Elliott vừa rời đi, cô cũng nhận thấy hào quang bên mình cũng bị mang đi mất, lại trở về Di Hi vừa tầm thường vừa buồn rầu đó. Khi anh xoay người rời đi, dường như cô kích động muốn mở miệng giữ anh lại. Nhưng cô lại không có dũng khí lên tiếng, bởi vì cho dù cô muốn thì anh cũng không thể ở lại!
Cũng chỉ là tình một đêm mà thôi.......
Đàn ông nước ngoài quả nhiên không hợp với mình. Tại sao họ có thể đi thản
nhiên mà không hề quyến luyến như vậy? Mặc dù cô cũng biết tình một đêm
sẽ trở nên như vậy nhưng vẫn không thể không buồn bã.
"Làm sao thế? Hình như cô không có tinh thần lắm." Tú Kỳ lo lắng hỏi.
Di Hi cười cười, không trả lời.
"Di Hi, tôi rất tò mò! Người dịu dàng ít nói như cô thì ngày nghỉ làm gì nhỉ?" Tú Kỳ vừa trang điểm vừa hỏi.
Di Hi ngẩn người, đột nhiên không nghĩ ra ngày nghỉ rốt cuộc mình làm gì.
"À.... ....Tôi nằm bẹp ở nhà, đọc sách, xem ti vi, đại loại là như vậy."
Cô đơn thuần đến mức khiến Tú Kỳ phải tặc lưỡi: "Cô không thấy chán à?"
"Chán lắm chứ." Cô cũng thừa nhận, nhưng cô thật sự không biết mình có thể
làm gì, có thể đi đâu. Thành thật mà nói cô không có bạn. Bạn bè hồi cô
còn ở trong nước cũng mất liên lạc từ ngày cô đi Nhật đọc sách, vài
người bạn thân ít ỏi thì cũng đi làm, thời gian lệch với cô; bạn học
thời cấp ba với đại học thì lại càng không cần phải nói. Ở Nhật Bản xa
xôi thi thoảng gọi điện thoại liên lạc đã khó khăn rồi, cho nên cô chỉ
có thể trốn trong nhà, không biết đi đâu.
Cô sợ cô đơn, mặc dù
luôn tự thôi miên mình, từ nói với chính mình rằng cô tuyệt đối không cô đơn, nhưng nội tâm thì không thể phủ nhận, cô phải quen với nỗi cô đọc
này.
Rõ ràng cô không phải loại người chơi bời, rất khó kết thân
với người khác, phải tốn thời gian gấp mấy lần người bình thường mới có
thể quen thuộc với hoàn cảnh và người lạ, cho nên mặc dù cô không hài
lòng với công việc này cho lắm nhưng cũng muốn phải rời xa những đồng
nghiệp này nên miễn cưỡng ở lại.
"Như vậy, nếu bọn tôi có hoạt động thì sẽ rủ cô đi cùng!" Tú Kỳ vô cùng hăng hái, "Cô có bạn trai không?"
Di Hi lúng túng lắc đầu, cô sợ nhất người khác hỏi mình vấn đề này, hai
mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, trong mắt phần lớn mọi người
thì không bình thường cho lắm.
"Làm sao có thể?!" Tú Kỳ không thể tin được mà khẽ kêu lên.
"Chuyện gì vậy?" Huệ Phương vừa mới trở về tò mò hỏi.
"Di Hi nói cô ấy không có bạn trai!"
"Đúng vậy!" Việc này cô đã biết từ lâu.
"Trời ạ! Cô có thiếu bạn trai không?" Tú Kỳ phát huy trọn vẹn cá tính nhiệt
tình của chòm sao Sư Tử, lập tức lấy điện thoại di động ra giúp cô làm
mai.
Di Hi lúng túng không biết làm sao cho phải, tình hình như vậy cô nói phải cũng không đúng, mà không phải cũng không đúng.
"Haiz! Nếu có đàn ông tốt cô giới thiệu với cô ấy nhé! Cô ấy ngượng nghịu như
vậy, tôi thấy tiếp tục như vậy, e chừng sẽ sống độc thân cả đời mất."
Huệ Phương nói mà không nề hà.
Tú Kỳ vừa gật đầu, vừa tìm hình trong điện thoại, thuận miệng hỏi: "Di Hi, vậy trước kia cô đã quen người bạn trai nào chưa?"
