Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 42: Tặng hoa




Qua rất lâu, Kiều Dụ mới lại mở miệng, trong giọng nói như xưa không có cái lạnh giá trầm thấp: "Cho tới bây giờ, tôi vẫn cho rằng như vậy. Mỗi tòa kiến trúc hẳn đều có phong cách và linh tính của chính nó, không chỉ có sang trọng và xa hoa, vẫn có tự nhiên và thoải mái, tiết kiệm năng lượng và chi phí thấp cũng chẳng hề hạ thấp giá trị của kiến trúc, tạo hình cùng công năng phải hỗ trợ lẫn nhau, kiến trúc sư là sống, thì kiến trúc cũng nên là sống. Kiến trúc tốt không phải xếp dựa vào kỹ thuật và tài hoa, mà là tình cảm cùng những thứ bên trong dung hợp. Tuyền Hoàng, kiến trúc sư Từ, kiến trúc sư Vi, trong phương án thiết kế của mọi người theo quan niệm đó, không có sức cuốn hút, tôi không thấy có tình cảm trong đó, kiến trúc trống rỗng vô vị không có linh hồn. Khi nó chỉ có thể là một tòa kiến trúc, nó liền đánh mất đi ý nghĩa tồn tại"

Nói xong một lúc sau mới nhìn lại Kỷ Tư Tuyền, gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt và giọng điệu từ từ đánh thẳng vào lòng người: "Thiết kế của em luôn có trình độ, nhưng trong cái này, anh cơ bản không nhìn tới. Kỷ Tư Tuyền, em đang trốn tránh cái gì?"

Trong lòng Kỷ Tư Tuyền trầm xuống, anh vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô đang trốn tránh.

Cô thừa nhận cô đang qua quýt, từ lúc đi tới làng du lịch, một giây kia, bản năng cô liền mâu thuẫn, tới chốn cũ là nhớ tới người cũ, cô không muốn nỗ lực tâm huyết, từ đầu tới cuối chỉ là có lệ, đang trốn tránh, trốn tránh nhớ lại những tổn thương đau đớn đã qua.

Kỷ Tư Tuyền cùng anh nhìn nhau rất lâu, vẻ mặt thất bại, hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, rũ mắt nhẹ giọng mở miệng: "Sửa"

Cuộc họp rất nhanh chấm dứt, khi trong phòng chỉ còn lại vài người của công việc, Vi Hãn vẫn còn trong khiếp sợ, khó có khi đứng đắn mở miệng: "Thật sự đáng tiếc. . . . . . . Là tổn thất của giới kiến trúc. . . . ."

Tăng ca đẩy nhanh tốc độ làm được phương án như thế lại bị ruồng bỏ, không khỏi có người tức giận, có lẽ là thất bại tích tụ quá nhiều, sau đó tất cả mũi nhọn đều chĩa về Kiều Dụ.

Kỷ Tư Tuyền thờ ơ lạnh nhạt một lúc lâu, cười lạnh mở miệng: "Người khác thì tôi không biết là không hiểu nhưng giả vờ hiểu, tôi chỉ biết năm đó đại học X lưu truyền mấy câu, là nói nhân vật phong vân trong trường đại học, trong đó có một câu chính là, tính đến tài tử phong lưu, cần phải xem 'Kiến Kiều". Cái gọi là 'kiến Kiều’ chính là Kiều Dụ của học viện kiến trúc. Năm đó anh ấy dẫn theo các em trai em gái khóa dưới tham gia nhiều cuộc thi cầm giải thưởng mỏi tay, ung dung vui vẻ lại thành thạo có thừa, giáo sư trong viện căn bản không cần quan tâm. Mặc dù bây giờ không làm một nhóm, cũng không phải để cho các cậu có thể tùy tiện bố trí"

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rõ ràng thấy Kỷ Tư Tuyền mất hứng, d.d.l.q.d, cũng không dám nói thêm gì nữa, bị Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn đuổi ra khỏi phòng họp.

Một mình Kỷ Tư Tuyền ngôi trong phòng họp yên tĩnh xuất thần, cô yên lặng ngồi im ở vị trí lúc nãy không nhúc nhích, rũ mắt nhìn đến góc bàn, chậm rãi nâng tay lên sờ đầu của chính mình.

Lúc ấy nếu động tác của cô lớn hơn một chút, có lẽ sẽ chạm tới bàn tay đó.

Phía sau truyền đến một tiếng lộc cộc, cửa phòng họp bị mở ra, một người rất nhanh bước vào, liền đứng ở phía sau cô.

