Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh

Chương 23: đẩy cậu, thật xin lỗi





Tối hôm đó, thành phố đổ cơn mưa xối xả, Nhậm Thanh tháo di động thành ba mảnh rồi nằm trong ổ yên tĩnh xem TV, ổ nhỏ của cô vô cùng hỗn loạn, ngay cửa ra vào sát vách tường có đặt đồ dùng cá nhân của Bạch Gia mà Nhậm Thanh đã soạn ra để đó, ví dụ như ví tiền cũ, khăn quàng cổ, cà vạt, USB, cặp văn kiện cũ, vợt cầu lông... Đều là mấy món đồ vụn vặt của, bởi vì hai người không sống chung, nên đồ vật quý trọng không ở trong này.
 
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, cô giảm nhỏ âm lượng TV, lê dép trầm lặng đi ra mở cửa.
 
“Đồ đạc của anh tôi đã dọn rồi...”

 
Cô dừng lại, há hốc mồm nhìn người đàn ông trẻ tuổi ướt đẫm đang đứng ngoài cửa.
 
“Sao anh lại ướt như chuột vậy?”
 
Anh nghe thấy trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt, không vui nói: “Em đang uống rượu?”
 
Cô chậm rì đáp: “Em chỉ uống hai miếng thôi, là rượu đỏ trước kia Oánh Oánh cho em, à, cô ấy nói với em là có tác dụng dưỡng da, em cũng không biết có phải cô ấy nói hưu nói vượn không nữa.”
 
Trên mặt anh đầy sương lạnh, lạnh lùng hỏi: “Cần cởi giày không?”
 
“Không cần.”
 

Anh vẫn đá văng giày ra, mang theo áo khoác ướt đẫm chậm rãi đi vào. Nhậm Thanh lúng túng đứng ở cửa, không đuổi theo, anh tùy ý quét mắt nhìn khắp căn phòng bừa bộn, quay đầu lại nhìn về phía Nhậm Thanh và thùng giấy dưới chân cô, châm chọc nói: “Không phải em đang đợi người cũ rác rưởi kia của em trở về lấy những món này đi đó chứ?”
 

“Anh nói gì cơ?” Nhậm Thanh nghi ngờ nhìn anh.
 
Anh thấp giọng cười nhạo: “Nhậm Thanh, chị em thường nói em nhu nhược vô năng không có bản lĩnh, chị ấy quả thật không nói sai, em còn giúp anh ta thu xếp đồ đạc? Em muốn tự mình đưa tới cửa luôn không?”
 
Nhậm Thanh đờ đẫn, đóng cửa lại, cầm móc giúp anh treo áo khoác ướt lên.
 
“Sao anh lại ướt vậy?”
 
“Em không thấy bên ngoài trời mưa sao, bãi xe rất xa?”
 
Nhậm Thanh ân cần nói: “Anh có muốn ăn canh cá không? Em hâm lại cho anh nhé.”
 
Chàng trai chợt cảm thấy quỷ dị, quay đầu lại nhìn cô: “Nhậm Thanh, tôi là ai?”
 
“Bạch Gia, anh sao vậy?”
 
Điền Đằng chậm rãi đến trước mặt Nhậm Thanh, cúi đầu, mắt đối mắt với cô: “Em lặp lại lần nữa, tôi là ai.”
 
Nhậm Thanh lẳng lặng nhìn anh, im lặng trong chốc lát, chậm rãi vươn tay vòng qua cổ anh, cô đưa mặt lên, nhẹ nhàng cọ vào anh, khẽ nói: “Anh trở về thật tốt, chúng ta thật vất vả đi đến bây giờ, mẹ anh cũng không ghét em, còn đuổi theo dạy em làm dưa muối...”
 
Điền Đằng mặt không đổi sắc nhìn xuống đất, cũng không hất ra, vì vậy Nhậm Thanh ôm càng chặt không kẽ hở. Cô uất ức nói: “Rõ ràng là anh nói muốn kết hôn với em, ngay từ đầu mẹ anh không đồng ý, anh còn quỳ xuống xin bà ấy, vì sao bây giờ anh lại đổi ý? Anh đổi ý, anh còn lấp li3m như đúng rồi, anh mãi mãi luôn để ý, lúc trước, không phải em bắt anh ở bên em, em đã lo lắng cho anh như vậy... Anh sợ em liên lụy đến anh, anh bảo em không nói rõ với anh, Bạch Gia, em không nói thì anh không chịu đi tìm hiểu sao? Anh chỉ là cần một lý do để ra đi thôi chứ gì, anh chán em rồi.”
 
Nhậm Thanh không phân rõ người đứng trước mặt mình rốt cuộc là ai, toàn thân người này đều là hương vị của Điền Đằng, nhưng Điền Đằng sao có thể tới đây, cậu ấy đang ở Mỹ, cậu đi tận sáu năm, cô còn chưa gặp được cậu ấy. Tên khốn trước mắt không nói tiếng nào này nhất định là Bạch Gia, buổi chiều anh gọi điện thoại nói muốn tới đây lấy cặp công văn anh để quên, thuận tiện trả lại chìa khóa, cái chìa khóa này, lúc trước là anh rất muốn có...
 
