Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 8: Tỷ Tỷ xinh đẹp




Hai cô gái vẻ mặt kích động: “Đúng đúng đúng! Chính là cái tên này! Cô giáo Kỷ và vị này…tỷ tỷ xinh đẹp muốn cùng đi không?”

Tùy Ức sợ nói thêm nữa thì vị ‘tỷ tỷ xinh đẹp’ này sẽ nổi đóa lên mất, mở miệng thúc giục: “Các em đi trước đi”

Chờ hai cô bé đi xa, Tùy Ức mới quay lại nửa thăm dò nửa xem xét nhìn Kỷ Tư Tuyền.

Kỷ Tư Tuyền ngược lại trên mặt như không có vấn đề gì, khóe miệng cong lên hình cánh cung, miễn cưỡng nâng mi mắt lên: “Nhìn tớ làm gì? Ài, cái chuyện tình vừng cũ mè thối ấy, tớ sớm đã quên rồi, năm đó tớ quá không hiểu chuyện, thật ra Kiều sư huynh không có lỗi gì với tớ, là tự tớ quá kiêu thôi, tớ đã sớm muốn chia tay rồi, đàn ông ư, chẳng qua là vật dụng trên giường mà thôi”

Ngữ khí của Kỷ Tư Tuyền nhẹ vui mừng, lại hơi dị thường, Tùy Ức cũng không vạch trần, yên lặng nghe cô giải thích một tràng dài sau đó hỏi: “Kia…mau chân đến xem sao?”

Kỷ Tư Tuyền quay đầu đi thẳng về hướng ngược lại: “Có cái gì mà xem, cũng không phải chưa gặp qua, Kiều sư huynh cậu chưa gặp sao? Đi thôi”

“Đi đâu?”

“Đến nhà cậu ăn cơm”

“Không phải nói không đi sao?”

Tùy Ức nhìn Kỷ Tư Tuyền càng đi càng nhanh, không kịp nói cho cô biết, lễ đường năm ngoái sửa lại, cô đi hướng ngược lại chính là tới cửa sau của lễ đường, chỉ biết so với cửa trước thì tới lễ đường nhanh hơn.

Cửa sau lễ đường đối diện với mặt bên đài chủ tịch, hay bởi vì vấn đề góc độ, người trên đài chủ tịch không nhìn thấy được bên này, mà người ở bên này có thể nhìn thấy mặt bên người trên dài.

Kỷ Tư Tuyền cực nhanh đi vào bên trong nhìn lướt qua, cách lớp thủy tinh dày, không biết người đàn ông kia cong khóe miệng nói một câu gì, người ở bên dưới lập tức cười vang cả phòng, nghe thấy Tùy Ức tới gần, cô quay đầu vẻ mặt chê cười nói: “Lễ đường này là do ai thiết kế, thật không có thẩm mỹ”

Ánh mặt trời quá chói mắt, chiếu vào lớp thủy tinh, mang theo một mảng mơ hồ, căn bản Kỷ Tư Tuyền không nhìn rõ mặt của người đàn ông kia, lại bị ánh sáng phản chiếu làm đau mắt.

Tùy Ức trầm mặc một lát, không có ý định nói cho cô biết, thiết kế lễ đường này đều là các giáo sư của viện kiến trúc đã dạy cô năm đó, cái vòng của ngành kiến trúc lớn như vậy, cô lại nói ra như vậy thì lời của sư tổ cũng phải giúp các giáo sư liên danh dạy bảo cô.

Lúc Tiêu Tử Uyển nhận được điện thoại của phu nhân mình thì đang đứng ở cửa phòng giải khát nghe chuyện phiếm, chẳng qua là anh đi ngang qua mà thôi, mới nghe được mấy chữ liền dừng bước.

Tựa hồ có người mới vào phòng, mấy người còn lại đều ở ‘khoa phổ’

(khoa học phổ biến)

“Cái vị vừa rồi chính là Kiều bộ trưởng trong truyền thuyết sao? Nhị thiếu gia Kiều gia? Nhìn qua rất là đẹp trai! Cười lên thật ôn nhu!”

