Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 46




Vào cuối tháng sáu, Thượng Hải cũng không mát mẻ hơn Bắc Kinh.

Trong mùa hè tươi tốt, sôi động, mọi vật đều tự do, những cơn nóng bừng là thử nghiệm chân thực nhất đối với các giác quan, khiến con người cảm nhận được cảm giác nóng bừng như đang bốc hơi.

Hoa lựu ngoài sân nở rộ, chiếm lấy cả bức tường dưới ánh mặt trời.

Đầu năm dì Chu từ Thiệu Hưng trở về đã mở hai mảnh đất nhỏ dưới gốc cây hoè già, trồng hành, tỏi và rau Thượng Hải. Tây Trừng cầm ống nước dài tưới hết cây cối, cô ở nhà càng ngày càng lười biếng, mái tóc dài buông xõa, mặc áo thun xanh dài đến giữa đùi, xỏ dép vào chân rồi đi thẳng vào trong, giẫm lên nền đất mềm.

Bà ngoại gọi cô chải tóc và thay quần áo.

Tây Trừng mỉm cười quay người nói "Vâng", nhưng vẫn lề mề. Dòng nước trong suốt, mát lạnh chảy ra khỏi ống, trượt khỏi lá cây, ngấm vào lòng đất, những tia sáng xuyên qua từ những khe lá nhảy múa nhẹ nhàng trên vai cô.

Bà ngoại cảm thấy ngạc nhiên. Cô có phần khác trước, năm nay cô thường xuyên bộc lộ bản chất trẻ con.

Tây Trừng tưới rau xong, cũng không quên cây xương rồng trong góc. Nó không cần nhiều nước để sống nhưng thỉnh thoảng cũng cần được chăm sóc. Cô nghĩ đến Loan Phượng Ngọc bị bỏ rơi, tự hỏi không biết nó bị ném đi đâu, cuối cùng chết héo ở xó xỉnh nào.

Bữa sáng có hoành thánh.

Nói là bữa sáng, nhưng thực ra đã gần mười giờ rồi. Tây Trừng dậy muộn, dì Chu ngắt hai lá cải xanh nấu một bát. Cô vừa ăn vừa nghe bà ngoại kể về việc tháng trước Bạc Thanh đi họp rồi tiện thể ghé qua thăm, lại tốn tiền để mang theo rất nhiều thứ.

Tây Trừng gạt lá rau trong bát, thản nhiên hỏi: "Thầy Lương thế nào rồi ạ?"

"Có vẻ như sụt cân đi nhiều. Bà bảo ở lại ăn rồi đi, nhưng nó nói vội lên máy bay."

Tây Trừng hừ một tiếng: "Chú ấy chắc bận."

Bà ngoại lại như nói nhiều hơn: "Nói đến chuyện này, cháu trai của Bạc Thanh tên là Duật Chi… chưa từng gặp lại." Không cần Tây Trừng trả lời, bà lại tự nói: "Trong hoàn cảnh hiện đại, thanh niên bận rộn với công việc, chẳng có cuộc sống nào dễ dàng." Đột nhiên bắt đầu dặn dò cô ở ngoài phải cẩn thận, ăn uống là quan trọng nhất, làm thế nào để hòa hợp với bạn bè, đồng nghiệp.

Cũng giống như khi còn nhỏ đi học, bà lo lắng mọi thứ chỗ này chỗ kia.

Tây Trừng chỉ cần gật đầu đáp lại.

Khi quay trở lại làm việc, cô trở thành người mà bà gọi là một thanh niên "chẳng dễ dàng", ngủ quên trên tàu điện ngầm khi đi làm hàng ngày, hoặc ngắm nhìn thành phố vào đêm qua cửa sổ taxi mờ mịt.

Ngoài công việc là cuộc sống một mình ổn định, một mình đến Tiểu Tư Thiên để xem phim giống như khi còn đi học. Cô cũng kiên trì tham gia lớp học khẩu ngữ hàng tuần, kéo dài được nửa năm, đã tiến bộ rõ rệt.

Để học lái xe, cô tìm một trường dạy lái xe mới, chia đều thời gian rảnh rỗi.

Đến cuối tháng bảy, cuộc sống đã có những thay đổi.

Căn nhà sắp ở đủ hai năm đã bị chủ rao bán vì lý do gia đình, đã thương lượng tốt rồi nên Tây Trừng không muốn ở lại nữa mà bắt đầu tìm nơi ở mới.

Chuyển nhà là một chuyện rất phiền phức.

