

Một tảng đá treo hoàn toàn rơi xuống. Giả sử đêm nay có sự cố. Một trận chiến khốc liệt sắp nổ ra giữaviên kiểm soát và quân chính. Cục công an thành phố là người của tôi. Hạ Mộ Hồng về sau còn phải lần lớn trêи chốn quan trường vì vậy anh ta không dám đắc tại lộ liễu với tổ tông.

Anh ta chỉ là giả mù thôi, Quan Lập Thành đã từng trước đây là anh ta nhất định sẽ nắm được con bài chưa lật để đối phó với tổ tông. Không biết chứng anh ta đã bắt tay vào chuẩn bị trước rồi, nhưng anh ta vẫn rất bình thân ung dung.

Khi chiếc xe rẽ khỏi con phố dài, tài xế đang chuẩn bị tăng tốc, tôi bảo anh ta tấp vào lễ.

Anh ta nhìn tôi qua kính chiếu hậu: "Cô Trình, chúng ta phải về trước anh Nam. Còn rất nhiều việc chưa thu xếp xong. Thời gian không còn nhiều."

Tôi không chịu nghe và kiên quyết muốn tấp vào lé.

Tài xế bất lực đành đạp phanh. Tôi đầy cửa bước xuống xe, đi thẳng đến bụi cây xanh phía tây. Các nhánh hoa kia ẩn hiện một chút vết bụi mờ khó phát hiện trừ khi chịu nhìn kỹ.

Nhưng sự kỹ càng này làm lộ lùm cây cứng ngắc. Như có câu nói, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.

Gió bắc thổi qua làm cây cối phải lay động. Chỉ cónó là đứng yên, hiền nhiên là có người đã dụng vào nó.

Tôi dừng lại và nhìn xuống, với tay định chạm cái cây. Người đàn ông mai phục ở đó nhận ra tôi đang chạy tìm anh ta liền vội vàng xoay người chạy thoát,

Tôi túm lấy cổ áo sau gáy của anh ta, sức lực nam nữ khác nhau. Tôi gần như phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng khống chế được anh ta. Tôi không nói lời nào, hai tay vòng ra sau tai, con dao găm sắc bén di sát vào cổ họng anh ta. Anh ta không ngờ tôi mang dao bên mình, cả người cứng đờ. "Cô gái, chúng ta không có ân oán, cô làm gì vậy"

Tôi giả bộ không hiểu, nhưởng máy chế nhạo: "Anh nói chúng ta không có ân oán, sao lại đi theo tôi lâu như vậy? Khuôn mặt của tôi giống với người yêu cũ của anh sao, nên anh mất hồn mất vía, chạy theo tôi hơn mười con phố "

Giọng điệu của anh ta không chút hoang mang. không nóng này đáp: "Tôi có theo cô đâu? Cô được phép đi, còn tôi không được phép điề

Nếu không phải tôi để ý đến anh ta từ lâu, có lẽ sự ương ngạnh của anh ta thật sự sẽ lừa được tôi.

Tôi trầm giọng hỏi lại: "Thật sao?"

Mũi dao lại cắm vào cổ họng của anh ta: "Lòngtrung thành của anh, có cơ hội tôi sẽ chuyển đạt đến Trần Trang giùm anh, coi như là lời trăn trối.

Tôi nhẹ nhàng về một đường, hầu kết của anh là ngừng lại. Đồng thời khi tôi buông tay, anh ta đứng thắng người và quay ngược lại, mắt anh ta mở to một cách không cam lòng, loạng choạng trêи mặt đất. Máu không ngừng chảy, hình như còn có thể thấy được cả cơ bắp và xương trắng

Tôi vứt bỏ con dao găm vào trong hố cỏ gai: "Cho anh hiểu được, chọn Trần Trang làm chỗ dựa là quyết định sai lầm như thế nào? Đến chết cũng không biết tại sao mình chết. Còn trông chờ cô ta bảo vệ mình? Cô ta còn chưa lo được cho bản thân.

Người đàn ông hả miệng lẩm bẩm vài câu, nhưng không nghe được anh ta đang nói cái gì, liền nghiêng đầu ngất đi.

Người lái xe từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vừa chạy đến sợ hãi, anh ta lắp bắp nói: "Cô Trình... cô."

