Trời ạ! Anh yêu cô
biết bao nhiêu, so với ngày hôm qua, so với ngày hôm kia, so với năm năm trước, anh càng yêu cô không có sầu lo, có thể dễ dàng làm nũng với anh như bây giờ.
"Vẫn quyết định ngủ tiếp sao?"
"Em vẫn chưa
nhớ ra..." Thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ ngủ nướng, nhưng từ hồi tới đây
chứng ngủ nướng đã vô cùng nghiêm trọng. "Anh có thể nói chuyện phiếm
với em không?"
"Dĩ nhiên."
Khó khi cô chủ động tựa vào
lòng anh như vậy, "Tại sao mỗi buổi sáng, trên giường của em lại có một
đóa hoa hồng trắng vậy? Có ý nghĩa gì đặc biệt ư?"
"Em nói thử xem?" Anh hôn lên mái tóc cô, thừa nước đục thả câu.
"Em không biết, em không nhớ ra gì cả." Như vậy không phải anh cố ý chọc ghẹo bệnh nhân sao?
"Em từ từ suy nghĩ đi! Cho đến em nhớ ra thì em sẽ hiểu."
"Nếu như không có ngày đó thì sao?"
Anh cười mà không nói. Nếu quả thật như vậy, anh sẽ dùng cả đời để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Anh luôn cười thần bí, nhưng cô không hề cảm thấy xa lạ.
Khi trời còn chưa sáng, cô đã bị Elliott lôi ra từ tấm chăn ấm áp.
Anh nói có một niềm vui cho cô, nhưng thừa nước đục thả câu mà không nói rõ.
Vừa lên xe, cô đã mơ mang ngủ thiếp đi, cho đến tỉnh lại, cô đã ở một nơi xa lạ khác.
Góc độ ánh mặt trời chiếu vào gian phòng khiến cô không khỏi cảm thấy quen thuộc...
Cô nheo lại mắt, cố gắng nhớ lại không khí quen thuộc trong căn phòng tràn ngập ánh nắm, bước xuống giường, cô lướt đầu ngón tay qua bàn trang
điểm gỗ ấm áp, có vài hình ảnh lóe lên như tia chớp rồi biến mất, trước
khi cô kịp thấy rõ đã đẫm nước mắt.
Đi ra khỏi cửa phòng, thông qua hành lang, bên trái là thư phòng... Cô vừa mở cửa, nước mắt đã rơi lã chã.
Bên trái là phòng ngủ chính...
Đằng kia của hành lang là bếp và phòng khách...
Tại sao cô lại nhớ rõ căn nhà này chưa vậy? Cô còn chưa từng đến đây... ?
Rốt cuộc đây là...
Tại sao trái tim lại đau đớn?
Có thể bởi vì tay cô, tế bào và lỗ chân lông của cô, đầu óc cô đã dần dần
nhớ lại quá khứ... Quá khứ cô đã từng kháng cự nhớ lại.
"Bảo bối."
Vừa quay người, Elliott đã đứng ở cạnh cửa cười với cô, nhìn thấy mặt cô thấm đẫm nước mắt, lòng anh thầm hiểu.
"Sao thế? Sao lại khóc?" Anh bước thong thả đến bên người cô, ôm lấy khuôn mặt ngỡ ngàng của cô, hỏi.
"Đây là đâu..."
"Nhà của em." Anh dắt tay cô, đi ra khỏi thư phòng. "Ngôi nhà em đã sống
mười bảy năm, trước khi ra nước ngoài du học, em và ba mẹ sống ở đây, em nhớ được gì rồi?"
Cô cúi đầu, càng chao đảo không ngừng.
Cảm giác như vậy lại khiến con người càng hoảng hốt, cô biết rõ nơi này, nhưng không nhớ ra gì cả.
"Họ... ở đâu? Cha mẹ của em." Cho dù trong lòng đã có phần sáng tỏ, vẫn muốn tận tai nghe thấy câu trả lời.
Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lòng nhận được câu trả lời, bõng hơi do dự.
"Đã qua đời, vào năm em mười bảy tuổi."
Cuối cùng cô đã hiểu, rốt cuộc nguyên nhân khiến cô kháng cự nhớ lại có lẽ
là thấy từng vật ở nơi đây, lại khiến cô cảm thấy đau lòng khó có thể
bình phục.
"Tro cốt của hai bác đặt ở trong chùa Liên Ân, năm nào anh cũng thay em đi thăm hai bác, em đừng lo lắng." Vốn tưởng rằng cô
không nhớ được gì, trở lại căn nhà này, không biết mọi đau thương có ập
tới hay không? Không ngờ rằng trí nhớ của cô vẫn còn quyến luyến nơi
này! Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn cô nhớ lại, nửa đời cô độc,
anh không hy vọng muốn cô trở lại những ngày phải khóc lóc kia nữa. Nếu
đã quên rồi, hãy quên luôn những gì không vui của nửa đời trước! Hắn chỉ mong nửa đời sau của cô luôn vui vẻ, hạnh phúc.
"Trước kia em có hạnh phúc không?" Chuyện như vậy, vẫn phải nhờ anh để biết, tại sao cô
có thể như vậy? Vì trốn tránh bi thương mà lại lựa chọn quên luôn cha mẹ ruột thịt của mình.
"Anh nghĩ là có." Anh kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy ra tập cảnh cực kỳ dày, bày từng tấm ra trước mặt cô. Từng tấm
ảnh tràn đầy bóng dáng của cô. Lúc cô còn sơ sinh, lúc cô là đứa trẻ,
lúc cô là thiếu nữ... Tất cả đều là cô, tất cả đều là khuôn mặt cười
tươi rói của cô.
