Chỉ Muốn Bên Anh Như Thế Mãi Cho Đến Già

Chương 15




“Tiểu Xuyên… Ở nhà cậu ấy đều chiều con như vậy?”

Lục Xuyên không hiểu mẹ mình có ý gì, “Ở nhà chúng con luôn như vậy.”

“Chẳng biết thế nào mẹ lại cảm thấy cậu ấy đối xử với con còn tốt hơn cha con đối xử với mẹ…” Trong lòng mẹ Lục có chút bị tổn thương.

Hả? Lục Xuyên hơi ngạc nhiên… Cố Triệt tốt với mình, ngay cả mẹ cũng cảm thấy vậy? Cái này, không thể nào. Bọn họ… ở trước mặt cha mẹ, bọn họ chưa từng làm chuyện gì quá lố.Ngay cả những biệt danh gọi yêu trong nhà cũng không dám dùng.

“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy… Con, con cũng rất tốt với anh ấy.”

“… Uầy, nhìn hai đứa thật sự là không thể không bùi ngùi. Kể từ khi hai đứa thẳng thắn đến bây giờ cũng đã mười mấy năm. Hai đứa sống chung bao lâu rồi?”

“Mười bảy năm.”

Mười bảy năm, đủ để cho một đứa trẻ sơ sinh còn gào khóc đòi ăn lớn lên thành một thiếu niên trẻ tuổi nhanh nhẹn. Mà bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy. Nhưng quá khứ lại giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Những quyến luyến, những do dự, những vất vả, nhưng nụ cười… từ trước đến nay.

Mười bảy năm, cũng không phải bọn họ chưa từng cãi nhau. Lần cãi nhau dữ dội nhất còn làm vỡ ly nước tình nhân Cố Triệt tặng cậu. Chỉ vì vấn đề hướng đi sau tốt nghiệp.

“Cố Triệt, công ty tốt như vậy sao anh lại không làm? Thành phố tốt, đãi ngộ cũng tốt.”

Lục Xuyên nhìn thư mời thử việc công ty gửi cho Cố Triệt, hỏi anh.

“Anh không muốn đi.”

“Không phải anh rất muốn làm công việc quản lý sao? Sinh viên chưa tốt nghiệp như anh, có thể tìm được công ty thật sự là không dễ dàng.”

“… Anh không muốn đến chỗ đó.”

“Không phải vì chỗ đó… cách xa chỗ em chứ?”

Cố Triệt gật đầu, “Anh không muốn kiểu yêu xa. Em cũng biết yêu như vậy rất khổ. Anh… tình cảm của chúng ta vốn không dễ có được, anh không muốn lại vất vả lần nữa. Yêu nhau nên ở bên nhau, nào có chuyện xa nhau.”

“Không phải chỉ là yêu xa thôi sao? Gắn bó cái gì chứ! Lẽ nào anh không tin em?”

Lục Xuyên không cảm thấy yêu xa có cái gì không tốt, nói không chừng còn có thể củng cố thêm tình cảm của bọn họ.

Nhưng Cố Triệt có chút khó chịu, giọng điệu cũng không tốt lắm, “Anh nói không đi là không đi, đã từ chối rồi, bây giờ nói còn có tác dụng gì!”

“Từ chối? Sao anh chưa nói tiếng nào với em đã từ chối?”

“Đây là chuyện của anh, nói với em để làm gì? Để cãi nhau sao?”

“Cái gì gọi là chuyện của anh? Hướng đi tương lai của anh chẳng lẽ không có liên quan đến em sao?” Lục Xuyên nghe giọng điệu nóng nảy như thế của anh, cậu có thể hiểu gần tốt nghiệp, tâm trạng của Cố Triệt cũng khá buồn phiền, nhưng anh nói lời này có hơi quá đáng, “Hay là… anh tính toán trong tương lai của anh sẽ không có em?”

Đúng là cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung.

