Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 37: Một nam ba nữ




Tôn Cánh Thành nhờ người lái xe quay lại đón Kha Vũ trước rồi mới về khu nhà của họ. Tôn Cánh Phi thì đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến khu nhà, Tôn Cánh Thành cõng chị lên, sắp xếp chỗ ngủ, dặn dò Kha Vũ rồi về nhà.

Kha Vũ tiễn anh xuống, Tôn Cánh Thành nói: “Không cần tiễn cậu đâu.”

Kha Vũ không nói gì, lặng lẽ theo sau anh. Ra khỏi khu nhà, đứng ở ven đường đón xe, Kha Vũ hỏi: “Cậu, mẹ con sao vậy?”

“Tâm trạng không tốt thôi.” Tôn Cánh Thành nhìn cháu trai cao gần bằng mình, nói: “Không liên quan đến con đâu. Là vì số tiền mẹ con cho vay chưa đòi lại được.” Rồi vỗ vai cậu, “Về đi, chăm sóc cho mẹ con.”

Kha Vũ trở về, Tôn Cánh Thành gọi điện cho Chu Ngư, không có việc gì đặc biệt, chỉ hỏi cô đã ngủ chưa.

Chu Ngư hỏi ngay: “Anh uống rượu hả?”

Tôn Cánh Thành ngửi ngửi người mình, nói: “Mũi em thính đến vậy sao?”

Chu Ngư nói: “Anh uống rượu sẽ có giọng mũi.”



Hai người im lặng, không biết nói gì nữa. Chu Ngư nói trước: “Mai chiều bốn giờ em về đến.”

“Ừ, anh sẽ đón em.”

“Không cần đâu, trường có xe đưa đón.”

“Vậy ngày kia em có lên lớp không?”

“Có chứ.”

“Vậy sáng ngày kia anh đưa em đi.”

“Được.”



Lại hết chuyện để nói.

Chu Ngư hỏi: “Anh chưa về nhà sao?”

“Đang ngồi lề đường đón xe.”

“Uống với ai vậy?”

“Anh hai và chị ba.” Tôn Cánh Thành nói: “Ba người bọn anh uống hết một cân rưỡi rượu trắng, một chai rượu vang đỏ. Họ uống pha tạp, anh chỉ uống hai ly rượu đỏ.”

“Pha tạp thế khó chịu lắm.” Chu Ngư nói.

Tôn Cánh Thành ngồi xổm xuống, ngồi hẳn trên lề đường, nói chuyện với cô: “Chị dâu hai mang thai rồi.”

“Lại mang thai sao?”

“Chị ấy nói nếu là con gái sẽ sinh, con trai thì không.”

“Chị ấy vẫn luôn muốn có con gái.”

“Chúng mình cũng sinh con gái, không thì con trai cũng được.” Tôn Cánh Thành nói.

“Ừ.” Chu Ngư nhẹ nhàng đáp.

Tôn Cánh Thành cảm thấy vui lạ thường, cười thành tiếng, nói mình ngày càng dễ cảm động và yếu đuối.



Chu Ngư hỏi: “Công ty dọn xong chưa?”

“Xong rồi, về anh dẫn em đi xem.”

“Được.” Chu Ngư nói: “Em mua cho anh quà tân gia, sau này để ở văn phòng anh.”

Tôn Cánh Thành gật đầu, không nói gì.

Một lát sau, Chu Ngư hỏi: “Cúp máy nhé?”

“Chúng ta nói chuyện thêm chút nữa đi.”

“Anh không nói gì cả.”

“Anh muốn nghe em nói.”

“Em cũng chẳng biết nói gì.”

“Vậy em đọc cho anh nghe một bài thơ đi.”

Chu Ngư đọc cho anh nghe một bài thơ, Tôn Cánh Thành hài lòng nghe xong, nói: “Cúp máy nhé.”

“Ngủ ngon.” Chu Ngư nói.

“Ngủ ngon.”