Nhậm Thanh nhỏ giọng nức nở, có lẽ là tức giận “Bạch Gia” lại không chịu an ủi, phút chốc cô kiễng chân nặng nề hôn lên môi anh. Điền Đằng rũ mắt nhìn cô, cô khép hờ mắt, lông mi cong dài, đầu lưỡi như tức giận từng chút từng chút muốn luồn vào miệng anh. Anh đắm chìm, hơi hé môi, đầu lưỡi nho nhỏ của cô nhanh chóng chui vào, dần dần chiếm lấy cả khoang miệng anh.
 
Ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực đột nhiên sáng ngời, đón lấy tiếng sấm rền vang xa. Điền Đằng đẩy cô ra đi thẳng về phía nhà bếp. Trong bếp quả thật có canh cá, anh mở nắp, cúi người ngửi ngửi, sau đó quơ lấy cái thìa bên cạnh nếm thử một miếng, ừm, tay nghề bình thường.
 
Nhậm Thanh ôm anh từ phía sau, thở hổn hển, một lát sau, khóc òa lên.
 
Điền Đằng lẳng lặng nhìn lớp gạch men dính đầy dầu mỡ phía trước, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là một kẻ vô liêm sỉ!”
 
Trong lúc Điền Đằng nửa tỉnh nửa mê, chuyện cũ trước kia từ nơi sâu thẳm trong trí nhớ lại ùa về nhen nhóm lên một ngọn lửa, nương theo hơi lạnh của gió thu, dần dần có xu thế cháy lan ra đồng cỏ.
 

Sắc trời xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào, một cánh tay của Điền Đằng lộ ra ngoài, trước ngực là mái tóc xõa dài của Nhậm Thanh. Nhậm Thanh co lại dựa vào anh, khẽ nhếch môi, ngủ cực kỳ ngon.
 
Điện thoại đầu giường đột nhiên reo ầm lên, Nhậm Thanh nhắm mắt xoay người lục lọi bốn phía, tưởng chuông báo sáng sớm, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói rõ ràng “A lô?” Cô giật mình, hai mắt bỗng chốc trợn tròn, nhanh chóng tỉnh giấc.
 
Trí nhớ về tối hôm qua loạn cào cào, cô chỉ nhớ mình đang xem TV, vốn định uống chút rượu đỏ dưỡng da gì đó, ai ngờ chớp mắt chỉ còn lại một nửa... Sau đó Bạch Gia trở về lấy đồ, cô ôm anh không khóc sướt mướt, kiên quyết không cho anh đi, anh giãy ra, bị cô dứt khoát đẩy vào phòng ngủ, khoảnh khắc máu huyết chảy ngược đó vụn vặt xuất hiện trong đầu cô.
 
Điền Đằng lơ đãng trả lời, cúp điện thoại, ánh mắt tỉnh táo nhìn Nhậm Thanh đang hoảng sợ vén lại mái tóc dài của mình, bọc chăn từ từ nhích qua bên kia giường.
 
Điền Đằng chậm rãi nở nụ cười lười biếng: “Em lo lắng cái gì?”
 
“Tôi, tôi không lo lắng.”
 
Nhậm Thanh lo sợ bất an nhìn anh, sau lưng Điền Đằng được lót bằng một chiếc gối duy nhất trong căn phòng này, mái tóc đen của anh hơi loạn, nhưng vì gương mặt khá điển trai, nên mái tóc rối bời này lại thể hiện ra nét kiêu ngạo.
 
Điền Đằng cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Canh cá em nấu đêm qua, nửa đêm tôi đã rời giường ăn hết rồi, hương vị bình thường, từ nay về sau đừng có nấu nữa. Bây giờ, phiền em giúp tôi tìm một bộ dụng cụ vệ sinh sạch sẽ, tôi cần phải tắm gội. Chậc, phụ nữ say rượu thật đáng ghét.”
 
Điền Đằng xốc chăn lên, chân trần, mặc độc một chiếc quần jeans thấp đi ra ngoài. Nhậm Thanh trừng mắt nhìn tấm lưng trần khi3u gợi của Điền Đằng, khuôn mặt hồng như sắp nhỏ ra máu, cô do dự nửa ngày, nói khẽ: “Thật xin lỗi.”
 
Điền Đằng đáp lại là ba cái tên món ăn khác nhau.
 
Nhậm Thanh đeo tạp dề, lưu loát nấu cháo, thái rau, nửa tiếng sau đã làm ra ba món ăn một cháo, đậu cô-ve xào, tôm xào bông cải xanh, trứng xào cà chua và cháo.
 