Mấy năm bên nhau, chuyện không thể chấp nhận nhất chính là Lục Xuyên không tin mình, “Sao em lại kéo sang chuyện đó? Không phải là anh chỉ từ chối một công ty thôi sao? Cái gì mà không muốn có em? Lẽ nào em không biết anh từ chối công ty tốt như vậy cũng vì tương lai của anh, quan trọng nhất là em sao!”

“Nếu anh biết chỗ đó tốt, anh… anh không nên bồng bột như vậy!”

“Anh nghĩ rất kĩ rồi.” Cố Triệt xoay người, không muốn nói tiếp, nói nữa e rằng sẽ cãi nhau, gần đây tính tình mình cũng tương đối nóng nảy, “Em cứ bình tĩnh một lát, anh về trước.”

“Đứng lại, không cho anh đi.”

“Lục Xuyên, em đủ rồi. Anh đã im lặng rồi, công việc anh sẽ tìm, em đừng lo. Cứ tìm tài liệu bảo vệ dự án nghiên cứu của em, đừng suy nghĩ chuyện của anh. Cho dù không tìm được việc anh cũng sẽ không để em nuôi anh.”

Cái gì gọi là ‘cho dù không tìm được việc cũng sẽ không để em nuôi’? Lục Xuyên nghe vậy lại cảm thấy tức giận.

“Anh đừng đi! Đứng lại cho em!”

Cố Triệt không để ý đến cậu, tiếp tục đi ra ngoài.

“Nếu anh ra khỏi cửa, chúng ta chấm dứt!”

“Em nói gì?” Cố Triệt không tin vào tai mình. Bọn họ yêu nhau lâu như vậy, chưa từng nói ra từ ‘chia tay’. Chia tay không phải từ có thể nói tuỳ tiện, một khi nói ra thì cho dù có hoà thuận cũng sẽ để lại vết sẹo, bọn họ đều biết chuyện đó.

Lục Xuyên biết mình nói sai, lúc nãy cậu cũng chỉ nhất thời nóng nảy, nhưng lời nói như nước đổ ra ngoài, không thể nhặt lại.

“Em… em bảo anh đứng lại nghe em nói!”

“Lục Xuyên, bình thường anh quá cưng chiều em rồi đúng không? Bây giờ em đúng là càng ngày càng…”

“Bây giờ anh nói vậy để làm gì? Anh bất mãn sao?” Lục Xuyên biết mình đã sai, nhưng anh ấy nói anh ấy đã quá cưng chiều mình là có ý gì? Chẳng lẽ mình không tốt với anh ấy sao? “Nếu anh bất mãn em, vậy sao không nói sớm? Bây giờ nói vậy là có ý gì?!”

Cố Triệt đỡ trán, “Quên đi, coi như anh chưa nói. Em cứ bình tĩnh một chút, anh đi.”

“Cái gì mà coi như anh chưa nói! Cố Triệt, anh đừng đi… Em đã nói là anh đừng đi… A…”

Kết quả là Lục Xuyên bị Cố Triệt đóng cửa nhốt lại trong phòng. Cố Triệt đi tới hành lang, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Ha —— rõ là, chuyện gì vậy, hôm nay bị gì vậy?

Bị Cố Triệt bỏ lại, đây đúng là lần đầu tiên. Nhìn thế nào cũng thấy Cố Triệt là người hoàn toàn tốt, cưng chiểu yêu thương che chở mình, chưa từng bỏ mình lại một mình, bây giờ là sao?

Lục Xuyên hoàn toàn không hiểu.

Chờ đến lúc cậu hiểu ra, ly nước tình nhân trên bàn đã bị rơi xuống đất vỡ vụn.

Lúc người trong ký túc trở về, chỉ nhìn thấy ly nước bị rơi vỡ dưới đất, và Lục Xuyên ngồi xổm dưới đất, ngơ ngác nhìn những mảnh vụn.

“Lão út, cậu sao vậy? Còn nữa, sao cái ly lại vỡ rồi?”

“A, không có gì…”

“Đây là dáng vẻ không có gì của cậu sao?” Lão tam liếc mắt nhìn Lục Xuyên, rồi lại nhìn lão đại lẩm bẩm một câu.

