Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chương 20: Trở ngải nặng nề




Anh Bồi không có trở vể nơi của Đinh Phổ Nguyệt, mà  trở lại tiểu khu của An Tiểu Tâm ở trong phòng nghỉ ngơi.

Buổi sáng khi tỉnh lại, anh theo thói quen ung dung đi tới phòng khách đến trước cửa sổ sát sàn  , nhìn xuống  dưới lầu trong sân thể dục  một chút. Quả nhiên, không thấy được cái cô gái làm các động tác kỳ quái.

Anh lắc đầu một cái, xoay người từ trong tủ lạnh lấy ra mấy miếng bánh mỳ cắt lát bỏ vào trong máy nướng bánh mì. Lại đi lấy ra  cà phê Blue Mountain chính tông mang từ nước Mỹ về, bỏ vào trong máy cà phê đun. Anh nhìn cà phê đóng gói trong túi đẳng cấp cao đánh dấu”Wall-Ford”, nhớ tới một cái cô gái nào đó đưa cái  hàng nhái này vào công ty coi như bảo bối quý trọng,  bất giác nhếch lên khóe miệng.

Đi tới phòng khách khu vực hình ảnh âm thanh, tìm ra Chrysler đàn vi-ô-lông cho vào trong máy CD, chỉ trong chốc lát âm thanh từ máy phát ra tiếng đàn vi-ô-lông du dương.

Khi anh tựa thoải mái vào ghế sô pha, thưởng thức cà phê hương nồng, nge tiếng đàn vi-ô-lông du dương thì rốt cuộc tự giễu nở nụ cười. Thật ra thì lần đầu tiên gặp phải An Tiểu Tâm buổi sáng vừa uống cà phê vừa nghe nhạc nhìn cô ấy dáng vẻ nhàn nhã hưởng thụ, cũng đã rất hâm mộ rồi. Mình thử một chút, thật đúng là cảm giác không tệ a.

Chỉnh lý lại tất cả tinh thần phấn chấn đi làm, nghênh đón anh vẫn là ánh mắt nhóm thư ký. Dĩ nhiên, Đinh Phổ Nguyệt trong ánh mắt  còn bao hàm một chút buồn bã. Anh Bồi nhìn thấy Đinh Phổ Nguyệt, thế nhưng sinh ra ý nghĩ muốn trốn tránh. Anh khiếp sợ rất nhiều, chỉ có thể nói mình coi thường loại cảm giác này, chỉ cho là vì công việc bề bộn, không để ý tới Đinh Phổ Nguyệt mà thôi.

Cho tới trưa, người phụ trách ở tất cả các ngành ở trong phòng làm việc Anh Bồi đi qua đi lại không dứt, anh ngay cả thời gian để thở cũng không có.

Thời gian ăn trưa sắp đến, tổ trưởng tổ thư ký Hàn Mai đi vào phòng Anh Bồi báo cáo công việc.

Tất cả công việc đã báo cáo xong, Anh Bồi hỏi: “Nhân viên tổ các cô đều ở đây chứ, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, có gì thay đổi hay không?”

“Không có thay đổi gì, tất cả mọi ngượi

đều nỗ lực làm việc” Hàn Mai vội đáp.

“Vậy sao?” Anh Bồi chuyển động bút ký tên, không giải thích được hỏi một câu.

Hàn Mai sửng sốt, đột nhiên nhớ tới vị kia vừa mới được điều tới, lại một ngày cũng không có ở tổ công tác làm việc An Tiểu Tâm. (An Tiểu Tâm được điểu đến tổ của Hàn Mai ngay lập tức cùng Anh Bồi xuất ngoại, trở lại làm việc lại tiếp tục đi khu vực thiên tai, cho nên Hàn Mai vẫn chưa có thói quen coi cô như người trong tổ mình).

Cô vội nói: “A, đúng rồi, An Tiểu Tâm đi Tứ Xuyên rồi. Ha ha, cô ấy tới không lâu, tôi cuối cùng còn cho cô ấy là người ở tổ Lý Anh Ái  chứ”.

“À….”Anh Bồi hình như còn muốn nghe đoạn sau.

Mệnh khổ Hàn Mai không biết đến tột cùng là phải nói đến điểm gì?, không thể làm gì khác hơn là vừa nói vừa quan sát sắc mặt Anh Bồi: “Tháng trước sau khi động đất, mỗi ngành đều muốn phái người tham gia đội cứu viện. Tổng đài chúng ta căn bản là không tìm ra người, vừa đúng An Tiểu Tâm trở lại, cho nên để cho cô ấy đi”.

“A, vết thương của cô ấy lành sao?” Anh Bồi như không có chuyện gì xảy ra hỏi.