Tôi không thèm quan tâm đến anh ta. Mặt không đổi sắc lau đầu ngón tay đẫm máu. Tôi cũng ngạc nhiên. Tôi không nương tay, không hoảng sợ, sợ hãi hay tim đập nhanh,

Như là tôi thường làm những việc như thế này.Cảm giác vô cảm chết lặng. Nhưng theo tôi hôm nay là lần đầu tiên tôi chìm trong bóng tối và giết chóc. "Đưa đi bệnh viện, tốt nhất để anh ta không bao giờ nói được nữa. Cho anh ta bị thần kinh, hoặc là tinh thần hoảng loạn. Rồi báo về cho tôi biết. Anh đi theo Trường Thành Nam hắn là mưa dầm thấm đất, làm chuyện này vô cùng thuần thục. Quá trình không quan trọng, tôi muốn kết quả.

Tôi hung ác nhìn anh ta chằm chằm: "Hơn nữa, nếu anh không muốn trở thành anh ta thứ hai, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, đừng cố gắng nếm thử."

Anh tài xế sợ đến mức run rẩy đồng ý, nhìn tôi sợ hãi nhưng không dám nói thêm.

Tất nhiên tôi biết anh ta sẽ không mật báo mà thay tôi giấu diếm Trương Thành Nam, nếu anh ta không muốn sống nữa.

Những gì tôi làm là đợi anh ta thông báo cho đám người đặt cược vào Trần Trang, để bọn họ biết rằng Trình Bảo Ái không yếu như vẻ bề ngoài, tôi cũng có thể chớp mắt xem mạng người như trò đùa.

Nếu lần này tôi không xuống tay thì trong tương lai tôi chỉ là cá trêи thớt.

Mục tiêu điều tra của Cảnh sát là hàng hóa do Trường Thành Nam đứng tên. Trong phân tích cuốicùng, anh ta bị buộc tôi tình nghị. Nên anh ta trở về Thanh Tân và thoát khỏi vùng tranh chấp Cát Lâm.

Tiến Bình sẽ đợi tôi ở biệt thự. Sau đó sẽ nhân có hội lại xe đến vùng ngoại ô phía Tây Bắc.

Tôi cố ý hỏi Tiến Bình, Trần Trang phụ trách nhận hàng hay áp tải hàng lên xe, anh ta nói cô Trình không cần quan tâm đến việc buôn bán hàng hóa.

Tôi ngay lập tức hiểu rằng điểm giao dịch của thương vụ này là Ma Cao. Ma Cao và chính quyền Đông Bắc luôn không có quan hệ hợp tác với nhau.

Ma Cao không bằng Đông Bắc. Người Đông Bắc thậm chí khinh thường Ma Cao nhỏ bé, chật hẹp.

Quan trọng nhất ở Hồng Kông, Cổ Nhuận Lương là con đường duy nhất. Nếu tôi tiếp quản việc buôn bản ở Ma Cao, tôi sẽ chỉ huy giải quyết tốt các vấn đề trong suốt quá trình. Sẽ không xảy ra sai lầm. Còn Trần Trang ngay cả mặt cũng không lộ ra. Chỉ có như vậy cô ấy mới có thể lột xác trở lại khi chuyển hàng đến Hong Kong.

Sau một thời gian dài xóc nảy, xe chạy vào quốc lộ 107 Cát Lâm. Đêm xuống, đường núi dưới ánh trăng vô củng quanh co, hiểm trở. Tiến Bình dập lửa, nhìn trạm gác xa xa qua ống nhòm, một nửa cơ thể đè thấp xuống trêи vô-lăng, bất động, giống như một xác chết*Cô Trình, cô không đi xuống sao? Cảnh sát đã đến đông đủ,

Tôi từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, quốc lộ 107 và 116 im lìm chết người. Có hơn trăm cảnh sát chia thành ba đội đứng cầm súng. Đáng ra là rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, trừ cái lạnh dữ dội, một vài âm thanh chim và thủ kêu râm ran, giống như một nghĩa địa kỳ lạ.

Gió yên biển lặng như vậy cũng làm tôi cảm thấy bốn chồn. Cảnh sát, kiểm sat, tư pháp đang ở thể kiêng ba chân, thái tử thi chăm chăm vào việc kinh doanh, còn quân chính thì chưa ra trận. Chỉ cần một minh Hạ Mộ Hồng- cục trường cục công an ra tay giải quyết thuận lợi hơn tôi nghĩ, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, càng giống như sự yên tĩnh trước một trận bão táp. "Xe tải đâu."

Tiến Bình nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Xuống núi nhiều nhất là năm phút..."