Chỉ Mình Em

Chương 46




Bị giày vò một lúc lâu, buổi sáng Sơ Xuân thức dậy muộn hơn nhiều so với bình thường.

Lúc xuống lầu, thấy Tạ Yến còn ở nhà, cô đi tới, xoay một vòng trước mặt anh trong bộ váy mới, “Thế nào, đẹp không?”

“Đẹp.”

“So với ngày hôm qua thì sao?”

“Đẹp hơn hôm qua.”

“Xí.” Sơ Xuân giả vờ không vui, bĩu môi, “Hôm qua em không mặc váy.”

Lúc này Tạ Yến mới nhấc mắt khỏi bản tin tài chính trên máy tính bảng, nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới, “Em đang nói đến váy à, anh tưởng em hỏi về bản thân em.”

“……”

Ôi, hiện giờ trai thẳng chó chết nói chuyện càng ngày càng hay.

Cho dù là lời hay hoặc là thiệt tình, tâm trạng của Sơ Xuân không tệ, ngồi đối diện ở bàn ăn, thong thả dùng bữa sáng.

Vợ ngồi đối diện, Tạ Yến không nhìn gì khác, tập trung vào cô, thuận miệng hỏi: “Hôm nay có đến trường không?”

“Đến bệnh viện.”

“Em bị bệnh à?”

“Đi thăm Tiểu Chí.”

Tạ Yến im lặng một hồi mới hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Do phát hiện quá muộn, gần như không còn khả năng cứu vãn, tính mạng hiện đang đếm ngược.”

“Em đừng quá buồn.” Tạ Yến an ủi, “Anh sẽ nhờ người tìm tung tích của mẹ cậu ấy càng sớm càng tốt.”

Sơ Xuân gật đầu.

Hiện giờ không phải là vấn đề cô có buồn hay không.

Mà là cậu bé kia.

Nếu trước khi ra đi, được gặp người mà mình muốn gặp sẽ vui hơn nhiều.

Nhưng hiện tại dường như không có chút tin tức nào, hơn nữa theo như lời của hàng xóm gần nhà Tiểu Chí nói rằng, mẹ cậu đã rời đi từ rất sớm, giữa hai mẹ con không có tình cảm gì, cho dù nhận được tin tức, người mẹ đã có gia đình sẽ rất khó vứt bỏ thể diện để đến thăm.

Dù cho hy vọng mỏng manh, trường Triều Dương cũng không từ bỏ, chỉ tiếc là lâu như vậy mà không có manh mối.

Trước khi đến bệnh viện, tâm trạng Sơ Xuân rất nặng nề, nhưng khi đến nơi, thấy đứa trẻ hoạt bát hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, trong phòng bệnh nhi có rất nhiều đồ chơi và quà do những người yêu thương tặng cho cậu, còn có chị y tá trò chuyện với cậu.

Nhìn thấy Sơ Xuân, Tiểu Chí cười toe, “Cô Sơ.”

Trong thời kỳ thay răng, cậu bé bị thiếu một răng gần răng nanh, khi nói chuyện thì bị lọt gió, cười rộ lên cũng có cảm giác vui mừng.

Sơ Xuân bước tới, hơi ngồi xổm xuống, “Hôm nay em có cảm thấy khá chút nào không?”

“Dạ.” Tiểu Chí gật đầu, “Hôm nay không đau đầu.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Cô Sơ ơi, khi nào em có thể đi học lại.”

“Có lẽ…… chờ một thời gian nữa.”

“Chờ bao lâu ạ.”

“À cái này.” Sơ Xuân do dự hồi lâu, “Bởi vì lúc trước em thiếu nhiều lớp, vì vậy trường học muốn sắp xếp cho em nhập học với học trò mới của năm sau, được không?”

“Hở?”

“Trong lúc này, em không cần học, chỉ cần ở bệnh viện phục hồi sức khỏe.”

