Chỉ Mong Người Lâu Dài

Chương 35: Khi bạn già đi




Tôn Cánh Phi không về nhà mà đến thẳng cổng trường của Kha Vũ, cậu sắp tan học buổi tối. Đến nơi, chị gặp Chu Ngư đang ra khỏi trường, hai người trò chuyện vài câu, chị vỗ vai Chu Ngư, giục cô về nhà.

Một lát sau Kha Vũ ra, chị vẫy tay, Kha Vũ đáp lại, hỏi chị sao lại đến đây. Tôn Cánh Phi cười hỏi: “Mẹ không thể đến sao?”

“Không phải vậy.”

Tôn Cánh Phi khoác tay cậu, nói ở nhà có thịt kho từ sáng. Kha Vũ không quen với sự thân thiết này, nhưng cũng không phản kháng, chỉ nói không muốn ăn thịt, ngày nào cũng ăn, ăn đi ăn lại chỉ có mấy món, chán rồi.

“Vậy con muốn ăn gì?” Tôn Cánh Phi hỏi.

“Con muốn ăn mì ăn liền, uống nước ngọt.” Kha Vũ cãi lại. Ở nhà mọi người nói cậu đang tuổi lớn, không cho cậu ăn những thứ này.

“Được, chúng ta ăn mì ăn liền!” Tôn Cánh Phi không coi trọng chuyện này.

“Cuối tuần con muốn về thăm ông bà nội.” Kha Vũ nhìn chị.

“Được.” Tôn Cánh Phi đồng ý, “Nói ba con đến đón hoặc để cậu đưa con về cũng được.”

Kha Vũ không muốn ba đến đón, nhưng cũng không muốn làm phiền cậu mãi, nên hỏi chị: “Mẹ không thể đưa con về sao?”

Tôn Cánh Phi sững lại, nhanh chóng trả lời: “Được chứ, mẹ đưa con về.” Chị không muốn gặp ông bà nội của Kha Vũ, cũng không muốn nghe họ lải nhải. Mấy tháng nay họ liên tục gọi điện, có lúc chị nhận, có lúc thì coi như không thấy.

Cũng chỉ là những lời cũ rích: thay mặt con trai xin lỗi, hy vọng có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này.

Chị và ba mẹ chồng không đến mức hòa thuận, nhưng cũng không tệ, vì không sống chung nên ít khi có mâu thuẫn trực tiếp. Nhưng chị biết ba mẹ chồng không hài lòng với công việc của chị, chê chị bận rộn, không có nhiều thời gian chăm lo gia đình.

Chị không muốn đối diện với họ, lý do quan trọng là họ bằng tuổi ba mẹ chị, cũng là những người cha người mẹ bất lực trước con cái. Khi họ tỏ ra áy náy, thậm chí là cầu xin, chị không thể nhẫn tâm bỏ qua. Nên chị tránh không về. Chị hoàn toàn hiểu những yêu cầu vô lý của ba mẹ chồng, vì ba mẹ nào cũng giống nhau, dù con cái có phạm lỗi gì, họ đều cố gắng bảo vệ và cứu vãn.

Mua mì ăn liền và nước ngọt về nhà, chị vào bếp nấu, nấu xong gọi Kha Vũ ra ăn, cậu nói đã tắm rửa, không muốn ăn nữa.



Nếu là trước đây, chị chắc chắn sẽ kéo con ra dạy dỗ một trận. Nhưng lần này chị nhịn, đáp: “Mẹ có bỏ thêm xúc xích và trứng chiên, con không ăn thì mẹ ăn vậy.” Nói rồi, chị xì xụp ăn một cách vui vẻ.

Phải nói, thi thoảng ăn mì cũng ngon thật.

Kha Vũ cầm ly nước đi ra, Tôn Cánh Phi gắp mì nhìn cậu, “Có muốn ăn vài miếng không? Ăn xong súc miệng là được.”