Nhưng lại bị lão đại đánh vào mông, “Không thấy trên mặt đất có mảnh vỡ sao. Rảnh rỗi như vậy thì mau đi lấy chổi đến đây quét. Ngớ ra làm gì?!”

“A, xin lỗi, tôi sẽ đi quét ngay. Xin lỗi…”

Lục Xuyên vội vàng đứng dậy, nhưng lại bị lão đại đè xuống, “Lão út, rốt cuộc cậu được tạo ra từ xi măng cốt thép sao, hay là không có cảm giác? Tay cậu chảy máu mà cậu vẫn không biết?” Lão đại hết cách nhìn cậu học sinh nhỏ tuổi nhất trong ký túc, lấy một miếng băng keo cá nhân đến, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Thất hồn lạc phách… Uầy uầy, cái cảnh này nhìn sao cũng thấy quen quen…”

Lão tam vừa lúc lấy chổi và dụng cụ hốt rác vào, tiếp lời lão đại, “Cũng không phải là chưa từng, giống như dáng vẻ lần Cố Triệt không đến tìm suốt một tuần vào hồi năm hai.”

“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Lão đại vỗ trán, nghĩ, “Không biết lần này là chuyện gì…”

“Sẽ không liên quan đến thằng nhóc Cố Triệt kia đâu nhỉ? Uầy, vậy không được, cậu ta dám ăn hiếp anh em trong ký túc chúng ta, không thể tha cho cậu ta…”

“… Anh ấy không ức hiếp tôi. Là tôi sai.”

Không biết Lục Xuyên nghĩ gì, cứ nói ra một câu như vậy.

“Uầy, lão út, cậu đi đâu đấy…” Lão đại vừa mới dán băng keo cá nhân cho cậu, cậu lại đi ra ngoài. Lão đại có chút khó hiểu, hôm nay Lục Xuyên bị thứ gì đó không sạch sẽ đeo bám sao?

“Tôi đi tìm Cố Triệt…”

“Đừng đi, cậu ta không có ở ký túc. Lúc nãy tôi và lão tam trở về, nhìn thấy cậu ta đùng đùng chạy ra ngoài.”

Nhưng Lục Xuyên không để ý đến lão đại, vẫn cứ chạy ra ngoài. Lúc cậu đến ký túc Cố Triệt, cậu phát hiện phòng ký túc của bọn họ đã tắt đèn, vì vậy ngồi chờ trước cửa. Cậu ngồi trước cửa, suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhớ lại lúc bọn họ vẫn chưa yêu nhau, nhớ lúc Cố Triệt tỏ tình với cậu, nhớ lúc bọn họ vừa mới yêu nhau, nhớ khi kỉ niệm một năm ngày bọn họ gặp nhau… Suy nghĩ rất nhiều, đều là Cố Triệt tốt với mình. Nếu anh thật sự đến chỗ khác, vậy lúc mình khó chịu, lúc mình bị bệnh, lúc mình không vui, ai sẽ quan tâm mình? Lúc mình vui, lúc mình phấn khởi, lúc mình có chuyện tốt, anh sẽ chia sẻ niềm vui với mình? Nghĩ đến đây, Lục Xuyên chợt hiểu một chút ý nghĩ của Cố Triệt.

Lục Xuyên dùng hai tay ôm chân, từ từ vùi đầu vào giữa hai chân, Cố Triệt, em sai rồi…

Đợi đến lúc Cố Triệt quay về, thứ anh thấy chính là dáng vẻ như vậy của Lục Xuyên, nóng nảy gì đó trong lòng cũng không còn.

“Xuyên? Sao em lại ở đây?”

“A Triệt… anh về rồi… Em… Cái ly vỡ rồi… Em rất đau lòng… Em định nhặt lên dán chúng nó lại, nhưng chúng nó vỡ hết rồi, em không làm được… Xin lỗi, em không cố ý để cắt trúng tay đâu… Anh đừng trách em… Em…”

Còn chưa nói hết, Lục Xuyên đã ‘Wa’ một tiếng khóc to.