Mặc cái gì? Cô phải mặc cái gì?
Dù là Thiên Phi không nhìn thấy, cô cũng không thể tuỳ tiện ăn mặc được
Người thiếu mất một giác quan thường có cảm nhận vô cùng tốt a
Lựa chọn đến nửa ngày, cô cuối cùng mặc áo phông quần jean, khoác thêm một chiếc áo và đi giày thể thao, mái tóc đen quăn dài cột lại, vừa trẻ trung lại giản dị, cũng không được coi là thiếu lịch sự
Cô không bao giờ thích mặc váy. Nó rất vướng víu và dễ lộ hàng
Cho dù có mặc thêm quần đùi ở bên trong, vẫn sẽ rất khó coi nếu váy bị tốc lên
Mặc như thế này là phù hợp
Lam Diệp Phù luôn là người sống đúng lứa tuổi
-----
Georgetown là một trong những khu phố cổ nhất nhưng giàu nhất Washington. Nó ra đời năm 1751. Với những con phố hẹp, rợp bóng cây, những tòa nhà lớn nằm trễm trệ trên các tháp pháo và cả những ngôi nhà nhỏ xinh xắn với gam màu sống động... Người ta có cảm giác như đang ở giữa lòng châu Âu.
Lam Diệp Phù bước chân trong vườn hoa Dumbarton với đủ loại hoa đẹp và rực rỡ sắc màu, mới thấm thía cái tư vị cuộc sống mà người dân Mĩ tự hào
Đi đến khúc rẽ, cô ngồi xuống một chiếc ghế đá, phần lưng tựa được phủ kín bằng một loại hoa giấy
Từ chỗ này cô có thể nhìn thấy cả khu vườn, cùng với một đài phun nước
Bây giờ mặc dù là buổi chiều, nhưng không thấy một bóng người, có lẽ họ không đến nơi này
Vậy là có mình cô với Thiên Phi a!
Thực ra giờ hẹn là 3h, nhưng là cô nóng lòng, liền đi trước 30 phút
Có vẻ cô đến hơi sớm thì phải?
Cô thắc mắc, không biết Thiên Phi sẽ dùng phương thức nào xuất hiện
Đi bộ?
Điều này cũng đúng, vì cô đang ở vườn hoa, và sẽ rất ít người đi phương tiện giao thông ở đây
Thế nhưng, một người giàu như hắn, cần quái gì phải đích thân đi bộ?
Không phải sẽ đi kiệu đến chứ?
Nhưng có vẻ không phù hợp với thời đại
Đi xe?
Bugatti Chiron?
Pagani Huayra BC?
Ferrari Pininfaria Sergio?
Aston Martin Valkyrie?
Bugatti Veyron phiên bản giới hạn của Masory Vivere?
Hay Lamborghini Veneno Roadster?
Là hãng nào a? Đây đều là mấy hãng xe đắt nhất thế giới
Cô tưởng tượng liền thấy một hàng siêu xe tiền tỷ đậu trước mặt, sau đó hàng dài vệ sĩ bước ra, còn trải thảm đỏ
Một tên áo đen mở cửa xe cho cái người kia bước xuống, huy hoàng lộng lẫy, đẹp đến độ đảo loạn nhân sinh. Mà cô, là một bộ dạng tầm thường
Cách biệt địa vị một trời một vực!
Sẽ...không phải chứ?
Mặc dù chỉ là hình dung, nhưng cũng đủ kinh hãi
Cái này có vẻ khả thi nhất, cũng đặc biệt hào nhoáng nhất!
Cô là tiểu thư của Lam gia - đại gia tộc ở Mĩ, nhưng có muốn cũng không có được những thứ này. Cô đối với thân phận của Thiên Phi hoàn toàn không biết gì, nhưng trong lòng cũng nhận định được nó không đơn giản
Hắn đối với cô...sẽ cười, hay không cười đây?