“Chính là vị đó, nghe nói, người tiếp quản Kiều gia ban đầu là đại thiếu gia Kiều Diệp, không biết tại sao bây giờ lại trở thành vị nhị thiếu gia này, Kiều Dụ lúc trước không xen vào cái vòng tròn này, mấy năm trước đột nhiên xông ra, thật là bình bộ thanh vân, nhắc tới cũng kỳ quái, nhà quyền thế vậy, chẳng phải luôn nội đấu sao, nhưng đại thiếu gia Kiều gia tựa như đang lót đường cho người em trai này, một tay đem vị đó nâng lên cao”

(Bình bộ thanh vân: một bước lên mây)

“Vị Kiều bộ trưởng này nhìn qua….rất khiêm tốn”. Người nọ khách khí uyển chuyển biểu đạt ý tứ.

Có người hắc hắc cười hai tiếng: “Có phải người chăn nuôi nhìn qua vô hại lại rất dễ nói chuyện?”

“Có chút”

“Cậu cũng đừng coi thường anh ta. Ổ của hổ lang phía nam anh ta cũng đã đợi qua, thật ra thì điều này không có gì là hiếm, nhưng hiếm ở chỗ trước khi đi anh ta là cái dạng gì, sau khi trở lại còn là dạng gì, đều là một bộ ôn nhuận nho nhã, không nhìn ra nửa phần ngoan tuyệt và nguy hiểm, còn thuận tay đem đám lão gia kia dọn dẹp đến mức phải phục tùng, cậu nói xem loại bản lĩnh này còn ai có? Đây chính là một cuộc chiến kéo dài, từng chiêu thử dò xét khiêu khích, đã bị gương mặt ôn nhu tưởng chừng như vô hại của anh ta lấy nụ cười làm chủ chốt đánh tan. Từ sau khi anh ta trở về cũng không có ai dám khinh thường vị nhị thiếu gia Kiều gia bình lộ xuất gia này”

“Còn người đàn ông mới vừa rồi cùng anh ta nói chuyện? Nhìn qua cũng rất tuấn tú! Hai người đứng ở nơi đó, thật là khí chất xuất chúng!”

“Vị đó là Tiêu bộ trưởng, nói đến Tiêu bộ đây, dáng dấp cũng đẹp trai, chỉ nhìn lời nói của giá trị danh dự, hai người chẳng phân biệt anh em, chẳng qua Tiêu bộ lạnh lùng hơn một chút, không như Kiều bộ trưởng khiến cho người ta như được tắm gió xuân, huống chi Tiêu bộ đã sớm kết hôn, nên không ai xâm phạm được.”

Tiêu Tử Uyên cứ như vậy vừa nghe chuyện phiếm vừa tiếp điện thoại, sau khi cúp điên thoại, xoay người xuống lầu, ra thang máy đi tới phòng làm viêc cuối hành lang, đẩy cửa ra ‘khai môn kiến sơn’ hỏi người trong phòng: “Tối nay muốn tới nhà tôi ăn cơm không?”

Tiêu Tử Uyên vốn quen biết từ nhỏ, lại là bạn cùng phòng đại học, quan hệ vốn không giống bình thường, hiện nay lại làm việc ở cùng một tầng, duyên phận không cạn.

Kiều Dụ đang đứng bên cạnh cử sổ gọi điện thoại, nghe thấy tiếng không khỏi giật mình, xoay người nhìn Tiêu Tử Uyên với bộ mặt khó hiểu.

Tiêu Tử Uyên chờ anh nói chuyện điện thoại xong mới hỏi lại lần nữa: “Tối nay muốn tới nhà tôi ăn cơm không?”

Kiều Dụ đầy ý nghi hoặc: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?”

Tiêu Tử Uyên nhíu mày, lời nói vừa ra đến cửa miệng liền nuốt ngược trở lại: “Không có gì, cậu hôm nay chẳng là trở về trường giao lưu, Tùy Ức thấy cậu, nói đã rất lâu không gặp, liền bảo tôi gọi cậu cùng ăn cơm”

Kiều Dụ cười cười: “Để hôm khác đi, tối nay tôi còn phải đến thăm anh trai”

Tiêu Tử Uyên cũng không nói nhiều, gật đầu một cái rồi xoay người đi ra.