Tiểu Chí gật đầu có chỗ hiểu chỗ không, cho rằng một thời gian nữa là mình có thể đến trường để học, lo lắng cho chương trình học nên nhờ bạn mang sách vở tới cho cậu ôn tập.

“Tiểu Chí.” Sơ Xuân hít một hơi thật sâu, cười dịu dàng, “Em có chuyện gì đặc biệt muốn làm hay không? Chuyện mà trước kia không làm được.”

“Em…… không biết.”

“Mỗi lần sinh nhật đều có thể thực hiện một điều ước.”

“Em đã không ăn sinh nhật rất lâu rồi.”

Sơ Xuân sửng sốt.

Tiểu Chí sờ mũi, “Bánh sinh nhật đắt lắm, em lâu rồi chưa ăn.”

“Làm sao có thể……” Sơ Xuân kinh ngạc, “Trường học rõ ràng phát cho các em rất nhiều trợ cấp.”

“Nhưng mà……” Tiểu Chí mím môi, “Ông nội nói là để dành cho em vào đại học và cưới vợ.”

Ăn mặc cần kiệm là truyền thống của người già.

Dù sao thì con trai và con dâu đều không ở bên cạnh, ông bà nội không muốn tiêu tiền, lo lắng khi bọn họ qua đời, cháu nội sẽ bị uất ức bên ngoài, ngoại trừ chi phí sinh hoạt hằng ngày, cơ bản không đụng vào tiền trợ cấp của quỹ.

“Vậy cô tổ chức sinh nhật cho em nhé.” Sơ Xuân thương tiếc sờ mặt cậu, “Cô và các bạn sẽ tổ chức sinh nhật cho em, chúng ta cùng nhau ăn bánh kem thật to.”

“Thật không cô?”

Sơ Xuân mỉm cười gật đầu, “Thật.”

“Cảm ơn cô.” Tiểu Chí ngẩng đầu hỏi, “Khi nào là sinh nhật của cô? Sau này em cũng muốn tổ chức sinh nhật và tặng quà cho cô.”

“À…… phải đợi đến mùa đông.”

“Em sẽ chờ.”

Mắt Sơ Xuân hơi ướt.

Bác sĩ nói cậu bé sẽ không qua khỏi mùa thu.

Làm sao có thể chờ đến sinh nhật của cô.

Ở trường Triều Dương, cô từng gặp người mẹ quỳ trước cổng trường để cho con trai bị bại não được vào học, từng gặp người cha bị què chân cõng con gái bị mù leo lên cầu thang của ba tầng, nhưng vẫn dễ dàng cảm thấy xót xa vì một câu nói của đứa trẻ.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Sơ Xuân nhận được điện thoại của Tạ Yến, trực tiếp đến Hưng Hòa.

Anh nói đã tìm được tung tích của mẹ Tiểu Chí, có số điện thoại, chẳng qua người được gửi tới đó tỏ vẻ không có cách nào giao tiếp với người mẹ như vậy, chị ta thậm chí không thừa nhận mình từng sinh con.

Trên tầng cao nhất, Sơ Xuân hỏi Tạ Yến số di động, “Em sẽ đến.”

Tạ Yến báo số, “Hiện tại tắt máy, không gọi được.”

Cô nhíu mày.

Đúng là gặp chuyện lớn không nói nên lời.

Trên đời này còn có người mẹ như vậy, con trai bị bệnh mà chẳng quan tâm, thậm chí không thừa nhận mình đã sinh con.

“Tình huống bên đó tương đối cực đoan.” Tạ Yến nhẹ nhàng khuyên vài câu, “Em không cần gọi, để người khác đến, anh sợ em sẽ bực mình.”

“Làm gì có chuyện đó, em không phải là người dễ tức giận.”

“Lần trước anh gạt em hút thêm một điếu thuốc có tính không?”

“Đương nhiên không được.”

Cho nên mới nói, phụ nữ là sinh vật tiêu chuẩn kép và miệng không chịu thừa nhận.

