Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 110: Thăm bệnh




" Tuyệt thật! Cậu vậy mà thắng bọn họ!" Tiêu Ý Hân tỏ vẻ ngưỡng mộ đối với Lam Diệp Phù. Cô ngước nhìn những nữ sinh mặc quân phục bên cạnh, bọn họ thi nhau la hét, cũng tỏ ra vô cùng cuồng nhiệt

" Jenn đại thần, anh giỏi lắm!"

" Không hổ danh là người yêu của em!"

" Cái gì mà người yêu của cô? Đó là của lão nương có được không?"

" Tam Vương Điện Hạ, cố gắng năm sau nhé!"

.....

" Ý Hân, cậu có phải coi thường tôi quá không vậy?" Lam Diệp Phù cười cười, cái trò chơi trận giả này đối với cô cũng không tính là quá thú vị. Chỉ cần bị đối phương bắn sơn đỏ lên người liền sẽ thua cuộc. Đối với cô là người không thành thạo súng ống, thế nhưng thi hành lại thực sự lão luyện " Cậu không phải cũng trụ được gần cuối sao? Như vậy là quá giỏi rồi!"

Tiêu Ý Hân chỉ gượng cười, dù sao cô cũng từng ở trong hắc đạo, từng được huấn luyện qua, nhưng rốt cuộc cũng bị bắn trúng. Cô thực sự còn cần khổ luyện thêm

Lam Diệp Phù đáy mặt tràn ngập ý vị nhìn ba nam sinh kia tiến đến gần, mỗi người một thần sắc. Dịch Nhất Phàm mang vẻ mặt trầm tư, nhìn chằm chằm cô, Y Khải Xuyên cắn chặt răng, nhìn cô đầy vẻ hận. Bên cạnh đó, Khinh Tử Quân cười nói an ủi hắn. Vừa bị cuỗm mất bạn gái lại thua trận, khẳng định tên này chẳng hề dễ chịu

" Cậu!" Hắn giương ánh mắt khiêu khích, cố lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn nặn ra một nụ cười " Giỏi lắm!"

Đối với điều này, Lam Diệp Phù chỉ thầm chế giễu hắn

" Chúc mừng!" Y Khải Xuyên giơ tay lên, dáng vẻ trông chẳng có gì ác ý

" Ai nha, Y Nhất Vương của chúng ta thật tốt bụng quá đi. Cho dù thua cuộc cũng không hề hấn gì!" Mấy nữ sinh bắt đầu bàn tán xôn xao

" Đúng thật, anh ấy chắc chắn sẽ phục thù vào năm sau!"

" Còn mơ nhé, Jenn đại thần nhất định sẽ thắng tiếp!"

....

" Xùy!" Ở trong một góc khuất, một nữ sinh tựa người vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực. Cô liếc nhìn đám người ồn ào huyên náo bên kia, lẩm bẩm, cảm thấy vô cùng khinh bỉ " Rốt cuộc có tài giỏi đến mức nào cũng chỉ là một nữ nhân!"

Thật là một lũ ngu xuẩn!

" Ồ, cảm ơn lời chúc của Y thiếu!" Lam Diệp Phù cũng không bắt tay với hắn, chỉ đi lướt qua. Cô sẽ để hắn bảo lưu hình tượng hiện tại của bản thân

Y Khải Xuyên đối với việc bản thân không được xem trọng cũng không lấy làm lạ nữa. Dù sao, người này đối với hắn cũng triệt để khinh thường rồi

Hắn vẫn không hiểu, bản thân đối với cô chỗ nào đắc tội

-----

Trung Quốc

Trước cổng một căn biệt thự sa hoa, một cô gái ăn mặc giản dị mà tao nhã, đang tỏ ra vô cùng lúng túng

Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô tiến vào trong, những vệ sĩ áo đen cao lớn xếp thành hai hàng dài, cúi đầu đối với cô. Cảnh tượng hoàng tráng đến độ khiến cô phát hoảng

" Tiểu thư, là lối này!" Cô gái mặc bộ đồ nữ hầu thân thiện chỉ tay vè phía căn phòng cuối dãy hành lang. Căn phòng này khác hẳn với các căn phòng khác, nó to hơn rất nhiều " Thiếu gia biết tiểu thư đến, khẳng định sẽ rất vui"

Cô gái được gọi là "tiểu thư" kia chỉ gượng cười, ngập ngừng nói cậu cảm ơn. Cho đến khi ngó thấy cô nữ hầu khuất hẳn, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, vẻ mặt của cô trở nên vô cùng khắm nhọ

Vui cái con khỉ! 

Đứng trước căn phòng kia, cô đưa tay lên định gõ cửa. Bàn tay vừa đụng tới mặt gỗ phẳng liền dừng lại, run run không tiếp tục

Hít một hơi thật dài, cô lấy lại thần thái của mình, trực tiếp đạp cửa xông vào

Đã phóng lao thì phải theo lao a