Kha Vũ miễn cưỡng ngồi xuống, vừa ăn vừa khen thức ăn của mợ ngon, không bao giờ trùng lặp, nói mãi không hết. Tôn Cánh Phi không đáp lại, cậu thường nhắc đến mợ, nào là cách cư xử nhẫn nại, hiền hòa, nào là tài nấu ăn giỏi, đặc biệt là rất tôn trọng người khác, không coi cậu là trẻ con ba tuổi.

Quả là hoàn hảo.

Khi nghe đến chuyện tôn trọng người khác, chị chỉ muốn đổ tô mì vào đầu cậu, nhưng vì đó là con trai mình, chị nhẫn nhịn. Hai tháng qua, bất kể cậu muốn làm gì, vô cớ nổi giận hay nói năng thiếu tôn trọng, chị đều chấp nhận.

“Con còn nói tôn trọng người khác, con đã tôn trọng mẹ chưa?” Tôn Cánh Phi nói: “Mẹ nấu ăn cho con, con chưa bao giờ cảm ơn, còn so sánh mẹ với mợ. Ít nhất mẹ hơn con, mẹ chưa bao giờ so sánh con với người khác.”

Kha Vũ đặt đũa xuống, hơi bực bội, “Người lớn các người thật kỳ lạ, hồi nhỏ không làm tròn trách nhiệm cha mẹ, giờ đột nhiên tỏ ra yêu thương con. Không nhận được phản hồi như mong muốn thì coi con là đứa trẻ nổi loạn.”

“Vậy nên con có thể tự cho mình quyền thay đổi tâm trạng thất thường và thiếu tôn trọng mẹ sao?” Tôn Cánh Phi bình tĩnh hỏi.

“Con không có!” Kha Vũ đứng dậy về phòng.

Tôn Cánh Phi ngồi lại trên ghế một lúc, sau đó dọn dẹp và rửa tô. Rồi chị nhắn tin cho con: “Mẹ rất xin lỗi, thực sự vì công việc mà đã bỏ bê con, không thể kịp thời dành cho con đủ sự quan tâm và tin tưởng.” Thực ra chị đã viết một đoạn rất dài, nhưng cuối cùng chỉ gửi hai dòng này.

Đến rất muộn, khi chị sắp ngủ, Kha Vũ nhắn lại: “Con chỉ hỏi mẹ hai điều, mong mẹ trả lời thành thật.”

Tôn Cánh Phi đáp: “Con hỏi đi.”

Kha Vũ hỏi: “Mẹ và ba đang thỏa thuận ly hôn sao?”

Tôn Cánh Phi trả lời: “Đúng.”

Kha Vũ lại hỏi: “Tại sao?”

Tôn Cánh Phi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vì ba con ngoại tình.”

Kha Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nước mắt rơi từng giọt, cậu hỏi: “Mẹ không thể tha thứ cho ba được sao?”

Tôn Cánh Phi trả lời: “Đúng vậy.”

Kha Vũ hỏi: “Nếu con muốn hai người mãi mãi ở bên nhau thì sao?”

Tôn Cánh Phi trả lời: “Mẹ luôn kiềm chế bản thân, sợ trở thành một người mẹ đáng ghét. Mẹ đã dung túng con ở mọi mặt, không phải vì lười biếng hay thiếu quan tâm, mà là do tin tưởng con. Từ khi con 12 tuổi, mẹ đã coi con như một người tự lập.”

Kha Vũ không hỏi thêm nữa.

Tôn Cánh Phi cũng không trả lời thêm.

Tôn Cánh Thành đi công tác vài ngày, đúng vào ngày kỷ niệm 4 năm ngày cưới của họ thì anh trở về. Thực ra anh cũng quên mất ngày kỷ niệm, nhưng trước khi đi công tác, mẹ anh có nhắc trên bàn ăn.

Trưa hôm đó anh đến trường tìm Chu Ngư để ăn trưa, Chu Ngư rõ ràng rất ngạc nhiên, vì Tôn Cánh Thành đã nói với cô rằng ngày mai mới về.