"Không có." Huệ Phương trả lời thay cô.
"Đùa đấy hả? Đàn ông khắp thiên hạ bị mù hết rồi à? Lại có thể bỏ qua con
cừu nhỏ này." Biểu cảm của Tú Kỳ luôn cường điệu, chọc Di Hi cười không
ngớt.
"À....Chắc là do tôi quá tầm thường." Cô tự giễu.
"Làm sao có thể? Tôi cho bạn xem hình của cô, mấy đứa khen cô không ngớt,
còn nói cô là cực phẩm, bảo tôi phải tránh xa cô ra, tránh cho người
khác ngộ nhận tôi là nha hoàn của cô đó." Tú Kỳ nói xong nghiến răng
nghiến lợi, trong lòng ghi hận đám bạn quá thành thật kia.
Mặt Di Hi ửng đỏ, cô không biết cách hưởng ứng khéo léo với lời khen của người khác.
"Wow! Sao cô lại đỏ mặt?" Hai tay Tú Kỳ áp lên mặt, khẽ hô lên. Không kiềm
lòng được mà ôm cô vào trong lòng, nói với vẻ say mê: "Nếu tôi là đàn
ông, tôi nhất định cưới cô về làm bà xã, đáng yêu chết đi được!"
"Này này! Cô gái, hãy kiềm chế chút, đừng làm cừu non của chusgn ta sợ hãi, coi chừng cô ấy coi cô là biến thái đó."
Tú Kỳ không cam lòng buông tay ra, cầm lấy điện thoại ấn ấn tiếp, không
lâu sau tìm được một anh chàng có vẻ khá khẩm, ngay lập tức giơ điện
thoại trước mặt Di Hi: "Xem này! Di Hi, cô thấy anh chàng này thế nào?"
Di Hi nhìn bức ảnh, thành thật gật đầu nói: "Cũng được."
"Ừ, là một chàng trai tốt đó! Đẹp trai lại còn chung tình, hơn nữa anh ta
cũng không có ham mê bất lương, rất nhiều thiếu nữ muốn tranh giành. Có
được không? Giới thiệu cho cô nhé."
"Như vậy có vẻ không hay
lắm!" Di Hi sợ hết hồn, cô sẽ làm hỏng chuyện mất. Cô không biết cách
giao tiếp với nam gới....... Ừm, người đàn ông nước ngoài kia coi như
ngoại lệ.
"Không hay gì chứ? Trai xinh gái đẹp, wow quá hợp còn
gì!" Tú Kỳ đắm chìm trong cảnh tượng hoàn mỹ, không nhận ra Di Hi đang
bối rối.
"Nè, cô đừng lanh chanh như vậy, sẽ làm Di Hi sợ đấy." Huệ Phương cắt đứt ý nguyện của cô.
"Vậy ư?" Tú Kỳ bĩu môi. "Được rồi! Vậy sau này cô phải năng đi chơi với tôi đấy!"
Di Hi cười gật đầu. Cô thật sự cảm thấy đồng nghiệp trong coogn ty đều rất dễ thương, rất tốt bụng, cũng vì cô không rũ bỏ được tình nghĩa này mới không đành lòng rời đi!
Tú Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng thốt một câu kinh ngạc: "Nói như vậy, cô không có kinh nghiệm tình dục sao?"
Lửa đỏ từ chân Di Hi bốc lên đầu, nhất thời cả người đỏ ửng.
"Tú Kỳ!" Huệ Phương không chịu được tính cách to gan của Tú Kỳ, tức giận quát lên.
"Có sao đâu, chúng ta đều là phụ nữ với nhau mà! Chúng ta thân là đàn chị,
thì phải dạy cho cô ấy ít chuyện chứ, như vậy sau ày mới không lỗ!" Tú
Kỳ nói hùng hồn không sợ gì, rất có nghĩa khí mà vỗ ngực. "Có phải
không? Di Hi, chắc cô cũng tò mò về chuyện này lắm phải không? Có vấn đề gì cô cứ hỏi, tôi biết gì nhất định nói nấy.
"Tôi có......." Cô cất giọng yếu ớt như muỗi sợ hãi tự thú.