Kiều Dụ lặng im nửa ngày mới thử thăm dò mở miệng: "Vừa rồi lời nói trong cuộc họp của anh, làm cho em mất hứng?"

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu: "Không có"

Kiều Dụ đi mấy bước tựa vào bàn họp không hề mở miệng.

Kỷ Tư Tuyền cảm thấy Kiều Dụ nhìn chằm chằm vào cô, quay đầu nhìn anh mỉm cười một chút: "Thật không có. Em chỉ là. . . . ."

Nụ cười trên khuôn mặt cô bỗng nhiên biến mất không chút dấu vết, nhăn mày suy nghĩ, trầm ngâm hồi lâu: "Em chỉ cảm thấy được . . . . .. ."

Nói một lúc cô lại dừng lại, muốn nói lại thôi.

Sắc trời dần dần tối xuống, trong phòng một mảnh mờ tối, Kiều Dụ càng lúc càng không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt cô, cô im lặng ngồi ở chỗ đó, lông mi khẽ rũ xuống, cũng không mở miệng.

Vài tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cửa phòng họp nhẹ nhàng được đẩy ra, Duẫn Hòa Sướng đứng ở cửa, nhìn thấy không bật đèn cũng không giật mình, nói với hai bóng hình trong bóng tối lờ mờ: "Kiều bộ, đã bố trí xong, chuẩn bị đi ăn cơm tối"

Kiều Dụ rất nhanh trả lời: "Được, cậu ra ngoài trước, chúng tôi lập tức đến"

Duẫn Hòa Sướng đóng cửa lại lui ra ngoài.

Một giây tiếp theo Kỷ Tư Tuyền nhảy dựng lên, có phần thích thú vô tư nhảy nhót: "A, có thể ăn cơm, đi nhanh thôi, em sắp chết đói rồi!"

Nói xong liền bước tới hướng cửa.

Khi đi qua Kiều Dụ anh bỗng nhiên đứng thẳng từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Em cảm thấy được cái gì?"

Cánh tay anh rắn chắc ở bên lưng cô, hơi thở của anh ngay bên tai cô, chầm chậm ấm áp mà lại quen thuộc như vậy, Kỷ Tư Tuyền có chút hoảng sợ.

Em chỉ cảm thấy được, Kiều bộ đối với Tuyền Hoàng nói cái gì, đều có thể tiếp nhận. Ý kiến không hợp, có thể khai thông, phong cách không đúng có thể thương thảo, thiết kế không hợp lý, cũng có thể sửa chữa. Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời phương án có thể một lần đã được thông qua. Nhưng Kiều Dụ nói với Kỷ Tư Tuyền những lời này, em cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến không tưởng tượng được. Ngay cả chính em cũng không lý giải được, vì cái gì mà em khó chịu như vậy.

Kiều Dụ, chính bản thân em cũng không biết, em sẽ để ý như vậy.

Kỷ Tư Tuyền biết chính mình có khúc mắc, giọng nói run rẩy không thể kìm nén được: "Kiều Dụ, anh hối hận không? Mấy năm nay em nhìn thấy càng nhiều kiến trúc, gặp càng nhiều những kiến trúc sư vĩ đại, lòng em càng khó chịu, càng thấy tiếc cho anh. Em từ trên người bọn họ nhìn thấy cái bóng của anh, nhưng anh và bọn họ lại có nhiều điểm không giống nhau. Mấy năm vừa mới bắt đầu, mỗi một hang mục em tiếp xúc thậm chí không khống chế được suy nghĩ, nếu là anh, anh sẽ thiết kế như thế nào?"

Kiều Dụ, em và con đường làm quan, nếu cho anh chọn lại một lần nữa, anh sẽ chọn ai?

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên không dám nói ra câu hỏi đó.

Người đó trong ngực đang nhẹ nhàng run rẩy, Kiều Dụ chậm rãi thắt chặt cánh tay, rất lâu không nói gì.

Một đám người ra khỏi văn phòng, mới phát hiện hôm nay là Lễ Hallowen.

Ban làm thêm một ngày, đại bộ phận mọi người đều một thân sát khí, có lẽ vẻ mặt Kiều Dụ ôn hòa, cô gái bán hoa lôi kéo anh: "Soái ca, mua hoa tặng bạn gái anh đi"

Có lẽ không biết ở đây Kỷ Tư Tuyền và Bạc Quý Thi người nào mới là chính chủ, đôi mắt tới tới lui lui nhìn qua mấy vòng, cuối cùng định bỏ đi.

Kỷ Tư Tuyền nhíu mày, thời khắc mấu chốt người nào đó không đứng ở bên cạnh cô, xử tử!