Bàn tay run rẩy của cô vỗ về đôi nam nữ đang mỉm cười cùng cô, vừa liếc mắt đã nhận ra lông mày của cô giống ba, đôi mắt giống mẹ, mũi giống ba, miệng giống mẹ... Thì ra cô có một khuôn mặt
dung hợp giữa ba và mẹ, vậy mà cô lại quên lãng lâu như vậy.
Từng hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu, nhanh đến mức khiến cô
choáng váng, tiếng cười khẽ khàng vang vọng bên tai, cô nhớ ra... Không, cô không nhớ ra, tại sao lại không nhớ ra?
"Bảo bối..." Elliott lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xúc động của cô.
"Anh đã mua lại à?" Cô chưa nghĩ gì đã thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngẩn người.
"Em, em nhớ lại rồi sao?"
Cô lắc đầu, hơi lo lắng, cô không nhớ ra, chỉ nói theo bản năng.
Trong lòng Elliott cũng rất mâu thuẫn, nội tâm có hai thế lực đang giao chiến, giữa mong muốn cô nhớ lại và không nhớ lại...
"Anh... không biết bài biện như vậy có đúng không. Anh bài biện theo tấm ảnh,
em thích không?" Mua ngồi nhà này, những vật dụng có giá trị trong nhà
đều đã bị bán lấy tiền mặt, anh chỉ có thể tìm những đồ tương tự, hy
vọng có thể làm cho nàng cảm thấy đã được trở về "ngôi nhà" đích thực.
"Mấy ngày hôm trước anh bận rộn giải quyết những chuyện này sao?"
"Ừ."
Cô quay đầu về phía anh, ôm lấy anh thật chặt. Cô đã biết, dù trước khi
hay sau khi mất trí nhớ, cô đều thật sâu yêu người nam nhân này, có khi, cô không muốn thừa nhận lắm, nhưng cô biết, cô đã không thể nào ngó lơ
tình cảm chứa chan cô dành cho anh.
"Cảm ơn anh." Mặc dù cô không biết vì sao năm đó họ lại chia xa, dù cô không biết rốt cuộc ai có vấn
đề, nhưng cô không muốn suy nghĩ gì nữa, giờ này khắc này, cô thật lòng
tin tưởng người đàn ông này vẫn quan tâm tới cô.
Đêm đó, Di Hi
không chịu rời đi, khóc trong phòng cha mẹ một đêm. Cô cố gắng nhớ lại
chút dấu ấn về ba mẹ, nhưng không hề có hiệu quả, cuối cùng Elliott ôm
cô về phòng của mình.
Sáng sớm hôm đó, ánh sắc len qua khe cửa
đánh thức cô, cô quen thuộc mở mắt ra, vẫn không rõ những thứ lướt qua
trong đầu, nhưng dù có ánh nắng đó, cô vẫn dính chặt trên giường không
chịu tỉnh.
Căn phòng vẫn vắng lặng, chẳng qua những gợn sóng dừng lại từ năm cô hai mươi ba tuổi bỗng dạt dào.
Đến khi cô phát hiện mình không ngủ được nữa, đợt sóng như thủy triều không ngừng lại bao phủ lấy cô, ký ức về sự sống và cái chết, nỗi cô đơn và
bè bạn, nụ cười và nước mắt...
Cô đã nhớ lại hết thảy.
Cô
nghe thấy tiếng chim hót vẫn đánh thức cô ngày ngày, cô vẫn không biết
tên loài chim đó, chỉ biết loài chim này làm tổ ở vườn trúc gần đó, định cư ở đó hơn mười năm. Còn có mùi nhãn bay vào phòng cô... Cô cho rằng
để khôi phục lại trí nhớ không biết phải tốn bao nhiêu thời gian và hơi
sức, không ngờ rằng chỉ cần ánh nắng, tiếng chim hót và những thứ quen
thuộc khác cô đã nhớ lại.
Cô cũng nhớ lại Elliott, nhớ lại từng
chữ từng câu của anh, nhớ lại sự dịu dàng và cái quay lưng của cô, và cả lý do cho những bông hồng trắng đó...
Anh đang nói xin lỗi, bằng cách mà anh đã hứa, nói lời xin lỗi suốt sáu năm ròng... Có nên tha thứ cho anh không? Cô nhắm hai mắt cân nhắc.
Elliott dùng ngón tay lau những giọt nước mắt của cô, đau lòng hôn cô liên tiếp.
Trong lúc bất chợt, cô nghĩ thông suốt, cô không truy cứu nguyên nhân anh bỏ
lại cô năm đó nữ. Cũng không truy cứu tấm ảnh đính hôn trên tạp chí năm
đó nữa, cô chỉ muốn biết một chuyện, một chuyện cô đã biết nhưng vẫn
chưa từng nghe chính miệng anh nói.
"Anh có yêu em không?"
"Yêu em, yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..." Có lẽ từ lần đầu
nhìn thấy cô ở "Rừng Na Uy" hôm đó, anh đã hãm sâu không thể tự kềm chế, chẳng qua anh vẫn ngó lơ.
Khóe miệng cô hiện lên nụ cười hạnh phúc, đôi mắt chậm rãi mở ra.
"Em yêu anh."
Cô đã nhớ lại, nhưng không hề có chuyện tha thứ hay không. Trong lòng thật sự không thể nào oán hận anh, nếu có, cũng chỉ là ảo giác của nỗi nhớ
dành cho anh, tình yêu dành cho anh.
Chỉ là ảo giác.