Toàn bộ quá trình đều rất vội vàng. Tây Trừng đi theo người môi giới xem nhà cả một ngày. Khoảng chín giờ tối đã chọn được một căn hộ loft*, rộng 60m2 trên tầng 16. Ban công là bức cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Người ta nói loại nhà này ở rất phiền phức, chạy lên chạy xuống lầu rất mệt nhưng cô không quan tâm và ký hợp đồng ngay trong đêm đó.

[*] Căn hộ Loft là một loại căn hộ chung cư được thiết kế với 2 tầng nối liền nhau, nó còn có tên gọi khác là căn hộ thông tầng. Căn hộ Loft thường được xuất hiện tại các dự án của chung cư cao cấp với mục đích tạo nên không gian sống hiện đại, tiện ích và loại bỏ sự hạn chế về diện tích tại các căn hộ chung cư.

Sau đó, cô dành phần lớn thời gian trong ngày để đóng gói đồ đạc, hẹn công ty chuyển nhà.

Trước khi rời đi, Tây Trừng thanh toán tiền điện nước với chủ nhà rồi trao lại chìa khóa. Cô nghĩ đến việc tốt nghiệp năm ngoái, Nhan Duyệt nói sau này cô ấy sẽ quay lại đây, nhưng hiện tại điều đó đã trở thành không thể thực hiện được.

Chập tối cô chuyển đến nhà mới, sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp xong nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười một giờ.

Quả là một ngày mệt mỏi nhất, so với việc nhìn chằm chằm vào máy quay ở hiện trường suốt hai ngày liên tiếp thì cũng không khác mấy.

Tây Trừng ngồi thẫn thờ năm phút, lấy cái nồi nấu mì ăn liền. Cô vừa ăn vừa lướt điện thoại. Khương Dao cập nhật ảnh mới trên vòng bạn bè, cô ấy đang chơi ở Jersey với bạn, có biển xanh băng giá, những chú hồng hạc tao nhã, cảnh đẹp và con người đẹp.

Nụ cười rạng rỡ của Khương Dao vẫn tràn đầy năng lượng.

Thời gian bước sang tháng tám, Tư Cách đã tiếp nhận một dự án của chính phủ, mục đích tạo ra danh thiếp của một thành phố đổi mới khoa học và công nghệ dựa trên trung tâm đổi mới khoa học và công nghệ đô thị mới ra mắt và diễn đàn cấp cao vào nửa cuối năm nay.

Dự án được xếp hạng rất cao. Một đội tạm thời được thành lập đặc biệt trong Tư Cách để tiến về phía Tây Nam. Tây Trừng do Tưởng Tân Ngữ đích danh yêu cầu, với tư cách là giám đốc sáng tạo để nói chuyện trực tiếp với leader nhóm khoa học và công nghệ.

Chuyến đi này sẽ mất nhiều thời gian, dự tính là nửa tháng.

Đêm trước khi đi, Tây Trừng đang thu dọn hành lý ở nhà, điện thoại vẫn mở, Tưởng Tân Ngữ ở đầu dây bên kia nhắc nhở: "Mang theo nhiều quần áo đẹp, thêm cả váy nữa. Chuyến này đi sẽ rất lâu, vậy nên khả năng có cuộc gặp gỡ lãng mạn nào đó là rất cao."

Tây Trừng tình cờ đang chọn váy cho vào vali, hỏi cô ta: "Giám đốc bên A lần trước vẫn không có tin tức à?"

"Sau này, bọn chị có gặp nhau vài lần, không nghe hòa nhạc thì cũng đi xem kịch. Khó khăn lắm cuối tuần chị mới được ngủ nướng. Sáng sớm người ta gọi chị đi xem triển lãm, sau khi xem xong còn hỏi chị có cảm nhận thế nào. Chị thực sự không thể ngấm được kiểu đàn ông văn nghệ này. Mặt có đẹp cũng chịu."

Trong giọng nói của Tưởng Tân Ngữ có chút bất lực: "Chị là người bình thường chỉ muốn một cuộc sống sôi động, dễ dàng không?"

Tây Trừng cười nhẹ: "Có lẽ là do kiểu tóc hiện tại làm chị trông giống một nữ văn sĩ trẻ hơn."

"Vậy thì ngày mai sau khi tổ chức buổi họp khởi động dự án xong, chị sẽ đi làm tóc, chiều đến Thái Cổ Lý ngắm các anh chàng đẹp trai. Chị nhìn chán mấy anh già xoàng này rồi nên chúng ta đi đến phía Nam để ngắm tinh hoa hội tụ."