Hàn Mai đột nhiên trong ánh chớp mắt hiểu  chuyện gì xảy ra. An Tiểu Tâm cùng Anh Bồi đến châu Phi gặp nạn mọi người đều biết, nội tình như thế nào thì mọi người lại không biết, nhưng nhất định là có giao tình cùng chung hoạn nạn, Anh phó tổng đây là đang mất hứng để An Tiểu Tâm đi khu vực thiên tai đây mà.

Cô vội vàng cẩn thận đáp: “An thư ký bề ngoài nhìn không ra là có thương tích, tôi nghĩ là cô ấy được chăm sóc tốt lắm.Ban đầu tôi không  muốn để cô ấy đi, nhưng chính cô ấy đặc biệt chủ động,cuối cùng là Khúc chủ nhiệm quyết định cho cô ấy đi”.

Anh Bồi cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, tựa hồ đối với lời nói của Hàn Mai từ chối cho ý kiến, đợi cô nói xong, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cô đi ra ngoài đi”.

“Hô!” Hàn Mai thở ra một hơi. Vừa đi ra ngoài, cảm thấy vị phó tổng này cùng An Tiểu Tâm nhất định có chuyện không tầm thường.

Kế tiếp, Anh Bồi cúi đầu vào đống văn kiện lớn tròn một buổi chiều. Đem trọng điểm văn kiện xem xong đã gần sáu rưỡi tối. Anh đứng dậy hoạt động đi lại,tính toán ăn cái gì, sau đó tiếp tục xem. Cánh tay di chuyển, đụng đổ một đóng văn kiện tính toán chậm rãi xem.

Anh ngồi chồm hỗm trên mặt đất tiện tay nhặt lại  một quyển sách báo hấp dẫn ánh mắt. Đó là báo cáo quý thứ hai của công ty Thần Sâm, trên bìa báo là hình ảnh chiếu lên cảnh đặc biệt cố ý. Mênh mông bát ngát trên đại thảo nguyên, một người đàn ông khí thế oai hùng đang nhìn lên phía mặt trời mọc, người đó một bên mặt bị ánh nắng buổi sớm che phủ, ngũ quan mơ hồ, hình dáng lại rõ ràng.

Anh Bồi lấy tay vuốt ve trang bìa, khóe miệng nhếch lên, ý cười không tự giác tràn ra. Người trên mặt báo anh biết, đúng là chính mình. Người chụp ảnh anh cũng biết, ở trên đại thảo nguyên Gabon mặt trời mọc sáng sớm, An Tiểu Tâm xin đi theo anh, nguyên lai là dùng vào việc này.

Anh tiện tay mở ra xem, đều là bên công văn các ngành trong công ty báo cáo. Có mô phỏng thảo luận, có giới thiệu sự tình tiên tiến điển hình, có thơ ca văn xuôi. Lật tới trang cuối cùng, ở mục “Tâm tình trạm dịch” có một cái chuyên mục nhỏ ở trong, một bài   viết hấp dẫn chú ý của Anh Bồi.

Bài viết ký tên là Đinh Phổ Nguyệt, Anh Bồi chậm rãi cầm sách báo ngồi ở salon tiếp khách đọc.

Tùy bút ——— đêm học Di Sơn tiên sinh từ 2 mục

Vì tổng giám đốc làm Đinh Phổ Nguyệt

Kiểu Nguyệt hiểu rõ cô đơn, đêm lạnh như nước,  giấc ngủ không yên, theo bọn họ đèn đêm học Di Sơn tiên sinh.

Di Sơn tiên sinh cả đời chỉ để lại cho chúng ta 377 bài thơ, viết thư tình thì lại càng ít. Ông cũng là người duy nhất viết ít thư tình, nhưng lại được rất nhiều người yêu thích, nhất là hai bài 《 mò cá  》.

Ở đại đa số người xem, Di Sơn tiên sinh cả đời đều sống ở đầu đường xó chợ, trong lồng ngực ủ dột khó có thể toàn bộ, tình buồn còn không kịp kia chiay ly chi lại kéo những ưu phiền khác tời, cho nên lưu lại tình từ cực ít. Nhưng tôi vẫn cho rắng, cái này”Cuồng Ca uống quá”  nam nhân, trong cuộc đời nhất định sẽ có một đoạn”Biển cạn đá mòn”  tình yêu.

Chuyện tới thật, lời nói tổn thương, hai thứ cũng đủ rồi.

Hỏi thế gian tình là  gì, khiến người ta sống chết có được. Cánh chim bay mỏi từ nam chí bắc, chim già mòn mỏi quanh năm. Sung sướng thú vị, ly biệt sầu khổ, ở giữa còn có những cô gái si ngốc. Quân tử không nói chơi, mờ mịt dặm mây tầng, Thiên Sơn Mộ Tuyết, chỉ ảnh hưởng người nào thôi. Vượt qua phần đường, tịch mịch năm đó tiêu trống, mây mù dày đặc vẫn như cũ đều phẳng lặng đau đớn. Chiêu hồn sở tôi không than vãn, sơn quỷ thầm để mưa gió. Trời cũng ghen, không tin chờ đợi, oanh(*) nhi Yến tử (*)đều chọn đất vàng. Thiên thu muôn thuở, vì tạm gác lại chờ thi sĩ, Cuồng Ca uống quá, tới chơi nhạn khâu.