Tôn Cánh Thành đón xe về khu đô thị mới, Chu Ngư thì đi lối thoát hiểm nhẹ nhàng về phòng khách sạn. Đồng nghiệp giường bên cạnh ngái ngủ nhìn cô, Chu Ngư dỗ, “Ngủ đi.”

Tôn Cánh Phi cảm thấy một đêm ngủ không ngon, trước tiên bị một cuộc điện thoại đánh thức, sau đó thì bị một mùi khó chịu làm cho phát nghẹn. Chị ngồi dậy mở cửa sổ, mới phát hiện tối qua mình đã nôn, trên ga trải giường có một vết bẩn đã được lau sạch.

Chị xoa mặt, có chút xấu hổ đi ra ngoài, thấy trên tủ lạnh có dán tờ giấy ghi chú của Kha Vũ: Mẹ, trong nồi có cháo, con đi thư viện rồi.

Tôn Cánh Phi nhìn nồi cháo gạo, đi vệ sinh tắm rửa, sau đó giặt ga trải giường. Ăn cháo xong không có việc gì làm, chị vào phòng Kha Vũ dọn dẹp, phát hiện trong ngăn kéo bàn học của thằng bé có một bức tranh của Chu Ngư. Chị sững sờ vài giây, cuối cùng lại đặt nó vào chỗ cũ.

Tôn Cánh Thành nhận được điện thoại của Tôn Cánh Phi khi đang bận rộn ở nhà tập thể. Mấy ngày trước bà nội trong lúc rửa mặt trong nhà vệ sinh, không cẩn thận trượt chân va đầu vào bồn rửa mặt, lúc đó không sao, bà cũng không kêu đau, ngày hôm sau Phùng Dật Quần phát hiện tinh thần bà không tỉnh táo, gọi anh đến phụ đưa bà đi bệnh viện.

Ở bệnh viện hai ngày, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là lúc nhận ra người, lúc lại không. Bác sĩ đưa ra kết quả kiểm tra, đề nghị về nhà dưỡng bệnh, ăn uống đầy đủ.

Trong lòng Tôn Cánh Thành hiểu rõ, dù cho đầu bà có vấn đề thì bác sĩ cũng sẽ không làm phẫu thuật gì. Tuổi bà đã quá cao, còn lại đều phụ thuộc vào số mệnh. Ngày thứ hai sau khi từ bệnh viện về, tinh thần bà nội không còn tốt nữa, đi vệ sinh cũng phải có người giúp.

Sáng nay anh đến, Phùng Dật Quần mượn một chiếc xe lăn, kêu anh bế bà xuống lầu, đẩy bà đi dạo một vòng. Bà nội thích nơi đông người, không thích ở nhà.

Tôn Cánh Thành muốn nói cho Chu Ngư biết tình hình của bà nội, nhưng Phùng Dật Quần ngăn lại, “Để con bé yên tâm học tập. Bà già rồi, không tránh khỏi.”

Kể từ khi từ bệnh viện về, bà nội mỗi ngày một khác, lúc này đã hoàn toàn không nhận ra ai, ngay cả Phùng Dật Quần cũng không nhận ra.

Buổi trưa Tôn Cánh Thành về phòng khám nói đến chuyện này, trên bàn ăn mẹ Tôn lo lắng, “Hồi sau gọi anh hai và chị ba con, chúng ta đi thăm một chuyến.”

Tôn Hữu Bình ít nói cũng đồng ý, “Đi thăm đi.”

“Mẹ, bà nội Chu Ngư bao nhiêu tuổi rồi?” Chị dâu cả hỏi.

“Chín mươi mấy rồi?”

“Vậy chắc đến lúc rồi?”

“Đến lúc rồi.” Mẹ Tôn nói: “Sống đến tuổi này cũng đủ rồi, con dâu và cháu gái luôn chăm sóc chu đáo, không uổng công sống.”