Hai người ăn trưa tại căng tin, một lúc lâu cũng không ai nói gì, ba bốn ngày không gặp nhau, đột nhiên không biết nói gì cho phải. Sau khi cả hai đều mỉm cười hiểu ý, có người từ phòng giáo vụ đến tìm Chu Ngư, Tôn Cánh Thành giục cô đi, nói: “Tối nói chuyện.”

Chu Ngư đi cùng đồng nghiệp ra khỏi căng tin, đối phương hỏi: “Đó là chồng cô hả?”

“Đúng vậy.” Chu Ngư gật đầu.

“Tôi thấy hai người không nói chuyện gì cả.” Đồng nghiệp hỏi.

“Anh ấy vừa đi công tác về.”

“Ồ.” Đồng nghiệp không hỏi thêm. Nghe nói mối quan hệ vợ chồng của cô giáo Chu không tốt, nhìn thoáng qua cũng thấy vậy.

Chu Ngư đi lên phòng giáo vụ ở tầng bốn, mỗi lần lên một tầng lại nhìn xuống căng tin, khi lên đến tầng ba, cô thấy Tôn Cánh Thành đi ra, liền gọi lớn: “Tôn Cánh Thành!”

Tôn Cánh Thành ngẩng đầu, Chu Ngư vẫy tay với anh, đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, cô nên hỏi anh chuyến công tác có thuận lợi không, hoặc ôm anh một cái.

Tôn Cánh Thành đáp lại: “Cô giáo Chu!” Cũng vẫy tay với cô.

Đột nhiên anh rất hối hận, lẽ ra anh nên hỏi cô ở nhà một mình có sợ không, cô rất nhát gan, tối mà có tiếng động nhỏ cô cũng không ngủ được. Nghĩ vậy anh liền nói: “Tối anh đến đón em!”

“Được!”

Đợi đến khi không thấy Chu Ngư nữa, anh mới ra khỏi cổng trường, đứng bên xe soạn tin nhắn, nhưng lại thấy quá sến nên không gửi chữ nào.

Trên đường lái xe về phòng khám, cảm xúc dần bình tĩnh lại, anh nhắn tin cho Chu Ngư: “Văn phòng em có bao nhiêu người?”

Chu Ngư hỏi: “Làm gì?”

Tôn Cánh Thành trả lời: “Anh muốn mời mọi người uống nước.”

Chu Ngư trả lời: “Tám người.”

Tôn Cánh Thành hỏi: “Mọi người muốn uống gì?”

Chu Ngư trả lời: “Trà sữa Hi-Tea.”

Tôn Cánh Thành hỏi: “Sao anh không biết em thích uống Hi-Tea?”

Chu Ngư trả lời: “Chủ yếu là thể hiện sự hiếu khách thôi.”

Tôn Cánh Thành cảm thấy buồn cười, chọn vị mà cô gửi, rồi đặt hàng.

Đến phòng khám, anh đỗ xe mang nhiều đồ từ cốp xe xuống, ngoài đặc sản địa phương, còn có đồ mua cho các cháu, mẹ và ba.

Cho mẹ là một chiếc vòng cổ ngọc trai màu nude, cho ba là vài bánh trà Phổ Nhĩ. Đúng lúc bác cả cũng ngồi chơi, Tôn Hữu Bình chia một nửa trà Phổ Nhĩ cho bác cả.

Mẹ anh vui vẻ đeo vòng cổ, hỏi có trẻ quá không. Tôn Cánh Thành nói không trẻ, vừa vặn hợp với những chiếc váy màu sắc của mẹ.

Mẹ anh rất thích mặc váy vào mùa hè, toàn là những chiếc váy hoa sặc sỡ. Bà mặc váy không vì đẹp mà vì tiện khi đi vệ sinh. Chỉ cần kéo váy lên, rất tiện lợi!

Tôn Cánh Thành không ngồi lâu, về khu mới, thấy nhà hơi bừa bộn, anh gọi ngay một người giúp việc theo giờ đến, còn anh cũng không rảnh rỗi, từ tủ chọn ra một bộ đồ giường, từng chút từng chút thay mới.