Hai miệng đang cãi vã bỗng dưng yên lặng, hai đôi mắt đồng thời trừng to
với bông bách hợp vô cùng thuần khiết trong lòng các cô, tin tưởng trò
bốc phét tự thú sẽ vô tội.
Tú Kỳ vươn ngón út ra ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ như thể vừa mới ù tai không nghe rõ. "Cô vừa nói gì?"
"Tôi.....có." Với tính cách thành thật, cô không thể nói dối được.
"Thật ư?"
Di Hi cúi gằm xuống, gật đầu.
"Hả.....Sao.......Sao lại như vậy?"
Sợ kinh nghiệm lần đầu của mình sẽ làm các cô sợ, con cừu non đành phải bỏ qua lần đầu, kể qua loa về quá trình bị bắt vào thứ sáu tuần trước. Sau khi nói xong cô cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.
"Trời ơi! Tôi là tội nhân!" Tú Kỳ không chịu nổi đả kích mà ôm đầu.
"Không, không liên quan đến cô!" Thật ra thì.....Thật ra thì do lập trường của mình cũng không đủ kiên định
"Thế........Cảm giác thế nào?"
"Tú Kỳ!" Huệ Phương bực mình quát lên.
"Được rồi được rồi! Đứng đắn chút, anh ta có dùng biện pháp phòng tránh không?"
"Cái đó, tôi không biết....." Con cừu non vô tội hết sức lo sợ, có thể thấy được bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này.
"Hả?" Tú Kỳ trợn mắt.
Con cừu non hoảng hốt đến độ sắp khóc.
"Đừng lo lắng, cô nói là một người nước ngoài à?"
Con cừu non gật đầu.
"Người nước nào?"
"Tôi, tôi không biết...... Anh ta nói tiếng Anh."
"Em gái à, bây giờ có rất nhiều nước nói tiếng Anh. Nhưng mà chắc không sao đâu! Quan niệm của người nước ngoài tốt hơn chúng ta, họ còn sợ bệnh
hơn chúng ta nữa! Cho nên chắc có thôi!" Tú Kỳ vỗ vai cô an ủi.
Nghe Tú Kỳ an ủi, Di Hi hơi yên tâm hơn chút, không sao, không sao hết cả.
"Di Hi." Tú Kỳ đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. "Phụ nữ Đài Loan chúng ta
tương đối đặt nặng vấn đề trinh tiết, hơn nữa rất nhiều phụ nữ khăng
khăng một mực với lần đầu tiên, nhưng người kia...... chắc chỉ là loại
trăng hoa, chẳng qua tới tìm vui, cô đừng để hắn trong lòng nhé, có biết không?"
Di Hi sững sở, cảm thấy nỗi lòng của mình bị chọc thủng, vô cùng thê lương.
"Đàn ông nước ngoài là tình nhân rất tuyệt, nhưng họ không chân thành với
chúng ta, lúc đó anh ta có thể dịu dàng với cô, tuy nhiên một giây sau
cũng có thể không hề lưu tình mà xoay người rời đi, hơn nữa loại đàn ông chuyên trực ăn đêm này lại càng như vậy. Cô nhìn Nhã Văn đi, không biết đã tổn thương bao lần rồi nhưng vẫn mù quáng. Cô có thể lấy cô ấy làm
gương, cô không thể cũng chìm vào vực sâu đó!"
Lời Tú Kỳ vừa nói
khiến cô vô cùng khủng hoảng. Cô cũng biết tiếng tăm phong lưu của đàn
ông nước ngoài ở Đài Loan, nhưng cô lại không thể thuyết phục bản thân
quên anh đi..... Rõ ràng anh ta cũng không phải là người đầu tiên của
cô!
"Tôi thấy sau này tốt nhất cô đừng đặt chân tới những nơi như vậy nữa." Lời dặn dò của Huệ Phương vờn quanh tai cô, cô cũng khuyên
răn mình tuyết đối không thể đến nữa.
Sai lầm lần đầu là ngốc,
sai lầm lần hai là đần, mới hai lần cô đã khiến trái tim mình thất lạc
rồi, cô đâu có nhiều trái tìm để đánh mất như vậy?
Không muốn làm gì, không muốn suy nghĩ...... Ngẩn ngơ trải qua một tuần rồi lại một
tuần, ngay cả cười cũng giả dối, cô chán thấy mình như vậy.