Tôn Cánh Thành ăn xong, theo Tôn Hữu Bình xuống phòng khám học. Một lát sau Tôn Cánh Phi đến, Tôn Cánh Thành cởi áo blouse ra theo chị ra ngoài, an ủi chị đừng làm quá lên.

“Chị làm quá lên?” Tôn Cánh Phi cười khổ, “Cậu đúng là đứng nói chuyện không đau lưng.”

“Chuyện này rất bình thường, hồi cấp hai em còn thầm thích cô giáo dạy nhạc của chúng ta đó thôi.” Tôn Cánh Thành nhắc nhở chị, “Chị đừng để tâm, giai đoạn này qua đi là ổn thôi.”

Tôn Cánh Phi không nói gì.

Tôn Cánh Thành cân nhắc, nhẹ nhàng nói với chị về chuyện tuần trước. Sáng hôm đó anh về nhà đột ngột, thấy Kha Vũ mặt đỏ bừng ngồi làm bài tập, còn Chu Ngư thì đang tắm. Đợi anh từ phòng ngủ đi ra, Kha Vũ chào rồi chạy mất. Cũng từ ngày đó, Kha Vũ không đến nhà học thêm nữa.

“Ý cậu là sao?” Tôn Cánh Phi hỏi anh.

“Ý em là Kha Vũ cũng biết xấu hổ, không cần quá nghiêm khắc.” Tôn Cánh Thành nhẫn nại nói: “Em vốn cũng định nói thằng bé vài câu, sau lại thấy không cần thiết.”

“Kha Vũ học thêm ở nhà cậu, Chu Ngư lại đi tắm?” Tôn Cánh Phi không thể tin nổi.

“Hôm đó em cũng cãi nhau với Chu Ngư, cô ấy nói bận việc nhà rồi đến tháng dơ người…” Tôn Cánh Thành nhận ra vấn đề, nhìn chị, “Chị có ý gì?”

“Chị không có ý gì.” Tôn Cánh Phi hừ lạnh, “Chị chỉ không hiểu.”

“Chị không hiểu cái gì?” Tôn Cánh Thành nổi giận.

“Chị không hiểu vợ cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhận ra tâm tư của Kha Vũ… Thôi thôi.” Tôn Cánh Phi bực bội.

Tôn Cánh Thành bực mình, chuẩn bị phản kích lại, Tôn Hữu Bình trong phòng khám gọi anh. Anh nén giận làm việc đến bốn giờ chiều, nhận được tin nhắn của Chu Ngư, “Ở phòng khám hả?”

Tôn Cánh Thành trả lời: “Ừ.”

Nửa tiếng sau, xe của trường đưa Chu Ngư đến phòng khám, Tôn Cánh Thành cùng cô lên lầu, hỏi cô mệt không.

Trên lầu chị dâu cả và Tôn Cánh Phi đang bận rộn trong bếp, hôm nay là sinh nhật của Gia Duệ. Mẹ Tôn thấy cô về, vội kêu cô vào phòng nghỉ ngơi, không cần lo việc bếp núc.

Chu Ngư chào hỏi chị dâu cả, chị dâu cả cười nói: “Đi nghỉ đi, nhìn em mệt mỏi rồi.”

Cô lại chào Tôn Cánh Phi, Tôn Cánh Phi không đáp lại. Cô không để ý, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi. Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Tôn Cánh Thành chất vấn, “Chu Ngư chào chị mà chị không nghe thấy sao?”

“Không.” Tôn Cánh Phi đáp.

“Chị nói lại lần nữa! Chị thực sự không nghe thấy?”

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Tôn vội hỏi.

Chu Ngư cũng giật mình, kéo anh, “Anh bị làm sao vậy?”

Tôn Cánh Thành chỉ vào sô pha, “Ngồi đó đi, không liên quan đến em!” Rồi mắng Tôn Cánh Phi: “Chị đúng là không ra gì!”

“Cậu mới không ra gì!” Tôn Cánh Phi mắng lại.