Nhiệt độ gần đây đột nhiên hạ thấp, thời tiết lạnh đến khắc nghiệt, dd.Le.quy.don, Kiều Dụ cảm thấy được cô gái đó không dễ dàng, lấy ví tiền ra chuẩn bị mua một bó hoa.

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên ngăn anh lại, cười tủm tỉm về phía cô bé bán hoa: "Anh ấy không có bạn gái, em không thấy đi ra, anh ấy. . . . . . ừm?"

Cô gái phản ứng rất nhanh, cười hì hì mở miệng: "Vậy mua tặng bạn trai một bó đi!"

Mọi người xung quanh bật cười, Kiều Dụ chau mày nhìn khuôn mặt đang hớn hở của Kỷ Tư Tuyền, thật cũng không thấy tức giận.

Kỷ Tư Tuyền nhìn cũng chẳng nhìn Kiều Dụ một cái: "Anh ấy là. . . . . Loại đó, đang đợi bạn trai mua hoa cho anh ấy!"

Cô gái mở to hai mắt nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt, tựa như không tiếp nhận được tin tức này, khó khăn nuốt nước bọt, xoay người rời đi.

Kỷ Tư Tuyền không thấy áy náy chút nào, dường như vô tình liếc nhìn Bạc Quý Thi một cái: "Em đang giúp anh đó, nếu anh thật sự mua hoa, tính đưa cho ai? Cho em sao? Có lẽ Bạc tổng sẽ không vui. Đưa cho cô ấy? Nhiều người như vậy, em sẽ mất mặt"

Kiều Dụ cười như không cười nhìn cô, cho đến khi trong lòng Kỷ Tư Tuyền có chút sợ hãi, gắng trừng lại anh một cái: "Làm sao?"

Kiều Dụ đưa tay ngăn cô gái bán hoa lại, mua một bó hoa nhét vào lòng Kỷ Tư Tuyền, coi như không có người, sủng nịnh và bất đắc dĩ: "Mặc kệ thôi!"

Kỷ Tư Tuyền lập tức đem hoa tránh ra xa, còn đẩy Kiều Dụ ra: "Không phải anh dị ứng phấn hoa sao, đứng xa một chút"

Kiều Dụ hình như bỗng nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi Kỷ Tư Tuyền ngăn anh, anh cười đưa mắt nhìn cô.

Ngũ quan Kiều Dụ nhu hòa anh tuấn, một đôi mắt xếch thừa hưởng từ mẹ, trong suốt ôn hòa, nhìn cô ánh mắt trầm tĩnh ẩn ý cười, tự nhiên mang một khí chất nho nhã.

Niềm vui trong cuộc sống thường thường không có nhiều trăm ngàn lượt quay về như vậy, liền là có như vậy trong đáy mắt, anh làm cho lòng người lay động một chút, mềm yếu một chút.

Kỷ Tư Tuyền mặt không chút thay đổi nhìn lại anh một cái, dường như không có việc gì quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Kiều Dụ cúi đầu mỉm cười, rất nhanh đuổi theo.

Một đám người phía sau lại huyên náo: "Uy uy uy, vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì vậy? Tuyền Hoàng đỏ mặt!"

Tạ Trữ Thuần nhìn hai người sóng vai đi phía trước, cau mày nhìn về phía Bạc Quý Thi, Bạc Quý Thi mỉm cười trấn an cô ta, kéo cô ta tiếp tục đi.

Mặc dù phương án không được thông qua, nhưng thời gian vừa rôi mọi người tăng ca suốt đêm, đều rất vất vả, nhân lúc nghỉ lễ đều tính thả lỏng một chút.

Mọi người đều có tử huyệt của chính mình, mà tử huyệt của Kỷ Tư Tuyền là trò chơi nói thật.

Buổi tối hôm đó Kỷ Tư Tuyền trốn được một lúc, d.đ.le.quy.đon, cây trong tay ai đó không tốt nên lại rơi vào tay Tạ Trữ Thuần.

Kỷ Tư Tuyền trong lòng kêu rên một tiếng tự biết không hay ho, coi như độ kiếp.

Tạ Trữ Thuần vẻ mặt đắc ý, vừa lên đã ném quả bom: "Tuyền Hoàng là xử nữ không? Tôi không phải nói chòm sao"

(Xử nữ ở đây là trinh nữ)

Vì một câu nói của cô ta mà không khí lập tức nóng lên.

