Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 64




Tiểu Triệu không nói nên lời, anh ta biết giám đốc Đinh ỷ vào năng lực của chính mình và sếp Lương có chút ưu ái nhân tài nên quen ăn nói không biết kiềm chế, bình thường chỉ tùy tiện ngắt lời, bây giờ lại dám bình luận chuyện riêng tư của sếp, cứ nói "chết" với "không chết", thật đúng là không biết chừng mực.

Tiểu Triệu không đánh giá cao loại "mạnh" này.

Ngoài ra, có phải cô ấy là bạn gái hay không? Ngày nay, quan hệ nam nữ rất phức tạp, nếu suy nghĩ không chín chắn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối.

Giám đốc Đinh hoàn toàn không biết về lời oán thầm của anh ta, chợt nhớ ra: Hình như đã gặp ở đâu rồi… Ồ!

Năm ngoái tại Thượng Hải, giám đốc Đào nói là đồng nghiệp cũ.

Đột nhiên hiểu ra đó là chuyện tình công sở.

Anh ta sắp xếp logic, nhớ lại cuộc gặp gỡ đó và cười lớn.

Tiểu Triệu liếc nhìn anh ta, theo thói quen quan sát phản ứng của ông chủ, lại thấy Lương Duật Chi mím môi không nói nữa, không rõ cảm xúc của anh là gì, cũng không có vẻ gì là tức giận. Anh đang xem qua tài liệu trên bàn với dáng vẻ thường ngày.

Tiểu Triệu thấy thế lập tức bước tới mang nó đi, để lại giám đốc Đinh không quan tâm chuyện sống chết tiếp tục ngồi ở đó.

Khi bước ra, anh ta thấy nhóm sắp nổ tung. Điên cuồng @ anh ta. Tất cả đều đang hỏi thông tin, sau khi xem qua hàng trăm tin nhắn, màn hình đầy dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

"L là khúc xương cứng ngay cả nữ ma đầu Phương Dĩnh cũng không bẻ gãy được! Sao có thể như vậy được?"

"Có nên nói hay không, năm đó tôi luôn đẩy thuyền sếp Lương và cô Uông của Khải An..."

"Mẹ nó sao mình lại đi công tác! Ai đi lấy video giám sát đi? Tôi muốn xem!"

"Txc đã không thực tập bao lâu rồi?"

"Có ai biết rõ chuyện này không? Tôi muốn biết toàn bộ quá trình!"

Có nhiều ý kiến ​​khác nhau, tất cả đều vô căn cứ.

Sau đó, họ bắt đầu tìm kiếm nữ chính, trong nhóm cũng có một người thuộc bộ phận thương hiệu. Thế là lại có người thực sự đã tìm được manh mối về việc cô thực tập ở đây, không biết từ khe hở nào đó tìm thấy một số viên kẹo hết hạn không rõ nguồn gốc.

Tiểu Triệu nhìn mà lắc đầu, dám dựa vào trí tưởng tượng của mình mà ăn dưa sao? Chuyện không biết gì mà nói như trên mũ có mắt.

Một đám thích buôn chuyện.

*

Tây Trừng trở lại công ty vào khoảng hơn bốn giờ. Trước tiên đến tìm Julia để trao đổi những việc còn dang dở. Cuối cùng, Julia quan tâm hỏi cô xem có chuyện gì xảy ra không, bởi vì cô đột ngột rời đi trong một trạng thái rất tệ.

Julia đã làm việc ở Tư Cách được hai tháng và đã thực hiện một số dự án, tất cả đều làm cùng Tây Trừng. Bình thường cô ấy thấy cô nhanh nhẹn thoải mái, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô như thế này nên không khỏi lo lắng.

Tây Trừng chỉ cười nói không sao rồi quay về chỗ làm việc. Cô ngồi mới được mấy phút, đầu óc vừa thư giãn thì có khách hàng gọi đến, toàn bộ sức lực lại được tập trung để tiếp tục xử lý mọi việc.

Khi đến giờ tan làm, Anna gọi một số đồng nghiệp đến cùng nhau đi ăn và hỏi cô có muốn tham gia cùng họ không, Tây Trừng từ chối vì cô còn công việc chưa hoàn thành.

Bữa tối được giải quyết ở công ty, gần bảy giờ, cô gọi đồ ăn, vừa ăn vừa đọc email.

Điện thoại rung lên trong chốc lát, trước đó Tây Trừng đang trò chuyện với bên A, tưởng là đối phương phản hồi lại, khi chuyển sang giao diện WeChat mới biết là không phải. Hiện lên đầu danh sách là hình đại diện vô cùng quen thuộc, khối chắn sóng màu xám.

Có một tin nhắn mới.

[Tam làm chưa?]

Tây Trừng dừng lại một chút rồi trả lời: Chưa.

Chờ một lúc, trong hộp thoại vẫn không có phản hồi mới.

Tây Trừng cúi đầu tiếp tục ăn. Anna giới thiệu món cơm vịt quay kiểu Quảng Đông. Thịt vịt nướng bóng loáng, nhìn rất hấp dẫn, nhưng ăn được nửa cô lại không thấy thèm ăn, cất hộp cơm đi và tiếp tục đọc kịch bản TVC, viết xong phần phản hồi.