“Chị còn cãi?” Tôn Cánh Thành nhìn chị.

“Đừng gây sự nữa, phiền lắm!” Tôn Cánh Phi đáp.

“Chị xin lỗi Chu Ngư đi! Xin lỗi xong chuyện này qua, không xin lỗi thì không xong đâu.”

Tôn Cánh Phi không thèm để ý đến anh.

Tôn Cánh Thành đi tới kéo chị, bị chị phản tay cào một cái. Mẹ Tôn và chị dâu cả sợ hãi vội can ngăn, sao đang nói chuyện lại đánh nhau như vậy? Tôn Cánh Thành đập mạnh xuống bàn, cứng cổ mắng chị không biết điều, giúp con trai chị học mà lại thành sai!

Chu Ngư ngay lập tức hiểu chuyện gì, kéo Tôn Cánh Thành sang một bên. Tôn Hữu Bình nghe thấy động tĩnh lên lầu nhìn.

Chị dâu cả và mẹ Tôn không hiểu chuyện gì, giải thích không rõ. Tôn Cánh Phi không nói gì, Tôn Cánh Thành tức muốn chết, nói không ra lời.

Ngay sau đó anh chị hai xách bánh sinh nhật lên lầu, chưa kịp hỏi nguyên nhân, Tôn Cánh Phi đã ném tạp dề, trực tiếp xuống lầu. Tôn Hữu Bình gọi: “Thằng tư, xuống đây.”

Tôn Cánh Thành theo ông đi xuống, Tôn Hữu Bình dẫn anh ra ngoài đường, hỏi: “Chuyện gì vậy? Ba thấy hai đứa cãi nhau từ nãy giờ.”

Tôn Cánh Thành ấm ức, kể lại toàn bộ sự việc. Tôn Hữu Bình nghe xong im lặng, nói: “Chuyện này chị con sai, ba sẽ bắt nó giải thích.”

Tôn Cánh Thành đứng đó hít thở sâu để bình tĩnh lại rồi mới quay lại tiếp tục làm việc. Chu Ngư từ trên lầu xuống, nhìn vết thương trên mí mắt anh, hỏi: “Có đau không?”

Tôn Cánh Thành không nói gì.

Chu Ngư lại nói: “Em không sao đâu.”

Tôn Cánh Thành gật đầu, “Em đi nghỉ đi.”

Tôn Hữu Bình gọi Chu Ngư lại, cô bước tới, “Có chuyện gì vậy ba?”

“Tôn Cánh Phi không biết điều, ba xin lỗi thay nó.” Tôn Hữu Bình nhỏ giọng nói.

“Không sao đâu ba.” Chu Ngư vội vàng nói.

Anh hai cũng từ trên lầu xuống, kéo Tôn Cánh Thành ra ngoài trò chuyện, nhưng anh không nói rõ nguyên nhân, chỉ lấp li3m vài câu. Trên lầu, chị dâu hai nhìn chị dâu cả, muốn thăm dò chuyện. Chị dâu cả lắc đầu, tỏ ý cũng không biết nguyên nhân.

Lúc ăn cơm, bọn trẻ đều về, chuyện này coi như xong, không ai nhắc lại nữa. Khi thổi bánh sinh nhật, Tôn Cánh Phi mới quay lại, chị không đi đâu xa, chỉ ngồi trong trung tâm thương mại gần đó một lúc.

Trên bàn ăn, dù anh chị hai đã cố gắng khuấy động bầu không khí thì Tôn Cánh Thành và Tôn Cánh Phi từ đầu đến cuối vẫn không ai thèm để ý đến ai. Người vui vẻ nhất là Tôn Gia Duệ, cậu nhóc còn hào phóng chia trái cherry yêu thích nhất trên bánh cho Dục Ngôn.