Tiêu Tử Uyên về đến nhà liền nghe thấy tiếng cười trong bếp, anh ôm ôm con trai mình đang ngoài phòng khách chơi đồ chơi, thay quần áo liền chui vào phòng bếp, cởi tạp dề trên người Tùy Ức xuống, đem cô đẩy ra ngoài: “Em hiện tại là thời kỳ phi thường, không thể ngửi mùi khói, để anh làm”

Yêu nữ, Tam bảo, Hà ca đều nghiên cứu nhìn về phía Tùy Ức, mặt Tùy Ức nóng bừng lên, ho nhẹ một tiếng.

Ba người đồng thanh kêu to: “A. lại có”

Kỷ Tư Tuyền vỗ vai Tùy Ức: “Tiêu phu nhân, có tiền đồ”

Tam bảo cũng dạng học theo đi đến định vỗ bả vai của Tiêu Tử Uyên, tay đưa đến một nửa liền yếu yếu thu hồi lại: “Tiêu sư huynh, thật là tốt”

Hà ca cắn khăn tay đứng ở trong góc che che cái túi ngửa mặt lên trời kêu to: “Túi tiền của tôi! Tớ còn thế nào lại cảm giác cậu lại muốn gầy một vòng? Phân tử tiền của tớ theo ra ngoài mấy năm nay rốt cuộc bao giờ có thể thu hồi lại”

Bốn người bị Tiêu Tử Uyên đuổi khỏi bếp, liền ra phòng khách ngồi nói chuyện.

Con trai Tiêu Vân Đỉnh của Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức năm nay hai tuổi, tên là do lão gia tử của Tiêu gia đặt cho, ‘tọa khán vân khởi, cử thế độc tỉnh’, tính tình giống Tiêu Tử Uyên, tuổi còn nhỏ nhưng đã mang khí chất thanh quý, tuy dáng dấp phấn điêu ngọc trác, lại làm cho người ta không thể tùy ý chêu trọc.

(tọa khán vân khởi, cử thế độc tỉnh: ngồi ngắm mây trôi, trên đời chỉ có một người tỉnh)

Hai năm qua, Tam bảo và Hà ca nhìn cậu ta lớn lên, không biết ở trên người cậu ta ăn bao nhiêu thua thiệt, không dám tiến lên, liền giật dây cho Kỷ Tư Tuyền không biết tình địch ra nghênh chiến.

Kỷ Tư Tuyền tiến đến gần, Tiêu Vân Tỉnh từ đống đồ chơi ngẩng đầu lên, chợt mở to đôi mắt mở miệng: “Cháu nhận ra dì, dì chính là dì xinh đẹp ở trong cuộn băng đó”

Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Tùy Ức mang theo cậu ta và mình quay video qua mấy lần, hơi nở nụ cười, nhìn qua rạng rỡ thân thiện: “Ngoan, gọi là tỷ tỷ xinh đẹp”

Tiêu Vân Tỉnh suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Tỷ tỷ xinh đẹp”

Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn hướng Hà ca, Tam bảo cười, tựa như muốn nói, tiểu tử này cũng đâu có đáng sợ như các cậu nói.

Ai ngờ vừa quay đầu liền nghe thấy Tiêu Vân Tỉnh dắt theo tay của Tùy Ức đến trước mặt cô nghiêm trang giới thiệu: “Tỷ tỷ xinh đẹp, đây là mẹ em, tỷ phải gọi là a di”

“…..” Kỷ Tư Tuyền đỡ trán không nói được câu nào.

Cái trình độ phúc hắc này, đích xác là một phiên bản của Tiêu Tử Uyên.

Tam bảo và Hà ca sau lưng đã cười điên khùng, Tùy Ức nghiêng đầu sang một bên, rất cho Kỷ Tư Tuyền mặt mũi không cười thành tiếng.

Sau đó lúc ăn cơm, Tam bảo uống nhiều quá, kề vai sát cánh cùng Yêu nữ ngồi chung một chỗ: “Yêu nữ à, cậu không biết là năm đó khi mới nhập học, lúc tớ nhìn thấy cậu vô cùng kinh hãi, kinh vi thiên nhân nha, tại sao lại có một cô gái dáng dấp đẹp như thế, đặc biệt là khi cười lên, diễn tả như thế nào nhỉ, đúng! Yêu khí hoành sinh! Tớ năm đó một mực hoài nghi cậu có phải là hồ ly tinh giả làm hình người để báo ân không!”