[*] Thái Cổ Lý: Taikoo Li là dự án phát triển mà Swire Properties liên tục đổi mới và phát triển theo điều kiện địa phương ở Trung Quốc đại lục, bao gồm dự án Taikoo Li Sanlitun ở Bắc Kinh, dự án Sino-Ocean Taikoo Li ở Thành Đô và dự án Taikoo Li Qiantan ở Thượng Hải.

"Tinh hoa hội tụ là như thế nào, giống như Peter?"

"Peter đối với chúng ta giống như một đóa hoa. Ra khỏi Tư Cách thì anh ta chẳng là gì. Đợi ngày mai em rửa mắt thì sẽ biết."

Được rồi.

Tây Trừng tưởng Tưởng Tân Ngữ chỉ nói miệng, nhưng cô không ngờ rằng trong khoảng thời gian ở Thành Đô, cô ta thật sự nói là làm. Ngoài công việc, họ không hề lãng phí chút thời gian rảnh rỗi nào ở trong khách sạn. Tây Trừng được đưa đi nhiều địa điểm nổi tiếng trên mạng, ghé qua nhiều quán bar.

Đúng là gặp được rất nhiều anh chàng đẹp trai, nhưng không có cuộc gặp gỡ lãng mạn nào cả.

Một ngày nọ Tưởng Tân Ngữ đã hẹn gặp với một người đàn ông tóc đầu đinh đẹp trai tinh hoa hội tụ, nhưng sau đó từ bỏ vì không thể hợp với giọng nói địa phương của đối phương.

Tây Trừng mê ngay từ cái nhìn đầu tiên với món thịt thỏ của Thành Đô, món thỏ nấu tiêu tươi rất là ngon.

Điều khá an ủi nữa là công việc đang tiến triển thuận lợi. Tư Cách đã có một trận đánh rất đẹp ở khu vực Tây Nam.

Trong dự án này, Tây Trừng vẫn chịu trách nhiệm về phần Account, thu thập tài liệu, làm rõ nhu cầu của bên kia, tổ chức các cuộc họp, liên lạc và phản hồi liên tục cũng như điều chỉnh nhịp độ chung của dự án.

Sau lần hợp tác chuyên sâu đầu tiên, Tưởng Tân Ngữ nhận ra cô là người có mục tiêu rất rõ ràng, dường như cô là người nhanh chóng phát hiện mọi tình huống giao tiếp kém hiệu quả và tập trung vào những vấn đề then chốt. Về thái độ cô luôn duy trì bên ngoài mềm mỏng nhưng bên trong cứng rắn. Những công việc vặt vãnh, tầm thường khi qua tay cô cũng có thể được tiến triển hiệu quả hơn. Đến Tư Cách mới được một năm, không phải ai cũng làm được điều này.

Trên máy bay trở về, Tưởng Tân Ngữ hỏi Tây Trừng có muốn đổi đội không: "Nếu em muốn thì có thể nộp đơn. Có kinh nghiệm ở các nhóm khác nhau sẽ có lợi cho việc tăng tiến của em. Nhóm hàng tiêu dùng nhanh, nhóm hóa chất hàng ngày có nhiều thách thức hơn."

Đây là đề nghị nghiêm túc của đàn chị, các dự án mà Tây Trừng thực hiện trong năm nay đều theo hướng khoa học công nghệ.

"Em sẽ suy nghĩ lại, hoặc là đợi em hoàn thành xong dự án năm nay của Kinh Vĩ."

"Cũng được. Chắc em cũng đi WAIC ở Thượng Hải vào cuối tháng mà phải không?"

Tây Trừng gật đầu: "Trở về mấy ngày cũng không thể nghỉ ngơi."

"Em cũng coi như là làm không ngừng nghỉ," Tưởng Tân Ngữ nhớ lại: "Em chưa dùng nghỉ phép hàng năm nhỉ, có khả năng trở thành một người nghiện công việc."

Tây Trừng cười nói: "Cuối năm rồi nghỉ một thể."

Sau khi trở về Bắc Kinh có một tuần nghỉ ngơi, Tây Trừng bay đến Thượng Hải. Tư Cách sắp xếp cho hai thực tập sinh đi cùng cô.

Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo Thế giới WAIC là một sự kiện lớn trong lĩnh vực khoa học và công nghệ. Lần này được tổ chức tại Thượng Hải, địa điểm chính là tại Trung tâm Triển lãm Thế giới, ngoài ra còn có một triển lãm ứng dụng sáng tạo trong đó. Đây là cơ hội quảng bá tuyệt vời cho các công ty AI, mỗi công ty đều sắp xếp gian hàng trước.