Đến khi bữa tối kết thúc, mọi người về nhà, Tôn Cánh Thành nhận được một tin nhắn, xuống lầu gặp Tôn Cánh Phi. Chị hỏi anh: “Cậu chưa nói chuyện này với Chu Ngư đúng không?”

Tôn Cánh Thành quay đầu lên lầu.

Tôn Cánh Phi kéo anh lại, “Là chị bảo vệ con thôi.”

“Xong rồi chứ?” Tôn Cánh Thành nhìn chị, “Vậy tôi lên đây.”

“Gọi Chu Ngư xuống đi.” Tôn Cánh Phi nói: “Chị thấy trước khu nhà có quán cà phê.”

“Cô ấy không chắc có thời gian.” Tôn Cánh Thành vẫn còn giận.

Tôn Cánh Phi không nói gì, một lúc sau mới nói, “Sau này có con cậu sẽ hiểu…” rồi bỏ dở câu nói, vẫy tay, “Chị về đây.”

“Chị đi đặt chỗ trước đi, tôi lên gọi cô ấy.” Tôn Cánh Thành vào thang máy.

Tôn Cánh Phi ngồi bên ngoài hút thuốc, nhắn tin cho Kha Vũ, dặn cậu đi ngủ trước, lát nữa chị sẽ về. Kha Vũ ngập ngừng hỏi, sao trên bàn ăn mẹ lại không nói chuyện với cậu tư? Tôn Cánh Phi trả lời: “Vì chuyện tiền bạc thôi. Không có gì đâu con.”

Kha Vũ nhắn lại: “Vậy mẹ uống ít rượu thôi nhé.”

Tôn Cánh Phi trả lời: “Được rồi. Con đi ngủ sớm đi.”

Kha Vũ nhắn lại: “Mẹ đừng mâu thuẫn với cậu tư nữa.”

Tôn Cánh Phi trả lời: “Được rồi.” Nhắn xong, chị nhìn thấy Tôn Cánh Thành và Chu Ngư từ bên kia đường thong thả bước qua.

Chị dập tắt điếu thuốc, mất tự nhiên chờ họ đến, thấy Chu Ngư, chị hỏi: “Sắp nghỉ hè rồi phải không?”



“Dạ phải, chỉ còn vài ngày nữa.” Chu Ngư cười nói: “Vừa nãy anh ấy còn bàn về chuyện đi leo núi Hoa Sơn.”

“Cậu ấy thích đi những nơi nguy hiểm.” Tôn Cánh Phi đáp.

Ba người ngồi một lúc rồi về, mai là thứ hai, Chu Ngư còn phải đi dạy. Trên đường về, Tôn Cánh Thành giải thích tình cảnh của chị mình, nói rằng chị chỉ nói miệng mà thôi… Ba hoa một hồi.

Ban đầu Chu Ngư cũng không sao, nhưng giờ lại có chuyện, “Em có nói gì sao? Chị ấy muốn xuống thang, em còn nói được gì?”



“Ý anh là em làm khó chị ấy sao?”

“Anh không có ý đó.”

“Vậy ý anh là gì?”

“Sao em cứ hiểu sai ý anh vậy?” Tôn Cánh Thành nhìn cô, “Em biết rõ là anh không có ý đó mà.”

“Thôi được rồi, em biết hai người thân thiết, đừng nói nữa.” Chu Ngư bực mình.

“Vừa nãy vẫn bình thường, sao giờ em lại nổi nóng?” Tôn Cánh Thành nói: “Là anh thiếu tinh tế, là anh không biết nói chuyện, được chưa?”

“Anh đúng là thiếu tinh tế.” Chu Ngư nói anh: “Chuyện em tắm ở nhà, anh không nên nói ra.”

Tôn Cánh Thành không nói gì. Anh luôn hối hận về chuyện này, nếu anh không nói thì tối nay đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Em cũng không quan tâm chuyện của hai chị em anh.” Chu Ngư không kiềm chế được, nói: “Anh cầm giấy tờ nhà đi thế chấp vay tiền cho chị anh mua nhà, em cũng không màng đến đâu.”