(*)OANH chim oanh (Một loài chim, thân nhỏ, màu nâu hoặc màu xanh đậm, mỏ ngắn nhưng nhọn. Tiếng hót trong trẻo. Ăn côn trùng, có ích cho nông lâm nghiệp)

(*) yến tử: Chim yến

Cái từ này trung thư nhạn mất mà hùng nhạn(*) quăng  chết vì tình  chuyện xưa, người đời đều biết, tự không cần tôi lắm lời.

(*)Nhạn: Chim nhạn,câu chuyện tình yêu về chim nhạn

Khi còn bé học bài này, chỉ cảm thấy một mảnh thương tâm đập vào mặt, trong đó chân chính một đoạn đứt ruột đứt gan vẫn chưa thể hiện. Hôm nay thanh xuân hơn phân nửa, cũng đã trải qua chút đoạn tình yêu thương, học lại từ này, chợt cảm thấy tinh thần đau đớn, bi thương khó nén. Nhưng bi thương đó tôi lại có một phần khát khao, ao ước có được một công nhạn quả quyết như thế, bỏ qua sinh mạng, đổi lại toàn bộ si tình.

Mà người lại không thể cùng đó so sánh!

Dù có tùng suy nghĩ muốn chết,  tam thiên thế giới ra sao, điều gì lưu luyến chốn nhân gian, muốn vứt bỏ bản thân há lại quên mất người thân?

Cổ nhân nói, thật chí lí, “Người sống có thể chết, người chết có thể sống”. Đại khái đây chỉ là một chút □  ý niệm sống tạm của con người, hôm nay chỉ có thể buộc bộc phát, tâm tựa mây phiêu lãng, quyền đương ta chết, hoặc là khi ngươi còn sống.

Nào biết ý niệm mới vừa nghĩ đến đây, mới biết mình vẫn là suy nghĩ thật kém cỏi

Hỏi hoa sen, có  bao nhiêu đóa? Tim sen biết vì ai khổ. Song hoa đưa tình kiều cùng hướng, chỉ là cựu gia nam nữ. Ngày đã cho phép, quá thời không gả, đầu bạc sống chết uyên ương phổ. Trời chiều im lặng. Coi là từ chối tiếp khách khói ở bên trong, tương phi trên sông, không đứt ruột đứt gan sao. Một giấc chiêm bao hương thơm mát, cũng may linh chi thụy lộ. Nhân gian cúi đầu và ngẩng đầu trước mắt. Biển cạn đá mòn tình duyên ở đây, u hận không chôn đất vàng. Tương tư càng nhiều, năm tháng tới mức, không duyên không cớ gió thu cuốn bay. Lan thuyền ít ở. Sợ năm rượu làm lại, Hồng Y nửa rơi, bừa bãi nằm mưa gió.

Bài thứ hai này《 mò cá  》 giống như chuyên vì bác bỏ tôi mới vừa ý niệm tựa như, viết chính là một câu chuyện chết vì tình  yêu. Nghe nói đây là Di Sơn tiên sinh hai mươi bảy tuổi lúc nghe được một câu chuyện cũ. Chuyện xưa nói một cặp nam nữ yêu nhau, không có lời của mối mai mà tư đính cả đời. Hai bên cha mẹ nổi trận lôi đình, gậy đánh uyên ương. Cuối cùng, bọn họ quyết định ôm nhau chìm ở dưới đáy hồ sen. Năm sau giữa mùa hạ, hoa sen nở rộ, cuống hoa trắng noẵn, phía trong trắng noãn lại là sắc hồng dịu dàng  .

Không biết Di Sơn tiên sinh làm bài này tam có khổ hơn so với hoa sen không? Nếu đáy sông hai người hồn phách trở về nơi này, nghe được những từ này, cũng muốn cảm tạ ông lại như thế hiểu được lòng của bọn họ rồi.

Đáng tiếc, Chúng ta vốn là phàm phu tục tử. Chưa cần nói đến sống chết gắn bó, không xa không rời, thế giới này ngay cả một phần thuần túy yêu cũng rất khó tìm tìm. Khi chúng ta chìm đắm trong chốn thị phi xa hoa đồi trụy của đô thị, khoác từng lớp ngụy trang một, không so sánh, cân nhắc, tính toán thì duy chỉ có quên bỏ ra thật lòng  . Chúng ta tùy tiện tìm người yêu, tranh cãi,chia tay. Lại yêu, lại cãi nhau, và tiếp tục chia tay. Cứ như một vòng tròn tuần hoàn không ngừng lặp lại, mặc dù cũng có chút chán nản, nhưng lại tuyệt sẽ không quá mức bị thương.