Anh không phải không biết làm việc nhà, rất nhiều việc nhà cơ bản anh đều biết, nói một cách không khiêm tốn, là sau khi cưới Chu Ngư quá đảm đang, khả năng sống của anh đã bị suy giảm.

Nhà cửa đã dọn dẹp gọn gàng, anh lái xe đến trường đón Chu Ngư, tiện mua một bó hoa lớn trên đường. Kỷ niệm ngày cưới mà, hình thức vẫn phải có, dù hơi tầm thường.

Đến trường anh thấy buồn cười, lẽ ra anh không nên lái xe đến. Chẳng bao lâu, Chu Ngư và vài giáo viên cùng ra, mấy giáo viên đó đều có mục đích rõ ràng, chỉ để cảm ơn trà sữa và được chiêm ngưỡng phong thái của chồng cô giáo Chu.

Chồng cô giáo Chu rất bí ẩn, họ chưa từng gặp. Gặp rồi thì đùa vui một hồi, nói đùa kêu anh mời họ ăn cơm. Tôn Cánh Thành lập tức đồng ý: “Không vấn đề gì.” Đợi khi họ lần lượt rời đi, Chu Ngư nhận được tin nhắn nhóm, đều nhất trí khen ngợi chồng cô giáo Chu khí chất tuyệt vời!

Chu Ngư dở khóc dở cười.

Tôn Cánh Thành nhìn cô: “Về nhà thế nào?”

Chu Ngư lên xe: “Để xe em ở lại trường.” Ngửi thấy mùi hoa thơm ngào ngạt, cô quay lại nhìn thấy bó hoa hồng lớn ở ghế sau.

Tôn Cánh Thành thuận miệng nói: “Kỷ niệm bốn năm ngày cưới vui vẻ.”

Chu Ngư đáp lại: “Cùng vui vẻ.”

Hai người nhìn nhau cười.

Tôn Cánh Thành vốn định đi ăn ở một nhà hàng phương Tây, nhưng Chu ngư nói về nhà nấu cơm. Chỉ cần nấu vài món đơn giản, uống chút rượu cho có lễ là được.

Về đến nhà, Chu Ngư nấu cơm, Tôn Cánh Thành giúp đỡ, hai người trò chuyện về những ngày qua. Tôn Cánh Thành nói chuyến công tác thuận lợi, kể rằng rạng sáng còn cùng ngư dân ra biển, bắt được một con cá rất lớn. Vì cá quá lớn, ngư dân sợ hãi nên đã thả nó đi.

“Rất lớn, lớn hơn cả Dục Ngôn.” Tôn Cánh Thành giơ tay ra để ước lượng.

“Là cá gì?”

“Ngư dân cũng chưa từng thấy. Họ chỉ bắt cá thường thấy, bất cứ con cá nào ngoài nhận biết đều thả đi.” Tôn Cánh Thành nói một cách huyền bí: “Lúc đó anh nghĩ đến một câu chuyện dân gian.”

“Chuyện gì?”

“Câu chuyện về người đánh cá. Anh ta bắt được con trai của vua biển, đối phương hứa sẽ đáp ứng ba điều ước nếu anh ta chịu thả.”



“Anh đã ước rằng gia đình mình khỏe mạnh, ăn no, ngủ ngon!”

Chu Ngư kinh ngạc, “Con cá đó hỏi anh điều ước sao?”

“Nó không hỏi. Anh lừa nó!” Tôn Cánh Thành tự tin.

“Xem anh kìa!” Chu Ngư cười không ngớt, rồi hỏi thêm: “Không ước gì khác sao?”

“Có chứ.” Tôn Cánh Thành vừa rửa bông cải vừa nói bâng quơ: “Anh ước chúng ta như đôi yến trên xà nhà, năm năm tháng tháng ở bên nhau.”



Sau đó hai người không ai nói gì nữa cả, chỉ lặng lẽ ôm nhau. Vốn dĩ Tôn Cánh Thành muốn nói rất nhiều, Chu Ngư cũng muốn nói với anh rằng lúc trưa gặp được anh cô rất vui, vui vô cùng, nhưng cô lại là người không giỏi ăn nói về mặt tình cảm, định mở lời nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong.