Tôn Cánh Thành không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này, giải thích, “Lúc đó chỉ là tình cờ. Anh vốn định nói với em, sau đó trả tiền lại rồi nên không nhắc nữa.”

Chu Ngư không thèm để ý anh.

“Phụ nữ các em thật biết giữ kín chuyện… Chuyện này xảy ra lâu rồi mà?” Tôn Cánh Thành không biết nói gì.

“Không lâu, chỉ mới vài tháng thôi.” Chu Ngư trả lời anh.

“Lúc đó em không nói, nghẹn đến bây giờ?”

“Em không nghẹn. Chỉ là tối nay tiện miệng nói ra thôi. Em cũng chẳng để tâm gì.”

“Anh vốn định nói với em…”

“Nhưng rốt cuộc anh có nói đâu?” Chu Ngư bực mình.

“Lúc đó tình hình rất phức tạp…”

“Thôi được rồi, đừng nói nữa, em chẳng để ý đâu.” Chu Ngư nhấn mạnh.

“Em không để ý mà cứ nhắc mãi?” Tôn Cánh Thành trả lời cô: “Mặt em xị ra rồi kìa.”



“Em nhắc mãi?” Chu Ngư không thể tin nổi, “Anh không hỏi, em đã không nói rồi.”

“Anh đâu có hỏi, em tự nói mà.” Tôn Cánh Thành nhìn cô.



Chu Ngư im lặng vài giây, không muốn nói chuyện với anh nữa, mệt mỏi.

“Rõ ràng là em nhắc lại chuyện cũ, còn đổ lỗi cho anh.” Tôn Cánh Thành nhìn thang máy tự lẩm bẩm.

Chu Ngư không đợi thang máy nữa, cô đi cầu thang bộ.

Tôn Cánh Thành đi theo sau, thắc mắc, “Tối nay không phải vì chuyện của Kha Vũ sao? Sao lại lôi chuyện vay tiền nửa năm trước ra?”

Chu Ngư dừng lại, vận động chút cơ thể, quay đầu nhìn anh, “Chuyện tối nay qua rồi. Nói chuyện tối qua đi, anh làm vỡ cái chén em yêu thích?”



“Anh không làm vỡ, miệng chén chỉ bị mẻ một miếng nhỏ thôi…”

“Chỉ?” Chu Ngư không thể tin được, “Anh nghĩ miệng chén mẻ rồi vẫn dùng được sao?”

“Không dùng được thì đổi cái khác.” Tôn Cánh Thành nói một cách nhẹ nhàng.

“Không thể đổi được. Bộ chén này là hàng độc nhất vô nhị.” Chu Ngư nhìn chằm chằm vào anh.

… “Vậy em muốn thế nào?” Tôn Cánh Thành hỏi.

“Em muốn cắn anh một cái hoặc đá anh một phát mới hả lòng.”

Cuối cùng thì Tôn Cánh Thành cũng đã nhận ra tình thế của mình, dù sao tối nay anh cũng không thoát được. Anh tự nhủ, trong đời này mình đã gặp được ba người phụ nữ lợi hại, một là mẹ mình, hai là Tôn Cánh Phi, ba là Chu Ngư. Và người sau luôn lợi hại hơn người trước.

Anh suy nghĩ một chút, rồi thương lượng, “Cắn vào mông anh được không? Cắn mấy cái cũng được…” chưa nói hết câu, anh thấy Chu Ngư nhấc chân lên, liền cười lớn chạy đi. Khi chạy xuống và vào thang máy, anh nhận được tin nhắn từ Tôn Cánh Phi: “Em trai, nguyên nhân chúng ta cãi nhau cậu chưa nói với Chu Ngư đúng không?”

[Nếu cậu đề cập đến chuyện vợ cậu tắm, thì cậu thật sự không có EQ.]

Tôn Cánh Thành trả lời ngay: [Chị xéo đi!]