Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 53: Trả ơn




Sau khi tiểu Liên về, Lam Diệp Phù tống khứ nốt tên anh trai đang có cả đống nghi vấn kia lại. Dẫu sao, trước mắt quan hệ của cô với Thiên Phi chỉ là bạn, không thích hợp công khai với con hàng hay soi mói này

Bây giờ, một mình cô ở trong bệnh viện

Đây là lần thứ hai cô ở đây, lần đầu là sau khi trở về từ Canada

Trước đây, mỗi lần lên cơn thiếu máu, cô cùng lắm chỉ hơi choáng váng ngất đi thôi, không nghiêm trọng giống như lần này, suýt chút nữa mất mạng

Cô nên cám ơn Thiên Phi

----

" Phi!!" Lam Diệp Phù vui mừng

Thật không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng bệnh không xa thì gặp được hắn " Cậu đến thăm tôi a?"

" Ân. Vừa mới đến!" Hắn gật đầu

" Cậu...cung cấp máu cho tôi?" 

Nam Cung Tử Phi đoán trước được cô sẽ hỏi vấn đề này, nên không mấy ngạc nhiên " Cũng không hẳn. Là tôi nhờ một người bạn"

" Như vậy cũng không phải là ơn của cậu sao?" Cô khăng khăng " Cậu cười cái gì?"

" Vậy em định...báo ơn thế nào?" Hắn ghé sát vào tai cô nói

" Ách, tôi nghèo như vậy, báo đáp thế nào? Cậu cũng đâu có thiếu thứ gì!" Cô ngoảnh mặt sang chỗ khác

Mẹ nó, tên yêu nghiệt này, làm ơn đừng tuỳ tiện đến gần con gái nhà người ta được không? 

" A! Lấy thân báo đáp được không?" Lam Diệp Phù vui vẻ với ý tưởng của mình, hai mắt sáng lấp lánh

Chủ ý này không tồi đấy chứ? Tính mạng là một thứ vô cùng quý báu của cô còn gì?

Nam Cung Tử Phi ngoài mặt không biểu tình, nhưng thực chất là cố nén cười

Cô nhóc này...vậy mà muốn trả ơn bằng phương thức này

" Em định làm thế nào? " Hắn kéo dài giọng, lộ vẻ hứng thú

Đồng ý a? Cô biết mà, hắn nhất định sẽ đồng ý

Lam Diệp Phù được sự cho phép thực hiện chủ ý táo bạo, liền thục sự nhướn người lên hôn hắn

Thế nhưng, cô thực sự phát hiện ra vấn đề của nó

Cho dù first kiss hay second kiss gì đấy thì cô cũng méo quan tâm đâu. Dẫu sao cô cũng theo chủ nghĩa không kết hôn

Nhưng mà, cô vừa mới cưỡng hôn nam thần a!

Nhận ra được vấn đề, cô liền dừng lại, đứng thẳng

Đây là trả ơn cái nỗi gì? Rõ ràng người hưởng lợi vẫn là cô có được không?

Moé, có cảm giác bản thân là cầm thú, mặt dày vô liêm sỉ

Cô chậm rãi ngước lên nhìn mặt hắn quan sát biểu tình. Thế nhưng tên này che giấu tâm tư quá giỏi, cô không nhìn ra hắn đang mang cảm xúc gì

Khẳng định cũng đang nghĩ cô là cầm thú a

Tại sao cô có thể tuỳ thời bộc phát thú tính như vậy?

May là cũng không có ai nhìn thấy

" Xin lỗi cậu! Tôi...tôi..." Cô ngập ngừng

Nam Cung Tử Phi hiển nhiên cũng biết thái độ của cô là gì. Dựa vào tính cách của cô nhóc này, khẳng định sẽ không có biểu cảm ngại ngùng của một nữ nhân

" Thôi được rồi! Cũng không cần báo đáp đâu!" Hắn nói xong, liền bỏ đi

Vốn là định đến thăm, xem ra cô nhóc này còn khoẻ chán

Lam Diệp Phù nhìn theo bóng lưng ngày càng xa tầm mắt của hắn, liền phát hiện

Hắn vừa mới cười a! Hắn thực sự vừa mới cười a!

Chơi ăn gian! Cô không phải cưỡng hôn hắn sao? 

Coi như là huề rồi!

Cái gì là nhất tiếu khuynh thành? Cái gì là băng tuyết tan chảy, xuân thu ấm áp?

Yêu nghiệt a!

Cô đã làm nên tội đồ gì? Tại sao lại nỡ đối xử với cô như thế? ( Au: bạn ấy có làm gì đâu? vớ vẩn)

Ước chừng sau 30 phút đứng ngoài hành lang, cô liền đi vào

Ai cho tôi làm người lương thiện?

Bước vào phòng, cô liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp điệu đà, vẻ mặt cao ngạo, bên cạnh đó là tiểu Liên lần nữa đến thăm cô

Cô gái kia mặc một chiếc váy đen ôm sát người, đeo kính râm đen, trang điểm lại khá đậm

Mạc Y Y? Tại sao lại là cô ta?

" Mạc tiểu Phù! Cuối cùng cũng gặp được cô! Chưa chết nhỉ?" Cô ta nhìn thấy cô, hất cằm nói