Bầu không khí trên bàn khá là xấu hổ.
 
“Em có biết mới vừa rồi là ai gọi điện đến không?”
 
“Hả? Ai?”
 
“Hàn Tranh, bây giờ cậu ta là nhạc sĩ người Hoa nổi tiếng nhất trong giới ở Mỹ.”
 
Nhậm Thanh mặt dày cười lớn: “Ngũ âm của tôi không được đầy đủ, cũng không thích nghe nhạc, không chú ý đến những cái này.”
 
Điền Đằng ngẩng đầu nhìn cô, hời hợt nói: “Đừng căng thẳng.”
 
“Tôi chỉ hơi hơi. Không căng thẳng lắm.”
 
Điền Đằng cười nhạo.

 
Nhậm Thanh nghiêng mặt đi, mắt lơ đãng nhìn về phía cửa ra vào, đột nhiên dừng lại.
 
“Em đang nhìn gì?”
 
Nhậm Thanh nghi ngờ nói: “Thùng giấy tôi đặt ở cửa không còn nữa.”
 
Điền Đằng điềm nhiên như không nói: “Tôi ném ra ngoài rồi.”
 
Nhậm Thanh nhanh chóng mở cửa ra xem, hàng hiên trống rỗng, chỉ có gió lùa.
 
“Chắc chắn là ai mang đi, cậu để ở hành lang nên người ta cho rằng đó là rác đấy.”
 
Điền Đằng lạnh lùng nhìn cô: “Lấy thì lấy, vốn chính là rác rưởi mà.”
 
Nhậm Thanh nghẹn, ủ rũ bóc vỏ tôm. Điền Đằng xoay người đi ra chỗ sân thượng phơi quần áo, trong lòng khoái trá.
 
Nhậm Thanh vừa vào công ty đã nhận được điện thoại của Bạch Gia. Bạch Gia ấp úng nói, cặp công văn cũ anh bỏ rồi, trong máy tính có file lưu sẵn, chìa khóa nhà cô anh sẽ nhanh chóng đưa qua, sau này đường ai nấy đi. Nhậm Thanh nghe thấy đầu kia điện thoại là tiếng chửi mắng trầm thấp của Dương Thanh Tiêu, cơn tức từ từ bốc l3n đỉnh đầu. Cô nói, chìa khóa kia cần hay không kệ anh, hôm nay tôi đổi khóa. Đồ đạc của anh tôi đã sớm ném xuống lầu, anh muốn thì nhặt, không cần thì dẹp!
 
Nhậm Thanh không muốn nổi cáu với anh, thậm chí trước khi bắt máy, cô vẫn đang hi vọng anh có thể hồi tâm chuyển ý. Những năm gần đây, người có thể tiến vào cuộc sống của cô chỉ có anh, sau bữa cơm chiều bọn họ sẽ ra ngoài tản bộ, bọn họ sẽ sôi nổi thảo luận có nên nuôi chó hay không, anh đi công tác trở về sẽ lặng lẽ giấu quà đi để cô tìm khắp phòng, anh luôn miệng nói mãi mãi sẽ...
 
Hôm nay, anh vừa dỗ Dương Thanh Tiêu, vừa nói với cô từ nay về sau đường ai nấy đi.
 
Nhậm Thanh hi vọng mình có thể hành động quyết đoán như đã hành hung Triệu Nghiên năm đó mà lưu loát chia tay, nhưng sự thật là, cô không chịu đựng nổi. Tan tầm, cô ngồi trong phòng kế hoạch khóc đến hai mắt đỏ bừng.
 
Đáng an ủi chính là, đồng nghiệp công ty không dùng ánh mắt khác thường nhìn Nhậm Thanh. Lam Oánh Oánh vô tâm vô phế chạy tới tranh công. Ngày đó Nhậm Thanh vừa đi, Lam Oánh Oánh như bị người ta giẫm phải đuôi, nhảy ra dùng một tấm hình kinh điển khiêu chiến Dương Thanh Tiêu. Cô chỉ vào Dương Thanh Tiêu, cười lạnh: “Cô đấy, miệng rộng có thể xiên cả nĩa, sống thật uổng phí mà! Có cần mặt nữa không đây?! Hai người họ là sau buổi lễ tốt nghiệp vào tháng sáu đã chính thức quen nhau, còn cô hả, Nguyên Đán năm đó mới vừa chui ra khỏi chăn của bạn trai hoa khôi cơ đấy!”
 
Sắc mặt Dương Thanh Tiêu xanh hồng xen lẫn, mặc dù cô và Lam Oánh Oánh là bạn học cùng lớp, nhưng không thân thiết mấy, cho nên cô không biết còn có một người biết rõ sự tình đang làm ở Nguyên thị.
 
Nguyên Tịnh Viễn dẫn theo toàn thể công nhân viên Nguyên thị im lặng đưa mắt nhìn Dương Thanh Tiêu chật vật rời đi.