Tôi không biết người hiện đại có phải hay không đều học xong  loại này phương thức bảo vệ mình, mà tôi, tựa hồ cũng đang nỗ lực học.

Cho nên, cũng chỉ có như vậy  không ngừng trăn trở,đêm đến không say giấc nồng, tôi mới dám mơ tưởng loại tình yêu dịu dàng ấm áp dứt khoát thật tươi đẹp biết bao.

Mà sau khi trời sáng, tôi vẫn chỉ là cô đơn với tâm tình xáo trộn.(Fany:tính bỏ đoạn này,nhưng thôi ta đã cố hết sức rùi ai còn ko hiểu thì ta cũng chịu)

Bài viết không dài, bình luận không nhiều lắm, thật đúng là một bài tùy bút. Anh Bồi ngưng mắt nhìn, chân mày càng nhíu càng chặt, chuyên tâm đến nỗi ngay cả Đinh Phổ Nguyệt gõ cửa đi vào cũng không phát hiện.

“Anh….Bồi” Đinh Phổ Nguyệt gọi, hiện tại đã tan làm, có thể kêu tên của anh đi?

“Ừ?” Anh Bồi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Đinh Phổ Nguyệt, lông mày khẽ nhíu, giương cao sách báo trong tay nói: “Đang có vinh dự được đọc đại tác phẩm của em đấy”.

“À?” Đinh Phổ Nguyệt mặt đỏ, lắp bắp nói: “Để cho anh chê cười, kỳ này bài viết là đến phiên tổ em, Khúc chủ nhiệm nhất định phải là em viết. Không có biện pháp, vì hoàn thành nhiệm vụ, tùy tiện cầm bài viết thật lâu trước đây tới nộp bài”.

“A, không nhìn ra em còn thích thơ ca.Nguyên Hảo Vấn không ngờ em cũng xem qua bài đó?” Anh Bồi rất có hứng thú nói.

“Người nào?” Đinh Phổ Nguyệt không giải thích được, cô thực ra thì cũng không thích thơ ca, cũng không Nguyên Hảo Vần là vị kia Di Sơn tiên sinh.

Anh Bồi như có điều suy nghĩ nhìn Đinh Phổ Nguyệ một chút, lắc đầu  nói: “A, không có gì? Em  tan ca trước đi, anh buổi tối còn phải làm việc”.

Đinh Phổ Nguyệt dựa vào trong ngực Anh Bồi, làm nũng  nói: “Anh Bồi, anh rời đi  hơn 3 tháng rồi, không muốn em sao? Em rất nhớ anh  a”.

Anh Bồi không để lại dấu vết đẩy Đinh Phổ Nguyệt ra, trấn an cô nói: “Ngoan, em trở về chờ anh. Qua đoạn thời gian này, chúng ta  cùng ngồi nói chuyện một chút”.

Đinh Phổ Nguyệt bất đắ dĩ, cắn cắn môi, lưu luyến rời đi.

Anh Bồi nhìn bóng dáng Đinh Phổ Nguyệt rời đi, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Không cần đoán cũng biết, bài viết này căn bản không phải là Đinh Phổ Nguyệt viết. Nếu như anh đoán không sai, bài viết này là xuất xứ từ bút tích An Tiểu Tâm. Chỉ là không biết, rốt cuộc viết lúc nào. Giữa những hàng chữ, tựa hồ đối với một người đàn ông cùng sinh tử có ý tứ tán dương đấy.

Anh Bồi bất giác nghĩ đến, ở bệnh viện Cape Town Shure Nam Phi đêm hôm đó, anh canh giữ ở bên giường An Tiểu Tâm, ngồi ở trong bóng tối, mượn ánh sáng nhạt ở bên ngoài cửa sổ, nhìn cô ở trong mộng giãy dụa đầu đầy mồ hôi lạnh nước mắt đầy mặt, rõ ràng nghe cô kêu một tiếng lại một tiếng: “Ẩm Uớt, Ẩm Uớt…”

Anh Bồi xoẹt một tiếng khép tạp chí, nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, đêm qua bộ dáng Sở Úc mượn rượu nổi lên trong lòng, lời của cậu ta vang  bên tai: “Anh Bồi, tôi cảnh cáo cậu, đừng đụng An Tiểu Tâm. Nếu không chúng ta cũng không thể làm anh em nữa”.

“Mẹ kiếp” một câu nói tục từ trong miệng  Anh Bồi tuôn ra, An Tiểu Tâm, tôi nhận tội, con mẹ nó cô đến tột cùng là có cái ma lực gì!