Tôn Cánh Thành như bỗng hiểu được một số cảm xúc, thứ cảm xúc ngoài lời nói, mãnh liệt và chân thực hơn nhiều so với lời nói.

Họ chẳng nói gì, chẳng làm gì, mọi lời nói đều tan biến trong cái ôm chặt chẽ đó.

Và coi như là quà kỷ niệm ngày cưới, Tôn Cánh Thành đã tặng cô một chiếc nhẫn trơn bằng vàng, bên trong khắc tên anh. Chiếc nhẫn trơn của anh cũng khắc tên cô bên trong.

Tôn Cánh Thành không nói với cô rằng cặp nhẫn này có nguồn gốc và câu chuyện của riêng nó. Về nguồn gốc, nó được làm từ chiếc nhẫn mà bà ngoại đã đeo cả đời, sau đó để lại cho mẹ Tôn. Mẹ Tôn thì gắn cho nó một câu chuyện tình yêu đẹp, và trước mặt bốn anh chị em, bà đã hứa rằng sau này ai có hiếu nhất thì sẽ được giữ nó.

Rõ ràng là vẫn chưa đến “sau này”, nhưng dạo trước bà lấy ra đeo, do khớp ngón tay biến dạng nên bà không đeo vừa nữa… Tôn Cánh Thành đã lấy trộm chiếc nhẫn, sau đó phá hủy đi, rồi cùng với thợ kim hoàn làm ra cặp nhẫn như bây giờ.

Ngay lúc họ đang ôm nhau trong sự thấu hiểu không cần lời nói, thì ở phòng khám xảy ra một trận náo loạn, mẹ Tôn tìm mãi không thấy chiếc nhẫn của mình đâu, đổ lỗi cho Tôn Cánh Phi, người lại đến ăn chực.

Tôn Cánh Phi thề thốt rằng mình không ăn trộm.

Mẹ Tôn hoàn toàn không tin, “Từ nhỏ con đã là đứa hư hỏng, thích xúi giục em trai ăn trộm tiền. Tủ tiền bị khóa, con lại xúi nó ăn trộm các tông và lon bia trong nhà để bán…”

Tôn Cánh Phi chịu thua, sợ bà lải nhải mãi không thôi, đành nhận tội, “Con lấy, là con lấy!”

Chị thừa nhận, mẹ Tôn lại có chuyện để nói, trong tủ đựng đồ trang sức có cả vàng thỏi, vòng tay vàng, và một sợi dây chuyền vàng to có mặt dây chuyền hình con phượng… nhiều đồ giá trị như vậy chị không lấy, lại chỉ đi lấy một chiếc nhẫn? Bà nói chị thiển cận, vô tích sự, chỉ biết làm những chuyện vụn vặt không đáng.

Bà đã nói hết những gì cần nói, Tôn Cánh Phi ăn cơm, không nói lấy một lời.

Mẹ Tôn vừa bận tay với công việc vừa tự lẩm bẩm rằng hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của thằng tư, chắc là hai vợ chồng nó đang ân ái lắm đây.

Tôn Cánh Phi đáp lời: “Mới bảy tám giờ. Không sớm vậy đâu.”



Mẹ Tôn mắng chị không đứng đắn, “Ý mẹ là chúng nó đang ân ái ăn cơm.”



“Được rồi, mẹ nói gì cũng đúng!” Tôn Cánh Phi đầu hàng, “Làm ơn để con ăn cơm trước đã!”

“Mẹ có bịt miệng không cho con ăn đâu?” Mẹ Tôn thật không hiểu nổi.