Kỷ Tư Tuyền nhìn lướt qua mọi người, khuôn mặt đều lộ ra vẻ mong chờ khiến cho trong lòng cô xem thường, thoải mái trả lời: "Không phải"

"À" Tạ Trữ Thuần trộm nhìn Kiều Dụ một cái, sắc mặt Kiều Dụ có chút khó coi, nhíu mày không biết đang nghĩ gì.

Cô ta đắc ý nhìn Bạc Quý Thi cười cười, Bạc Quý Thi nhìn lại cô ta lắc đầu không lên tiếng.

Vòng này coi như qua, ai ngờ vòng tiếp theo lại là Kỷ Tư Tuyền.

Tạ Trữ Thuần lại tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Lần đầu tiên là khi nào?"

Kỷ Tư Tuyền biết khó khăn: "Đại học"

Mọi người nghe xong lại là một trận xôn xao.

Kỷ Tư Tuyền luôn luôn rộng rãi vô tư, đơn giản tiếp tục hỏi: "Còn muốn biết cái gì, hỏi tiếp?"

Tạ Trữ Thuần càng lúc càng không biết giới hạn: "Lần đầu tiên cho ai?"

Kỷ Tư Tuyền lông mày cũng không nhăn, khẽ mỉm cười nhìn cô ta.

Tạ Trữ Thuần nghĩ cô chơi xấu, khiêu khích nói: "Tuyền Hoàng sẽ không thua không dậy nổi chứ?"

Kiều Dụ bỗng nhiên cầm lên ly rượu trong tay, một hơi uống sạch, sắc mặt có chút tái nhợt, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Kỷ Tư Tuyền, chậm rãi mở miệng: "Cho tôi"

Một đám người mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại bắt đầu đạn mạc.

Oa! Cái tình huống gì? ! Có ai giảng cho tôi được không!

Quá mạnh mẽ bất ngờ! Trái tim của tôi không chịu nổi!

Tôi đã nói Kiều bộ và Tuyền Hoàng có vấn đề mà!!

Ngày đó ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Kỷ Tư Tuyền hẹn Kiều Dụ gặp mặt, sau đó vẻ mặt bi tráng nói với Tùy Ức rằng cho dù cả đời này không còn được gặp lại Kiều Dụ cũng sẽ không hối hận, người khác sẽ không thấy đôi mắt đỏ hoe của cô khi trở về phòng ngủ.

Kỳ thật sự việc đó là Kỷ Tư Tuyền chủ động, l.q.đ, cô cũng không biết mình lúc ấy bị trúng tà gì, chỉ là có một loại chấp niệm, muốn cho Kiều Dụ, tựa hồ như vậy sẽ không có cái gì tiếc nuối.

"Bạn gái thời đại học mà lúc trước tôi nói chính là cô ấy" Kiều Dụ nâng ngón tay chỉ vào Kỷ Tư Tuyền "Tôi nói tôi có bạn gái, cũng chính là cô ấy"

Kiều Dụ nói xong nhìn về phía Tạ Trữ Thuần, không giống bộ dáng hiền lành lúc trước, thanh âm trầm thấp đủ lợi hại cũng lạnh đến lợi hại: "Không còn câu hỏi khác chứ?'

Tạ Trữ Thuần không nghĩ tới kết quả này, miễn cưỡng gật đầu.

Kiều Dụ lôi kéo Kỷ Tư Tuyền đứng dậy, anh luôn giữ thái độ đúng mực, mặc dù mất hứng nhưng có lễ độ cũng sẽ không thiếu: "Không có câu hỏi gì nữa chúng tôi đi trước, mọi người từ từ chơi"

Kiều Dụ kéo Kỷ Tư Tuyền ra ngoài, đi một mạch lên xe đáy mắt vẫn phủ mây đen như cũ.

Kỷ Tư Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, cười hì hì hỏi: "Anh tức giận làm gì?"

Kiều Dụ liếc nhìn cô một cái: "Em còn cười?"

Kỷ Tư Tuyền không thèm để ý: "Vốn là sự thật, em cũng không sợ người khác nói"

"Nhưng anh sợ" Kiều Dụ nhìn vào mắt cô, khó khăn nở một nụ cười: "Sau ngày đó anh thực sự hối hận, anh cảm thấy mình là một thằng khốn, không thể chịu trách nhiệm với em lại còn muốn em"

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên mất hứng, dương cằm vênh mặt hất hàm mở miệng: "Uy uy uy, anh nhớ lầm rồi, rõ ràng là em cưỡng bức anh mà?"

". . . . . . . ." Trong lòng Kiều Dụ tức giận và khổ sở đều bị những lời này đuổi đi không còn bóng dáng, chỉ để lại vẻ khuôn mặt nhuộm đen.