----
Trên máy bay
Mấy tên áo đen to cao đang trói một lão mập lùn tịt, bắt hắn quỳ xuống
Tôn Cao Đức khuôn mặt nhăn nhúm, cười không ra cười, khóc không ra khóc. Bộ dạng thập phần buồn cười
" Tính thế nào?" Thiếu niên lãnh khốc ngồi tựa trên một chiếc ghế lớn, nghiêng đầu hỏi lão mập
Hắn một tay cầm ly rượu, một tay chống lên mặt, bộ dạng tuyệt tình lại vô cùng bức người, nụ cười của hắn làm nhân loại điên đảo giống như thực sự biết đến mùi vị của nước sông hoàng tuyền
Là một kẻ nguy hiểm!
Tôn Cao Đức run lẩy bẩy, đến nỗi không thể hé răng nói nửa từ.
Hiện tại, lão đang ngồi xuỵ luỵ xuống đất, trong khi vị kia vẫn nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế lớn, giống như một vị hoàng đế, còn lão...là dân đen!
Lão là người chịu trách nhiệm cho dự án của Tư Thiên thiếu, mà trong đó vị này cũng có can thiệp
Thế nhưng, dự án này, lão đã làm hỏng nó
" Đừng tốn thời gian của ta" Khuôn mặt thiếu niên càng thêm âm trầm
Đáng chết! Cư nhiên mắc phải vụ này. Đáng lẽ ngày hôm qua từ sớm hắn đã có thể đi Mĩ, nhưng chỉ vì lão già này làm chậm trễ tiến độ
Chết tiệt! Gần 3 giờ rồi
" Ngài...ngài là..." Run rẩy mãi, Tôn Cao Đức cũng cố gắng lên tiếng
" Đây là thiếu gia của Nam Cung gia, Nam Cung Tử Phi!" Phong Triệt đứng bên cạnh 'tốt bụng' giải thích thân phận
Nam Cung gia Nam Cung Tử Phi?
Tôn Cao Đức thầm sợ hãi
Vị thiếu niên này không phải là một người dựa vào gia tộc. Nói Nam Cung Hải thâu tóm Châu Á và châu Âu, nhưng thực chất là vị thiếu gia này khống chế thị trường châu Âu
Năng lực của hắn không chỉ vượt xa cả Nam Cung Hải, mà độ tàn bạo cũng hơn mấy con phố
Trong giới kinh tế, hắn mới là người đáng sợ nhất!
Thế nhưng lão không biết, thứ làm Nam Cung Tử Phi tức giận, lại không phải cái này
" Nếu đã biết sẽ xảy ra sai sót, ngươi không nên nhận làm dựng án này. Nếu đã làm, liền phải thật hoàn mĩ!" Phong Triệt lên tiếng " Thiếu gia, hiện tại tính thế nào?"
"Thay người! Còn tên kia.." Nam Cung Tử Phi kéo dài giọng, ánh mắt quét qua dáng vẻ khốn khổ của Tôn Cao Đức. Lão cảm thấy sinh mệnh của lão đang phụ thuộc hoàn toàn vào câu nói kia, hô hấp cũng theo đó mà đình trệ "..vứt xuống biển!"
Không để lão kịp xám mặt, mấy tên áo đen đã mang lão vứt ra khỏi máy bay, phía dưới là màu nước xanh rộng lớn
" Cũng đừng làm ô nhiễm môi trường quá, vớt xác lên, đưa cho người nhà " Thiếu niên tàn nhẫn nói " Mà, nếu cá ăn rồi thì thôi vậy!"
Phong Triệt nhìn dáng vẻ lãnh khốc của thiếu nhiên, cũng chỉ cười khổ. Đối với bộ dạng này, hắn quen rồi!
Thiếu gia chính là một tên ác ma không hề lưu tình. Những kẻ cản trở công việc của hắn đều có kết cục thảm hại
" Đi nhanh lên! Không đúng thời gian ta xử hết các ngươi!"
" Vâng, thưa thiếu gia!"
2 giờ 57 phút 26 giây!