Lam Diệp Phù kéo Tiêu Ý Hân ra khỏi nhà, quay đầu ái ngại hỏi " Cậu nhớ đường tốt không?"
" Cũng...khá tốt! Sao vậy?" Cô nhíu mày thắc mắc
" Tôi bị mù đường bẩm sinh! Mà hiện tại ra ngoài đi dạo một chút, sợ quên mất đường về!"
"..." Tiêu Ý Hân hỏi "Cậu muốn đi đâu?"
" Đương nhiên là đi lượn! Cậu là lần đầu tiên đến nước Mỹ đúng không?"
Khu phố này tuy buổi tối các cửa hàng đóng cửa rất sớm, nhưng vào buổi sáng thì có rất nhiều shop buôn bán và kinh doanh đủ loại, vô cùng đa dạng và phong phú
" Đi bộ sẽ vui hơn!" Lam Diệp Phù hào hứng
Đầu tiên là tham quan những địa điểm du lịch xung quanh, tiếp theo là thưởng thức bánh ngọt
" Cái này là loại bánh mới!" Lam Diệp Phù sắc mặt nở hoa chỉ tay vào cái bánh kem đủ tầng xoắn và trang trí đẹp mắt
" Woa! Ở Trung quốc mình chưa từng được nhìn thấy loại bánh nào trong hấp dẫn như vậy!" Tiêu Ý Hân phấn khích cảm thán
" Thế à? Tôi cũng muốn được đến Trung một lần a!" Cô thở dài
Tiêu Ý Hân là người thuần Trung thứ hai mà cô gặp, dù không quắn quéo phấn khích như lần đầu gặp Thiên Phi, nhưng cô cũng thấy rất vui
" Thật sao? Thực ra thì nó cũng không có gì đâu!" Đối với việc bản thân đã từng sống ở Trung Quốc 16 năm, cô chỉ rút ra một nhận xét như vậy
" Trung Hoa là đất nước của ngôn tình a!" Lam Diệp Phù chắp hai tay lại, khuôn mặt nở hoa, hai mắt lấp lánh dường như sao sáng
Bất quá bản thân cô thể hiện là một người mơ mộng như vậy, nhưng cũng sống khá thực tế
Tiêu Ý Hân đối với biểu cảm của cô cũng khá vô ngữ, chỉ nhún vai không nói gì rồi từ từ thưởng thức chiếc bánh. Múc một thìa nhỏ lẫn lộn chút kem tươi vào trong miệng, dư vị ngọt ngào làm cô liên tưởng đến mùa thu
Chiếc bánh này...cũng quá tinh tế đi!
Thế nhưng...
" Khẳng định là rất đắt đi?" Tiêu Ý Hân trầm luân trong hương vị của chiếc bánh, đột nhiên sực nhớ chuyện quan trọng
Tiền của cô còn lại không được bao nhiêu a, nếu phải trả thêm tiền bánh, khẳng định không chỉ không còn một xu dính túi mà còn phải gán thân trả nợ
Nhìn một chồng đĩa cao ngất ngưởng trước mặt, cô thở dài bất lực
Cô cũng thích bánh ngọt, thế nhưng cô gái này cũng ăn quá nhiều rồi!
Không phải định dựa vào tài sản của cô để sống đấy chứ?
" Cậu yên tâm!" Lam Diệp Phù vẫn bình thản, bởi vì miệng còn đang ăn nên phát âm có chút không rõ ràng " Tôi có tiền rồi!" Vừa nói, cô vừa phe phẩy tấm thẻ màu xám sang trọng
Sáng nay cô đã gọi điện nài nỉ với Lam Y và hắn ta đã đích thân mang tiền đến, còn mỉa mai cô không phải vẫn có thể dựa vào Nam Cung đại thiếu gia a
Nghĩ cũng thật đủ vi diệu, cô chẳng phải chỉ là nói đùa thôi sao? Ai ngờ tất cả lại bỗng dưng trở thành sự thật!
Cũng thật...bi ai quá đi?
"Sao vậy?" Tiêu Ý Hân thắc mắc với sắc mặt của Lam Diệp Phù đột nhiên có chút biến đổi
Là...đang đau lòng sao?
" Không có gì! Có chút hơi tiếc tiền thôi!" Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ, cười thật tươi, tiếp tục gọi thêm thật nhiều đồ ăn " Nhưng không sao! Cứ ăn chơi thoải mái đi! Cả thế giới để tôi lo!"
Tiêu Ý Hân nhìn dáng vẻ mê đồ ăn của cô, chỉ lắc đầu ảo não. Có lẽ cô lo lắng thừa rồi! Cô gái này thật đúng là một cái dạ dày không đáy!
Người này mà bị bỏ đói thì sẽ là cực hình cỡ nào?
Sau khi thanh toán đầy đủ, Lam Diệp Phù liền muốn mang Tiêu Ý Hân đi tham quan trường
Đứng trước tòa kiến trúc kì vĩ, Lam Diệp Phù hướng tay giới thiệu " Đây là ngôi trường lớn nhất nước Mĩ, mặc dù tôi quên tên rồi!"
Ai nha, có phải cô nhớ tên của nó thì kết chương vĩ đại hơn không?
-----
Au: Cảm ơn độc giả thân iu đã chúc mừng sn. Tiện thể, au năm nay lên lớp 9 nhé, có gì xưng hô cho tiện