Mặc
dù trước kia cô cũng không vui vẻ, nhưng ít nhất có thể mỉm cười thật
lòng với người khác, nhưng tại sao bây giờ ngay cả cười cũng trở nên có
lệ dối trá như vậy?
Lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được,
bịt mắt đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu......Đếm đến mức
mắt chua xót, gốt ướt đẫm.... ...
Cô khoogn muốn nhớ tới anh ta, hoàn toàn không dám nhớ tới anh ta nhưng tại sao anh ta vẫn không buông tha cho cô?
Cô nghĩ, chắc hẳn mình quá cô đơn cho nên chỉ cần có người đối xử dịu dàng đã tham lam mà muốn nắm chặt không buôn, bời vì.......Lâu lắm rồi không có ai đối xử với cô dịu dàng như vậy.
Bây giờ anh ta ở đâu? Có
phải đang ôm cô gái khác trong lòng mà dịu dàng triền miên? Anh ta đẹp
trai lại quyến rũ như vậy, nhất định có nhiều phụ nữ theo đuổi! Đàn ông
ưu tú sao có thể coi trọng con cừu non u sầu này? Nói không chừng trong
nước anh ta đã cưới vợ sinh con rồi.
Vậy mà sao còn tới trêu chọc mình? Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, mình ghét anh ta, thậm chí mình
còn không biết tên anh ta, mà anh ta cũng không chủ động nói cho mình
biết! Thậm chí không thèm hỏi tên mình.
Không một ai biết cô rất
hay khóc, bởi vì cô toàn lén lút khóc một mình. Vẻ ngang bướng không phụ hợp với vẻ bề ngoài cũng chỉ thể hiện ở vài mặt. Từ khi cô hiểu chuyện
chưa từng khóc trước mặt người khác, ngay cả khi cha mẹ qua đời cũng
vậy. Nhưng cô lại khóc trước mặt anh ta hai lần.
Hai ngày ngắn
ngủi mà tận hai lần! Cô cũng không biết tại sao, nhưng lại cảm thấy bị
anh ta ức hiếp, cảm thấy uất tức nên mới khóc. Bây giờ nhớ lại, mình
khóc trước mặt anh ta không phải vì muốn được anh ta trìu mến sao?
Đồ phụ nữ thật vô dụng. Diệp Di Hi, mày là kẻ vô dụng nhất!
"Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp!"
Tiếng chuông vang lên không ngớt, cô nắm lấy cái điện thoại bên giường rồi nhấn nút nghe theo bản năng.
"A lô, xin chào.... A lô?" Không có tiếng, cô nghi ngờ nhìn lại màn hình
điện thoại mới biết là không phải tiếng điện thoại. Cũng phải thôi, làm
gì có ai gọi điện cho cô chứ, đêm chủ nhật mọi người đều đi thác loạn,
không ai nghĩ tới cô cả...... Nghĩ tới đây cô lại muốn khóc rồi.
Tiếng chuông lại vang lên, lần này dường như sốt ruột mà kéo dài liên tục.
Cô tìm kiếm một lúc lâu phát hiện thì ra là tiếng chuông điện. Chuông cửa
nhà cô có lẽ tám trăm năm mới kêu một lên, cho nên ngay cả cô cũng không nhận ra nổi.
Hiện cô vô cùng nhếch nhác, mặt đầy nước mắt nước
mũi, dĩ nhiên không thể gặp người bằng dáng vẻ này được, vội vàng nhảy
xuống giường chạy vào phòng tắm rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên quả nhiên
thấy trong gương mắt và mũi đỏ ửng...... Làm sao bây giờ? Cứ nói cảm mạo là được!
Người đứng ngoài của càng lúc càng sốt ruột, không chỉ nhấn chuông điên cuồng mà còn đập cửa.
Cô là loại người mà càng bị giục thì càn bối rối, vội vàng ra tiếp khách,
hoàn toàn quên mất hỏi đối phương là ai, ba chân bốn cẳng mở khóa, đến
khi mở cửa ra còn chưa thấy người mới thắc mắc: Ai đây nhỉ?
Cửa
vừa mới mở cửa cô đã bị ôm ghì vào lồng ngực ấm áp như lông gấu, cảm
giác này không quá quen thuộc nhưng lại như đã quen biết.... ...