Tôn Cánh Phi đang ăn, mẹ Tôn lại ở đó lải nhải, nói không biết ông bà nội Kha Vũ có tiêm nhiễm cho thằng bé những điều không hay ho gì không. Nói xong bà nhìn Tôn Cánh Phi không nói gì, trong lòng thở dài, lại chuyển chủ đề, “Vợ chồng thằng tư cũng vậy, bây giờ mới muốn có con, đợi đến khi thụ thai sinh nở thì cũng phải một năm nữa, lúc đó không biết sức khỏe của mẹ thế nào.” Bà rõ ràng cảm thấy năm nay có một số việc ngày càng quá sức, chẳng làm gì cả, chỉ việc mấy đứa nhỏ nhảy nhót trên ghế sô pha thôi mà bà đã thấy mệt rồi.

Tôn Cánh Phi đương nhiên hiểu nỗi lòng của bà, từ khi anh cả mất, ba mẹ già đi trông thấy từng ngày, tuy họ không biểu hiện gì, nhưng tâm trạng của họ đã kém đi nhiều. Chị thuận miệng nói: “Không có sức thì đừng trông, kêu chúng nó thuê người trông là được.”

“Ôi trời, nghe con nói nhẹ nhàng chưa kìa, thằng tư một năm kiếm được tám mươi ngàn còn không đủ để thuê người giúp việc… Mẹ không tin người giúp việc, vụ bảo mẫu phóng hỏa cách đây hai năm làm mẹ mất ngủ mấy ngày!”

“Mẹ à, mẹ đừng có suốt ngày nói tám mươi ngàn tám mươi ngàn nữa, hai năm nay là hoàn cảnh đặc biệt, lúc nó ăn sung mặc sướng thì mẹ không thấy, chỉ thích chọn lọc nhìn thấy lúc nó túng thiếu thôi?” Tôn Cánh Phi nói: “Mẹ không yên tâm khi thuê người giúp việc, mà không thuê thì mẹ lại không có sức, hay là kêu chúng nó nghỉ việc? Mẹ đừng có suốt ngày nghĩ vẩn vơ, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng.”

Mẹ Tôn bị chặn họng, không nói nên lời.

Tối nay Gia Duệ được đưa về nhà hàng rồi, chị dâu cả cũng đưa Dục Ngôn về nhà mẹ đẻ, nhà cửa vắng tanh, trong lòng bà lại thấy hoang mang, cứ muốn tìm người nói chuyện, nhưng lại hay nói nhiều, khiến con nó phiền. Bà cứ lặng lẽ ngồi đó gấp gọn từng đôi vớ đã phơi, rồi trở về phòng ngủ.

Tôn Cánh Phi nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng, nên chị nhẹ giọng nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu, rảnh thì đi chơi mạt chược hay nhảy, đừng có lo lắng cho bọn con nữa, bọn con lớn thế này rồi.”

“Ừ.” Mẹ Tôn đáp.

“Sức khỏe của ba mẹ tốt là may mắn lớn nhất của nhà mình rồi. Mẹ đừng có suốt ngày suy nghĩ lung tung, lỡ suy nghĩ đến phát bệnh thì lại phải trông cậy vào bọn con.”

Mẹ Tôn không nói gì.

Tôn Cánh Phi rửa sạch chén đũa, đến phòng ngủ dặn dò bà: “Đừng nghĩ lung tung nữa nhé, con về đây.”

“Đi đường cẩn thận.” Mẹ Tôn nói.

“Dạ!”

Tôn Cánh Phi về được một lúc, mẹ Tôn cũng xuống lầu, ngồi vào chiếc ghế ở góc phòng khám. Tôn Hữu Bình nhìn thấy, tranh thủ hỏi bà: “Sao bà không xem tivi nữa?”

“Hả, ông nói gì?” Mẹ Tôn không nghe rõ.

“Sao bà không xem phim truyền hình nữa?” Tôn Hữu Bình hỏi lại.

“Xem chả có gì hay ho.” Mẹ Tôn nói chồng cứ làm việc, “Tôi ngồi đây là được rồi.” Bà không muốn ở một mình trên lầu, lúc nào cũng nhìn thấy thằng cả đứng ở đầu cầu thang.

Ngồi được khoảng nửa tiếng, bà bắt đầu cúi đầu ngủ gật. Tôn Hữu Bình làm xong việc trên tay, đóng cửa sớm, cùng bà lên lầu ngủ.