Tạ Yến nhíu mày, thấy đã muộn, anh nói: “Anh có một cuộc họp cần tiến hành, nếu em không có việc gì thì ở lại đây, có phòng tập thể dục và phòng trà, cảm thấy chán thì lên sân thượng chơi máy bay.”

Sơ Xuân nhướng mày: “Chơi máy bay? Sao em cảm giác anh đang mắng em?”

“Là máy bay thật.”

“Thật à?”

“Mấy hôm trước chẳng phải em ghét tầng lầu quá cao, đi thang máy bị chóng mặt hay sao.” Anh nhẹ nhàng nói, “Anh mua một chiếc máy bay trực thăng cho em chơi.”

“Anh như vậy rất dễ khiến em mê muội mất hết ý chí.”

“Anh vui.”

“……”

Cô hết cách, nhưng không khỏi vui vẻ trong lòng, tung tăng ôm phía sau anh trước khi anh rời đi, “Ông xã, em rất thích anh.”

“Cái miệng nhỏ thật ngọt.” Anh quay đầu nhìn cô, “Muốn hôn phải không?”

“Em muốn đi họp với anh.”

“…… Chắc chứ?”

Cô gật đầu, “Em muốn giả làm thư ký của anh.”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Anh không có nữ thư ký xinh đẹp như vậy, rất dễ bị nhìn thấu.”

“Vậy……” Cô không buông anh ra, “Em đeo khẩu trang, giảm cảm giác hiện diện.”

“Vậy em tới vì muốn nhìn anh, hay là muốn quấy rối cuộc họp?”

“Làm gì quấy rối? Em không hề muốn thấy anh bị cười.”

Mỗi lần anh họp đều rất lâu, cô tới đây tìm anh là để gọi điện thoại cho mẹ của Tiểu Chí nói lý lẽ một trận, nhưng điện thoại tắt máy, hiện tại cô không có gì để làm, cũng không thể lên sân thượng chơi máy bay.

Đi họp, thứ nhất là tiêu khiển, thứ hai là muốn đi cùng anh.

Tạ Yến chưa nói có đồng ý hay không, nhưng trước khi cất bước, cô vợ phía sau bám trên người anh như con mèo mềm mại, chưa được ba bước, anh đột nhiên xoay người, trở tay ấn cô vào tường.

Sơ Xuân ngây người.

Hai tay của Tạ Yến bóp chặt eo cô, nâng lên như đang ôm một đứa trẻ, bảo trì vị trí song song với tầm mắt mình, “Tiểu Sơ Xuân, sao em thiếu nhiều như vậy.”

“Em thiếu cái gì?”

“Ban ngày ban mặt.” Anh cười khẽ, “Cũng muốn làm chuyện đó.”

“Đừng, anh thả em xuống trước, anh, anh là tổng giám đốc đứng đắn.” Sơ Xuân cúi đầu nhìn hai chân mình cách mặt đất, lần đầu tiên hối hận mình không đủ nặng, nếu như tăng đến 200 cân, xem thử anh có thể nâng cô như gà con hay không.

Cũng may lúc này có cuộc họp, cô sẽ không bị kéo tham gia trò chơi văn phòng.

Cúi đầu hôn cô quá lâu dễ bị thoái hóa đốt sống cổ, vì vậy Tạ · chuyên gia dưỡng sinh · Yến đã chọn biện pháp đơn giản và thô bạo là đặt cô dựa vào tường, giữ cô ở mức ngang bằng, một tay ôm gáy cô, tay kia giữ cơ thể, hôn đến mức cô không dám làm càn.

“Em đừng nói lung tung.” Cuối cùng anh buông cô ra, nghiêm túc gõ chuông cảnh báo, “Có mặt em trong cuộc họp sẽ khiến anh dễ bị phân tâm.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Nhưng anh vẫn muốn đưa em đi cùng.”