Khi rời công ty thì đã là tám giờ kém mười phút.

Thang máy xuống tầng một của tòa nhà, từ cổng chính đi ra, gió đêm ùa vào khiến cả người cảm thấy được cái lạnh của cuối thu, Tây Trừng vừa đi vừa gọi xe trên điện thoại. Quá trình tương đối suôn sẻ, rất nhanh đã có tài xế nhận.

Cô ghi lại biển số xe, ngước lên và sững sờ trong giây lát.

Có một bóng người ở bên đường phía trước.

Cả người mặc đồ đen buồn tẻ, khuôn mặt được bao quanh bởi ánh sáng đèn neon xanh đỏ.

Như cảm nhận được, anh hơi nghiêng mặt, tầm mắt rơi xuống, chiếc lưng thẳng hơi khom.

Khoảng cách không quá xa.

Tây Trừng bước tới, khuôn mặt trong ánh sáng mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng, từ đường nét đến lông mày, sống mũi cao, thậm chí cả lông mi dài đều dường như hiện rõ.

Những cơn gió thổi qua khiến khứu giác trở nên sâu sắc hơn, không chỉ mùi thuốc lá buổi chiều mà ngửi thấy có hương gỗ.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, chiếc túi trên vai Tây Trừng vô tình rơi vào cánh tay, sợi dây xích kim loại của túi va vào nhau, phát ra âm thanh không nhẹ cũng không nặng nhưng đủ để phá vỡ sự im lặng. Tây Trừng cúi đầu, Lương Duật Chi đã đưa tay đỡ cô lùi lại một chút.

Tây Trừng đặt nó lên vai, đè nén cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực, ngước mắt nhìn hắn: "Anh đến đây lâu chưa?"

Cô tưởng sẽ nhận được câu "Không lâu" như thường lệ, nhưng thấy anh nhìn đồng hồ: "Nửa tiếng."

Ánh mắt của Lương Duật Chi tập trung vào mắt cô một lúc rồi mới cúi xuống nhìn chiếc áo khoác gió mỏng cô đang mặc: "Lên xe đi, anh đưa em về."

Anh bấm chìa khóa xe.

Tây Trừng theo anh ra xe, cửa mở ra, cúi người ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, sau đó cô nhớ tới chiếc xe mình đã gọi, nhanh chóng hủy chuyến, ngẩng đầu lên, có thứ gì đó được đưa đến.

"Không còn nóng nữa." Lương Duật Chi nói.

Tây Trừng giật mình, sau đó cầm lấy trên tay, nhìn thấy nhãn hiệu trên đó là Ô long hoa quế.

Cô cúi đầu gỡ ống hút ra.

Chiếc xe khởi động và chìm vào dòng xe cộ đông đúc.

Tây Trừng nhấp một ngụm, vị ngọt ấm tràn ngập trong cổ họng, cô quay người nói: "Còn nóng đó."

"Ừm."

Lương Duật Chi nhìn về phía trước và thay đổi làn đi.

Lúc này vẫn khó tránh khỏi ùn tắc, đi lâu rồi cũng không thể thông suốt. Tây Trừng uống hết một phần ba cốc trà sữa trên tay, xe buộc phải dừng lại, chen vào giữa con đường.

Tây Trừng cắn ống hút, nhìn thấy hai tay của Lương Duật Chi đặt trên vô lăng, một ống tay áo sơ mi đen lộ ra từ áo vest, khuy măng sét được buộc chặt vào xương cổ tay, những nếp nhăn mỏng được kéo ra khỏi lớp vải. Da trên cổ tay của anh rất trắng.

Trong sự im lặng không có gì để làm, cảm giác khó xử khi bị cố tình phớt lờ sẽ tự nhiên tăng lên.

Tây Trừng uống hết nửa cốc trà sữa.

Lương Duật Chi quay đầu lại nói: "Hôm nay không làm chậm trễ công việc của em chứ?"

Một ngụm trà sữa vừa mới lọt vào cổ họng, Tây Trừng nuốt xuống trả lời: "Không, thực ra đi về chỉ mất hơn một tiếng thôi, buổi chiều em cũng không bận lắm."

"Hôm nay họp rất lâu, điện thoại đang sạc nên không mang theo." Anh giải thích một lần nữa, ánh mắt thoáng nhìn xuống bảng điều khiển trung tâm, sau đó lại chuyển sang nhìn cô: "Vì tai nạn đó hả?"

Tây Trừng gật đầu: "Trùng hợp như thế, sao có thể trùng với số cuối của anh được?"

"Đó là chuyện bình thường, cũng không phải là hiếm gặp."

"Thực ra lúc đó hỏi Đào Nhiễm cũng được." Tây Trừng quay đầu lại, vẫn còn xấu hổ, suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Có ảnh hưởng đến anh không?"