Tây Trừng hỗ trợ đội của Kinh Vĩ tại hiện trường, bận rộn từ sáng đến tối.

Cô bảo hai cô gái thực tập về trước, cô ở lại bàn bạc chi tiết với giám đốc tuyên truyền của Kinh Vĩ. Khi xong việc thì đã gần chín giờ, cô đi ăn tối ở gần đó.

Vừa bước vào cửa khách sạn, cô đột nhiên bị gọi lại, quay đầu thì nhìn thấy người kia.

Đào Nhiễm.

Sau khi rời khỏi Tinh Lăng, họ hoàn toàn không còn liên lạc gì nữa.

Thật không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây.

Tây Trừng đi tới nói: "Chị Đào Nhiễm."

Đào Nhiễm có vẻ kinh ngạc: "Tây Tây, em..."

Tây Trừng giải thích đơn giản chứng mất chức năng ngôn ngữ là một chứng rối loạn tâm thần, hiện tại ổn rồi, Đào Nhiễm gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Sau đó nhìn thẻ công tác của cô, hỏi: "Bây giờ em làm ở Tư Cách hả?"

"Vâng, em tới đây cùng khách hàng. Công ty có hợp tác với Kinh Vĩ." Tây Trừng hỏi: "Tinh Lăng cũng tham gia triển lãm phải không?"

"Đúng vậy, sao bọn chị có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Gian hàng nào là của em?"

Hai người kiểm tra số gian hàng, phát hiện cách nhau không xa.

"Ngày mai nếu rảnh thì đến chỗ chị chơi nhé. Đã lâu rồi mọi người không gặp em." Đào Nhiễm tươi cười mời cô.

Tây Trừng chỉ cảm thấy cô ấy đang lịch sự mời nên gật đầu. Cô liếc nhìn đại sảnh rồi hỏi: "Bây giờ chị muốn về phòng không?”

Quầy lễ tân của khách sạn ở phía bên kia, bên này toàn bộ dùng làm phòng nghỉ, không ồn ào, người đi vào nhanh chóng qua chỗ thang máy, chỉ có mình họ dừng lại ở đây.

"Ồ không... Chị ở bên kia đường." Đào Nhiễm lắc lắc tập tài liệu trong tay, "Ở đây đợi sếp Lương, phải đưa cho anh ấy." Cô ấy cúi đầu nhìn đồng hồ: "Chắc là cũng sắp đến rồi."

Tây Trừng vốn đã đoán trước được anh sẽ tới nên cũng không quá ngạc nhiên, gật đầu nói: "Vậy em về phòng nhé, chị Đào Nhiễm."

"Được rồi, về nghỉ ngơi đi."

Vừa nói xong đã có hai người bước vào cửa.

"Sếp Lương." Đào Nhiễm nói.

Tây Trừng quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đó. Trong tích tắc, anh vô cảm nhìn đi chỗ khác.

Hai người tiến lại gần.

Người bên cạnh Lương Duật Chi là giám đốc kỹ thuật của Tinh Lăng, mới được thuê vào năm nay, anh ta họ Đinh. Giám đốc Đinh không biết Tây Trừng, tò mò nhìn cô: "Người của chúng ta à?"

"Là chúng ta trước đây..."

Một giọng nói ngắt lời cô.

"Tài liệu đâu?"

"Đây ạ." Đào Nhiễm đưa tài liệu trong tay ra.

Anh cúi đầu, lật dở từng trang.

Dường như có một sự trì trệ kỳ lạ trong không khí.

Đào Nhiễm nhìn Tây Trừng, ra hiệu cho cô "đi trước đi".

Đào Nhiễm đã liều mạng làm việc mười năm và rất nhạy cảm, lúc này cô ấy nhận thấy có gì đó hơi kỳ lạ, khẽ gật đầu với cô.

Tây Trừng xoay người đi dọc hành lang bên trái, phòng cô ở tầng một.

Người duy nhất có mặt bối rối chính là giám đốc Đinh, anh ta có chút tiếc nuối nhìn bóng người đang bước đi: "Sao lại đi? Tôi còn chưa nói xong."

Lương Duật Chi đóng tài liệu, liếc nhìn anh ta: "Anh không quen biết, có gì mà nói?"

Từ xa, bóng người đã đi đến cuối hành lang và bước vào phòng.

Giám đốc Đinh tự nhiên bị trách, cảm thấy rất oan ức.

Đào Nhiễm càng ngày càng khẳng định hai người này có gì đó không đúng.