“……”

Sơ Xuân mừng rỡ, chính thức đeo khẩu trang và mũ, tự nhận là lén lút nhưng trên thực tế là rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người, chỗ ngồi trong phòng họp cũng rất gần nhau.

Không khí trong phòng họp nghiêm túc hơn cô tưởng tượng.

Nếu chỉ là cuộc họp nhỏ, cô có thể muốn làm chút gì đó, nhưng trong trường hợp trịnh trọng như vậy, cô tuyệt đối không thể làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng của chồng.

Cô không hiểu lắm về các công trình, lúc đầu rất nghiêm túc lắng nghe nhưng không bao lâu thì hết chịu đựng nổi cơn buồn ngủ ập đến.

Cô vô thức nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Do đeo khẩu trang, người xung quanh không biết cô gái này là ai, cũng có không ít ông chủ của các công ty hợp tác tham gia cuộc họp, mọi người không quen thuộc nhau lắm, có người đoán là thư ký của công ty nhỏ nào đó.

Trong trường hợp này, ngủ gật trong cuộc họp ở Hưng Hòa, sau khi trở về e rằng sẽ bị sếp phê bình và sa thải.

Mọi người ở đây suy đoán khác nhau, trong lúc vừa tiếc nuối vừa cảm thán, Tạ Yến đang ngồi ở ghế phía đông đột nhiên đứng dậy.

Trước mắt bao người, anh đi đến phía sau cô gái, cởi áo khoác mỏng khỏi người, khoác lên lưng cô. Làm xong chuyện này, Tạ Yến nhàn nhạt phun ra hai chữ giống như chưa xảy ra chuyện gì: “Tiếp tục.”

Những người xung quanh: “???”

Vốn dĩ đầy nghi ngờ nhưng sếp lớn của Hưng Hòa vẫn bình tĩnh, bọn họ cũng không dám nói gì.

Ngoại trừ khúc nhạc đệm nhỏ nhoi đó, cuộc họp diễn ra bình thường và trang trọng.

Kết thúc cuộc họp, một sếp nữ vừa thu dọn đồ vừa lén lút nhìn Tạ Yến đang lặng lẽ dặn dò công việc, không khỏi hạ giọng cảm thán: “Tổng giám đốc của Hưng Hòa vẫn lạnh nhạt như thường, mỗi lần nghe anh ấy nói và nhìn vào mắt anh ấy, tôi đều cảm giác bớt đi nửa cái mạng.”

“Người ta là thế.” Ông chủ bên cạnh đáp lời, “Không như vậy thì không dọa được người ta. Cô xem công ty lớn như vậy, ai mà không nghe lời.”

Bọn họ nói chuyện không lâu lắm, Sơ Xuân bị động tĩnh xung quanh đánh thức, cô ngẩng đầu lên khỏi bàn, đối diện với người đàn ông đứng trước mặt, nhíu mày, “Sao em lại ngủ quên rồi.”

Tạ Yến trả lời: “Có lẽ do thiếu ngủ.”

“Vì sao em thiếu ngủ.”

“Anh không rõ lắm.”

“Không rõ lắm? Anh còn có mặt mũi nói không rõ lắm?”

Nếu không phải do anh bận đến như vậy vào buổi tối, đã muộn còn muốn làm chuyện vợ chồng, cô đâu đến nỗi ngủ trễ dậy trễ còn ngủ gật trong cuộc họp.

Trước sự chất vấn hung dữ của vợ và không có lý do để phản bác, Tạ Yến hơi cụp mắt, thái độ thành khẩn nhún nhường, “…… Xin lỗi, lần sau anh sẽ không.”

Xem này, hai người một hỏi một đáp ầm ĩ, trước khi các sếp nam nữ rời đi, rộn ràng nhìn nhau, bọn họ vừa rồi nói cái gì ——

Người ngoan ngoãn nghe lời rõ ràng là Tạ nhị công tử.