"Ảnh hưởng gì chứ?" Ánh mắt của Lương Duật Chi chếch qua, gần như nhìn thẳng vào cô: "Lộ chuyện anh có bạn gái?"

Im lặng ngắn ngủi trong vài giây ngắn ngủi.

"... Em vẫn còn à?"

"Tại sao không?" Đôi mắt của Lương Duật Chi tối sầm lại, nhìn thấy tất cả biểu cảm của cô: "Em đã đưa ra quyết định gì?"

"Em không có, nhưng trước đây anh đã nói thế, anh nói thích của em chỉ có…" Câu nói dừng ở đây, không nói hết cả câu trọn vẹn.

Trong ánh sáng màu vàng, Lương Duật Chi nhìn thấy Tây Trừng khẽ cau mày.

"Anh nhớ những gì anh đã nói, vậy nên em có đồng ý không?"

"Việc này em có đồng ý hay không cũng không quan trọng," Tây Trừng không nhìn anh: "Cảm xúc của anh mới là quan trọng."

Cảm xúc của anh mới là quan trọng.

Lương Duật Chi im lặng một lát, thấp giọng nói: "Vậy em có muốn nghe hiện tại cảm giác của anh thế nào không?"

"Ừm?"

"Anh nghĩ anh đã tuỳ tiện."

Tây Trừng ngước mắt nhìn anh một lúc, tim đập nhanh hơn một chút.

Tiếng còi chợt vang lên rồi trầm xuống, dòng xe cộ ùn tắc lại khôi phục trạng thái di chuyển.

Lương Duật Chi khởi động xe, điều chỉnh hướng rồi lái ra khỏi dòng xe đông đúc.

Chiếc xe im lặng trong nửa sau của hành trình.

Không ai trong số họ nói chuyện nữa.

Điều kiện đường xá được cải thiện, họ đến khu Tây Trừng sống trong vòng 20 phút. Xe vẫn dừng ở vị trí bên phải cổng vào, những cây cao đã rụng gần hết lá, trông hoang tàn. Lương Duật Chi chuyển làn và tấp vào lề.

Không ai bước ra khỏi xe.

Lương Duật Chi nhìn Tây Trừng: "Mấy ngày nay em có từng nghĩ đến chuyện chia tay không?"

"Điều em nghĩ là nếu anh muốn chia tay, em hẳn nên chấp nhận."

Anh thu hồi ánh mắt, không trả lời.

Khoảng nửa phút, trong xe không có tiếng động nào.

Tây Trừng siết chặt ngón tay, chiếc cốc giấy mỏng bị móp vào trong.

"Lương Duật Chi, em đã suy nghĩ kỹ về những gì anh nói. Có một số điều em vẫn chưa nghĩ được rõ ràng và chính xác." Cô ngẩng đầu lên, trong lòng có chút dao động nhìn vào mắt anh, "Nhưng, có một điều em chắc chắn."

"Cái gì?"

"Mỗi ngày em đều nhớ đến anh."

Bên ngoài vẫn còn có tiếng gió, nhưng trong tai Lương Duật Chi, mọi thứ đều dừng lại trong giây lát.

"Mỗi ngày?" Anh nghiêng người lại gần hơn: "Có hơn năm phút không?"

"… Ừm."

Trong không gian chật hẹp, hai hơi thở hòa vào nhau.

Lông mi đen của Lương Duật Chi cụp xuống. Đột nhiên anh nghiêng người, tháo dây an toàn của cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu hít lấy mùi hương thanh tao của hoa quế.

Không mất nhiều thời gian, họ chỉ trao đổi cho nhau luồng không khí ấm áp và sống động cùng hơi ẩm trên đầu lưỡi.

Nhân tiện, chiếc cốc giấy bị nghiền nát trong tay Tây Trừng được đưa vào lòng bàn tay anh.

Họ thoáng tách ra trong hai giây, sau khi im lặng, họ lại hôn nhau. Lương Duật Chi dùng lực rõ ràng nắm lấy eo của Tây Trừng, mái tóc dài mềm mại của cô cọ vào mặt anh, hơi thở của anh rất sâu như thể anh bị bao bọc trong không khí dày đặc. Anh mất bình tĩnh, khuỷu tay đập vào vô lăng phát ra âm thanh rất lớn, cuối cùng không thể khống chế được cắn môi của cô.

Khi rút lui, suy nghĩ lại trôi bồng bềnh.

Mỗi người tự bình tĩnh lại.

Tây Trừng tựa lưng vào ghế, hít thở chậm rãi, nhìn thấy Lương Duật Chi đang cởi cúc áo.

Giống như từng thấy.

Khoảng cách gần trong gang tấc, còn có một mùi thơm nhè nhẹ, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt sáng láng kia, dừng lại trên cổ áo sơ mi của anh, nhìn quả táo của anh khẽ trượt lên trượt xuống.

"Lương Duật Chi, hôm nay em không tìm anh, anh còn đi tìm em không?"

"Em có muốn nghe sự thật không?"

Lương Duật Chi quay mặt lại, lông mày có chút giãn ra: "Anh nghĩ mình sẽ không thể vượt qua được đến cuối tháng."