Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 111: Thăm bệnh(2)




Sau màn đạp cửa oanh liệt, cô gái cảm thấy vô cùng mãn nguyện, bởi vì tên nào đó trong phòng vừa phun ra toàn bộ số nước mà hắn định uống

Với vẻ mặt khắm nhọ, hắn quay sang nhìn về phía cô gái tưởng chừng như vô cùng hiền dịu kia. Cố gắng nuốt nỗi bực tức đang sực trào lên nơi cổ họng, hắn lập tức ho như chưa từng được ho

" Anh có chết vì thổ huyết cũng không phải tại tôi đâu nhé!" Cô gái nhẹ nhàng đặt toàn bộ đồ bản thân mang đến lên chiếc bàn rộng lớn mà cô vô tình 'tia' thấy trong không gian rộng lớn. Đối với căn phòng sa hoa này, cô chẳng cảm thấy có gì ngạc nhiên nữa cả

Cô cố gắng lục lại trong trí nhớ lời nói của mẹ đại nhân vĩ đại, chợt 'à' một tiếng

Hôm nay, cô đến đây thăm bệnh

" Vân Tử Hy, tôi nói cho anh biết, tôi chỉ muốn đến xem anh đã chết hay chưa thôi!" Nhan Thiên Lam quẳng ra một câu lạnh nhạt, nhưng trong tâm can đang vô cùng đắc ý

Đáng đời, tên tự kỉ như ngươi cũng có ngày ốm sập giường như hôm nay

" Bún thiu!" Hít một hơi thật sâu, Vân Tử Hy sau một hồi giả bệnh mà tâm người không màng, rốt cuộc cũng ngừng. Nhưng giả ho mãi như vậy, cổ họng hắn cũng có chút rát " Bổn thiếu gia xem là ngươi lo lắng cho anh đây đấy nhé!"

" Mơ tưởng!"

Quét qua một hắn một lượt từ đầu đến chân, cô gật gật đầu. Không tệ, chẳng thiếu miếng nào

" Cô...không phải mang cháo cho tôi đấy chứ?" Đằng sau lưng, giọng của hắn vang lên đầy ngạc nhiên " Á rà á rà....Tiểu! Thiên! Lam!~??"

Một đợt ớn lạnh xâm thẳng vào cô qua lớp da rồi lướt một lượt từ đầu đến chân sau đó xông thẳng lên não, Nhan Thiên Lam rùng mình một cái, không cần nhìn cũng biết, hắn khẳng định đang nở nụ cười mang nhãn hiệu quen thuộc

" Ấy ấy, quan tâm anh đây thì phải nói chứ? Nếu là cưng thì anh không ngại đâu!" Vân Tử Hy cười đểu, nhưng ngay sau đó, hắn lại ho mãnh liệt như trước. Nhưng có vẻ, lần này là thật

Đệt, đúng là mồm chóa a! Giả cũng thành thật

" Đáng đời!" Nhan Thiên Lam thầm cả tạ trời đất cho hắn phát bệnh ngay lúc này, cô quả thực cũng bị ép cả thôi

Vốn dĩ là, tên này chỉ bị cảm. Thế nhưng, tin đó nghe đến tai mẹ cô liền là hắn sắp chết rồi. Sau một hồi vòng vèo đính chính, cô bị bắt đến đây thăm bệnh, còn mang theo cái đống thức ăn bổ dưỡng của mẹ đại nhân

Vân Tử Hy, sao ngươi không chết đi cho xong?

Vấn đề ở đây cũng lớn lắm, người hầu và vệ sĩ ở đây thì đỡ lo, nhưng hôm nay thư kí của cha hắn cũng đang yên tọa tại chốn này

" Thiếu gia!" Trương Thiên vội vã từ ngoài chạy vào, lo lắng hộc tốc hỏi. Đây là vị thư kí đáng kính mà cô vừa nghĩ tới. Mẹ nó! Có thể không hiện ra dọa người như vậy được không?

" Không biết gõ cửa sao?" Vân Tử Hy chất vấn, ánh mắt có chút mệt mỏi

" À...nhưng tôi...cánh cửa..." Trương Thiên ấp úng

Nhan Thiên Lam đưa mắt về phía sau hắn, mới biết cái vấn đề đó là gì. Cánh cửa đen bóng làm từ loại gỗ sang trọng sau khi hưởng trọn cú đá ngoạn mục của cô đã trở nên tàn tạ không lời

" Thôi được rồi! Không có gì đâu! Ra ngoài đi!" Vân Tử Hy đỡ trán

" À, chẳng qua thì cũng có một chút" Trương Thiên đưa ánh mắt không mấy thiện ý về phía cô " Nghe nói Nhan tiểu thư đây có mang đồ ăn đến cho thiếu gia, vậy không biết có thể cho tôi kiểm chứng trước không?"

Mẹ nó! Còn sợ cô đầu độc hắn sao?

Tên Trương Thiên này quả nhiên nghi ngờ bọn họ a