(kinh vi thiên nhân: ý chỉ kinh ngạc khi nhìn thấy ai đó, nghĩ rằng chỉ có thần tiên mới như thế)

Kỷ Tư Tuyền không đáp, cười đánh cô một cái, quyến rũ lười biếng: “Là bạch hồ ư? Không phải bạch hồ tớ tuyệt đối không nhận”

“A…Cậu đừng nhìn tớ như vậy, trái tim nhỏ bé của tớ không chịu đựng được rồi”. Tam bảo ôm ngực ngã xuống đất.

Bốn người hi hi ha ha một hồi, Tiêu Tử Uyên lặng lẽ đứng dậy cầm điện thoại di động ra ban công gọi điện.

Điện thoại rất nhanh được nhận, Tiêu Tử Uyên đang nhìn người nào đó đang cầm đũa chọn thức ăn, lại hướng tới người đầu dây bên kia xác nhận lần nữa; “Cậu….xác định không tới?”

Kiều Dụ ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng: “Thật là vội không qua được, để lần sau đi”

Tiêu Tử Uyên rất dứt khoát lưu loát cup điện thoại: “Được”

Tam bảo vẫn còn ở trước bàn cơm lôi kéo Hà ca lải nhải: “Yêu nữ….”

Hà ca cũng uống nhiều, mặt phiền não đẩy cô ra: “Tớ không phải Yêu nữ”

Tam bảo không chịu nghe, tiếp tục la lớn: “Yêu nữ a…”

Kỷ Tư Tuyền đã sớm ra xa cái bàn, bưng ly trà đứng tựa ở cửa bếp, lẳng lặng nhìn hai người bên trong đang rửa bát, Tiêu Tử Uyên rửa sạch sẽ xong đưa cho Tùy Ức, Tùy Ức nhận lấy lau khô để vào trạn bát, toàn quá trình không nói một câu, ngay cả chân tay cũng không tiếp xúc, cũng không làm người ta không cảm thấy thân mật ăn ý .

Cô lớn lên vốn xinh đẹp, lại uống chút rượu, mi mắt lúc đó mang theo như có như không lười biếng xuân sắc, đôi môi cong lên, gợi lên một nụ cười vô tư vui vẻ, Tùy Ức trong lúc vô tình quay đầu lại cảm thấy cô mông lung dưới ánh đèn kiều diễm không tả nổi, thân là phụ nữ nhưng cô cũng không tự giác tim đập lên hồi.

Năm đó dù Kỷ Tư tuyền đi đến chỗ nào đều kinh diễm tứ phía, nhưng rốt cuộc vẫn còn mang nét non nớt, Yêu nữ của bây giờ vô luận là dung mạo hay khí chất đều không chỉ dùng hai từ ‘xinh đẹp’ có thể hình dung được, lại còn mang theo một chút khí thế bức người.

Tùy Ức cảm thấy lần này nữ vương đại nhân khí phách trở về sẽ làm nổi lên một chút gì đó, cô rất nhanh hồi thần hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

Đang nói chuyện, Tiêu Vân Tỉnh không biết từ góc nào chui ra ôm lấy chân Tùy Ức, mang cánh tay nhỏ mập mạp ngắn ngủn lên vuốt vuốt mắ, mặt mơ hồ: “Mẹ, con mệt rồi.”

Kỷ Tư Tuyền cầm cái chén nhấp một ngụm, nhẹ giọng nở nụ cười: “Không có gì, chẳng qua đột nhiên cảm thấy…thật hâm mộ”

Tiêu Tử Uyển vừa vặn rửa bát xong, rất nhanh ôm lấy tiểu tử đang ôm chân Tùy Ức muốn ngủ: “Mẹ muốn nói chuyện với tỷ tỷ xinh đẹp, đi, ba đưa con đi ngủ”

Câu nói vừa rồi của Kỷ Tư Tuyền nửa là cười giỡn nửa là than nhẹ, thật giả khó phân biệt, thực để cho Tùy Ức cảm thấy trong nụ cười của cô cất giấu tịch mịch, ngay cả bóng dáng kia cũng lộ ra vẻ cô độc.

Tùy Ức không tự chủ đi qua nắm lấy vai của Kỷ Tư Tuyền, cũng rất thuận tâm mà không nói một chữ.

Sau bữa cơm, Tiêu Tử Uyên lái xe đưa ba hán tử say về, trở lại vừa vào cửa Tùy Ức liền hỏi: “Tại sao anh không nói rõ với Kiều sư huynh?”